Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 636: Chúng ta hãy lo phát triển thì tốt hơn

Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh rất khốn khổ chăm em bé, sắp đứt dây thần kinh.
Lữ Khải Minh chưa bao giờ nghĩ trẻ sơ sinh khó nuôi như vậy, nhưng Lâm sư huynh thu nhận em bé, vậy dù khó chăm cũng phải chăm.
Lâm Phàm khiêng Thương Thiên Mẫu Lang từ trên trời giáng xuống, Lữ Khải Minh như trông thấy hy vọng, sư huynh rốt cuộc trở lại.
Khi gã nhìn sói to trên vai sư huynh thì ngạc nhiên, kiếm đâu ra con sói to vậy.
Con Thương Thiên Mẫu Lang đã bị Huyền Hoàng Chính Khí tông thuần phục, rất ngoan, dù đến nơi xa lạ cũng không biểu hiện ra táo bạo, ngoan ngoãn như mèo con.
Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh đã về rồi, chăm trẻ sơ sinh quá cực khổ.
Lữ Khải Minh ước gì ra ngoài giết địch còn hơn chăm em bé.
Cơ mà trẻ sơ sinh này rất đáng yêu, chỉ hơi nghịch, khóc nháo không theo giờ giấc.
Trẻ sơ sinh đang khóc quấy khi thấy Lâm Phàm thì ngừng khóc, mắt to tròn nhìn hắn, môi nhỏ mấp máy.
Lữ Khải Minh kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Ta dỗ nửa ngày, suýt cho bé hút trái nho của ta!
Lữ Khải Minh không ngờ tiểu nha đầu mê trai, thấy Lâm sư huynh đẹp trai tuấn tú, cao lớn uy mãnh trở về liền ngừng khóc.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ đi nặn ít sữa, để ta chăm tiểu nha đầu cho. À, nhóm Âm Tiểu Thiên đâu?
Lâm Phàm đang cần người giúp, hắn không rảnh, còn phải ra ngoài bung lụa nữa.
Không đi ra ngoài xông pha thì không thể tiến bộ, phải chịu thế giới tàn phá thì mới tiến bộ hơn.
- Bọn họ luôn tu luyện, sư huynh, ta cảm giác bọn họ nhập ma rồi, tu luyện suốt không ngừng nghỉ.
Nhớ đến Âm Tiểu Thiên làm Lữ Khải Minh hơi sợ, quỷ cuồng tu luyện, lâu rồi không thấy mặt họ.
Các đệ tử trên Vô Địch phong bị không khí chăm chỉ ảnh hưởng, hình như không tu luyện thì người rất khó chịu.
Mỗi ngày Tôi Thể Trì đông nghẹt người, dù vào sáng sớm hay tối khuya. Các nấc thang cũng đầy người, hơi bị khủng bố.
Lâm Phàm nói:
- Tu luyện làm gì, mau kêu họ đến hỗ trợ. Tu hành đâu thể vùi đầu hì hục là tiến bộ, phải cảm ứng thiên địa đại đạo.
Lâm Phàm chưa bao giờ cảm ứng thiên địa đại đạo.
Lữ Khải Minh nghe câu đó như được thể hồ quán đính, nảy ra ý mới, gã rục rịch định lấy sổ nhỏ ra ghi lại.
- Sư đệ còn đứng đó làm gì?
Lâm Phàm không hiểu nổi, sư đệ cái gì cũng tốt mỗi tội thích ngây người, có khi đột ngột hóa đá không vì lý do gì.
Lữ Khải Minh kinh thán:
- Lời sư huynh mới nói rất có đạo lý.
Lữ Khải Minh cực kỳ bội phục, sư huynh không uổng là sư huynh, nói mỗi câu đều ảnh hưởng sâu đến gã.
Dạo này Lữ Khải Minh phát hiện chuyện lạ, sổ nhỏ bình thường đôi khi lấp lánh ánh sáng, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng gã thề với trời tuyệt đối không nhìn lầm. Lữ Khải Minh thầm nghĩ có lẽ đây là sự vĩ đại của sư huynh, chuyện này bắt đầu khi sư huynh vào Bán Thần, từ khi sư huynh vào Thần cảnh thì phát sáng càng thường xuyên hơn.
Lâm Phàm thở dài phẩy tay, sư đệ đã nhập ma. Hắn ôm trẻ sơ sinh, chơi với bé.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Sư huynh, mình nên đặt tên cho bé.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ thật lâu:
- Tên hả? Phải nghĩ kỹ mới được, dù sao sẽ mang theo suốt đời. Đương nhiên với tài học của ta chỉ một cái chớp mắt là nghĩ ra tên có ngụ ý sâu xa ngay, không cần băn khoăn lâu. Nhưng sư huynh phải thận trọng mới được, tạm gọi Vượng Tài vậy. Sư đệ đừng nhìn sư huynh với ánh mắt đó, sư huynh đã đắn đo suy tư cái tên này rất lâu.
Lữ Khải Minh suýt hộc máu, Vượng Tài?
Trẻ sơ sinh này là bé gái, nếu đặt tên Vượng Tài, chờ bé lớn lên sẽ vác dao chém chết sư huynh.
- Sư huynh, xin hãy thận trọng.
Lữ Khải Minh cảm giác tên này hơi khó nghe, chỗ nào khó nghe thì tin tưởng sư huynh biết rõ hơn gã.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Sư đệ, vi huynh đã rất là thận trọng, ngươi có biết tại sao trẻ sơ sinh lận đận trôi giạt không? Đó là vì không đặt tên tốt. Con nít đương nhiên phải đặt cái tên nào điệu thấp chút, Vượng Tài ý là cuộc đời lên, tài vận dồi dào, cả đời bình an, nên cái tên Vượng Tài rất tốt.
Lữ Khải Minh trầm tư giây lát, cảm giác sư huynh nói hơi có lý:
- Sư huynh, vậy tên riêng đặt là Lâm Vượng Tài?
Lữ Khải Minh cảm thấy nếu tiểu nha đầu thật sự gọi tên này thì rất khó nói vài chục năm sau khi đã lớn lên nó có cầm dao liều mạng với sư huynh không.
Lâm Phàm nói:
- Chờ đến lúc đó rồi tính, tạm kêu Vượng Tài.
Lâm Phàm chợt nhớ một chuyện, chạy đi chỗ lão sư, hắn có chuyện muốn nói với lão sư.
Lữ Khải Minh nhìn theo sư huynh rời đi, gã nhìn trẻ sơ sinh, cười kêu:
- Vượng Tài!
Trẻ sơ sinh khóc ré lên:
- Oe!
Lâm Phàm sốt ruột nói ra hết những gì mình biết:
- Lão sư! Đồ nhi ra tông gặp một tông môn tên là Huyền Hoàng Chính Khí tông, tông môn đó không tệ, đi về phía bắc sẽ đến. Hệ thống tu luyện của chúng ta trên Thần cảnh là đến Truyền Kỳ, Đại Thánh, Chí Tiên, ít ra có một con đường.
Đổi lại là bị lão sư liếc trắng mắt.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy lão sư? Đồ nhi nói có gì không đúng sao?
Thiên Tu thở dài, thấm thía nói:
- Đồ nhi, không phải vi sư muốn răn dạy nhưng đôi khi không thể chỉ lo ra ngoài tôi luyện, cũng phải theo dõi tình huống mới. Những gì đồ nhi nói thì vi sư biết lâu rồi, chẳng lẽ đồ nhi không nghe được lời của thiên địa?
Lâm Phàm đảo mắt lia. Chuyện gì đây? Sao lão sư biết hết? Tức là chỉ có mình không biết?
Ngẫm lại thấy hơi kinh dị.
Lâm Phàm đổi đề tài sang cường giả:
- Khụ khụ, đồ nhi giỡn thôi, lão sư đừng tin thật, đùa, sao đồ nhi không biết được. Đồ nhi sợ lão sư quên nên nhắc một tiếng, mà đồ nhi phát hiện tông môn bên ngoài có thật nhiều cường giả, không thể coi thường.
Hiện giờ Lâm Phàm không sợ đám cường giả này, tuy không đánh lại đối phương nhưng vận rủi có thể độc chết đối phương.
Thiên Tu hết sức bình tĩnh như thể biết tuốt:
- Chuyện đó vi sư cũng biết rồi.
Lâm Phàm ngây ra:
- Cái này cũng biết?
Lão sư không ra ngoài mà sao biết hết vậy?
Trông không giống như đang giỡn.
Thiên Tu nói:
- Lúc đồ nhi đi thì vi sư cũng ra ngoài xem.
Tuy Thiên Tu luôn tu luyện nhưng cũng có lúc ra ngoài xem, quan sát đám cường giả từ xa. Hiện tại lão không có lời nào để nói ngoài kêu 666.
Đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch thông tin không mới mẻ gì với lão sư làm Lâm Phàm bị đả kích nặng.
- Được rồi. À, đã quyết định tên của trẻ sơ sinh rồi, tên là Vượng Tài, lão sư thấy sao?
Khóe môi Thiên Tu co giật, muội lương tâm nói:
- Tên rất hay, ngụ ý sâu.
Hay cái con khỉ! Ăn hiếp trẻ sơ sinh không biết nói chuyện, đợi bé lớn lên sẽ tìm hắn liều mạng cho coi.
Lâm Phàm định tâm sự cái khác với lão sư nhưng hắn bỗng ngước đầu lên.
Mây đen cuồn cuộn bao phủ thiên địa, một đoàn mây đen siêu khủng bố không ngừng di chuyển trên trời, dường như đang biến ảo cái gì.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, hơi thở này hơi lạ.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Đồ nhi nói đúng, hơi thở này làm vi sư nhớ đến tà ma bị vi sư tùy tay trấn áp thời trẻ.
Mây đen không chỉ bao phủ bên trên Viêm Hoa tông, bố cục rất rộng, đưa mắt nhìn không thấy cuối.
- Chuyện gì xảy ra?
- Có chuyện gì? Sao thấy tức ngực quá.
Bên Vô Địch phong, Thanh Oa đang vừa luyện chế đan dược vừa ăn dược ngước mắt ếch đáng yêu lên, kinh ngạc nói:
- Hắc Thiên tộc còn chưa bị diệt?
Thanh Oa vứt chuyện này sang một bên, bây giờ mục tiêu của nó rất đơn giản, đó là liều mạng tu luyện.
Thần hồn dung hợp với ếch, đời này nó hết hy vọng, chỉ có thể tung hoành bằng thân thể ếch. Nhưng dù thế nào cũng phải vinh quang trở về, lấy thân thể ếch leo lên đỉnh.
Còn về Hắc Thiên tộc thì Thanh Oa không quan tâm, một đám trẻ trâu điên khùng.
Xoẹt đùng đùng!
Một tia chớp giáng xuống rạch phá hư không, ánh chiếu thiên địa.
- A! Này đám kiến, các ngươi biết ta là ai không?
Khói đen ngưng tụ thành thân hình to lớn trên bầu trời, thân hình màu xanh đen, ba mắt trợn tròn, lông dựng đứng, đầu đội miện xương khô, hai cánh tay thô to, tay trái nâng bát xương khô, trong bát đựng đầy máu, tay phải cầm thanh đao hình trăng khuyết, lửa cháy hừng hực sau lưng.
Giọng nói hùng hồn khủng bố vang xa:
- Ta là Hắc Thiên Thần hai tay của Hắc Thiên tộc, đến thông báo rằng Nguyên Tổ vực do Hắc Thiên tộc cai quản, các tông môn sẽ thành tông môn phụ huộc Hắc Thiên tộc. Cho các ngươi một tháng mang theo vạn thiếu nữ thanh xuân đến Dạ Thiên sơn, nếu ai làm trái sẽ bị diệt tộc!
Lâm Phàm khó hiểu nhìn, có cần nguy hiểm vậy không? Mới về tông lại có tổ chức nhảy ra kêu gọi muốn xưng bá thế giới, điên quá.
- Lão sư, trước đây chưa từng gặp sinh vật này, có muốn nghiên cứu không?
Lâm Phàm hơi tò mò, cảm giác loại sinh vật này rất là thần kỳ, có bề ngoài như thế.
- Đồ nhi, theo vi sư thấy thôi bỏ đi, chúng ta không cần quan tâm Hắc Thiên tộc là cái gì. Giới vực đó tên Nguyên Tổ vực thì tự nhiên có người xử bọn họ, chúng ta lo phát triển, đừng xen vào.
Thiên Tu biết rõ ích lợi khi cặm cụi phát triển, còn loại nhảy nhót càng bắt mắt cuối cùng sẽ chết càng mau.
Hắc Thiên tộc huênh hoang như vậy chắc có chỗ dựa nào đó, khó đoán chắc chỗ dựa đó cứng cỡ nào. Tóm lại Viêm Hoa tông tạm thời không muốn đấu cứng với đối phương, lo tiến bộ thực lực thì hơn.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Lão sư nói hơi có lý.
Theo ý của hắn thì nên mời tên kia xuống dưới tâm sự, nhưng lão sư đã nói như vậy thì thôi bỏ, lo ưu tiên tăng thực lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận