Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 637: Ta muốn nghe Lâm Phàm kể chuyện

Một đám người đi tới trước một tòa thôn trang.
- Sư huynh, nơi này có một thôn trang:
Đệ tử đi đầu dò đường đến đầu tiên, xem bia đá cạnh thôn trang, thì thào:
- Lan Nhược thôn?
- Cái tên hơi lạ, nhưng sau khi vực ngoại giới dung hợp mỗi tòa thôn trang, thành trị đều bị yêu thú chiếm lĩnh, không biết thôn trang này thì thế nào.
Đám người lại gần, nam nhân dẫn đầu quan sát bốn phía, hơi thở bao trùm, không phát hiện có gì khác lạ mới yên tâm gật đầu.
- Ừ, chỗ này không có yêu thú, xem ra yêu thú khinh thường nơi này. Vào thôi, trời sắp tối rồi, đêm nay nghỉ ngơi ở đây.
Đoàn người đi vào, thấy giữa thôn có cái giếng xưa nhưng không để bụng, họ cảnh giác đánh giá nhà gỗ xung quanh.
Trương Đào ra lệnh cho các sư đệ điều tra:
- Đi xem trong những gian nhà gỗ có đồ vật gì không?
Trương Đào nhanh chóng lấy mảnh vải ra trải dưới đất, nói với nữ nhân bên cạnh:
- Sư muội qua đây ngồi.
Nữ nhân nhoẻn miệng cười, dấu chân mày lộ nét đa tình:
- Rất đa tạ sư huynh.
Nếu Lâm Phàm gặp phải sẽ đoán đây là loại nữ nhân chốn làng chơi.
Một nam nhân đứng xa nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám lộ ra ngoài, lòng chửi thầm đôi cẩu nam nữ.
Có đệ tử nhỏ giọng nói:
- Này, không muốn chết thì đừng nhìn, Trương Đào thăng cấp thành sư huynh, chúng ta ở trong tay hắn, nếu bị hắn biết ngươi từng có gì với nàng ta thì khó giữ mạng nhỏ.
Bọn họ đều biết chuyện này, chỉ có mình Trương Đào là không biết.
Thôi Hạo đáp:
- Đa tạ sư huynh cho biết.
Các đệ tử được cử đi xem xét nhà gỗ đều rất cẩn thận, khi họ đẩy mở cửa gỗ, đồ nội thất nhiễm lớp trò bụi, nhìn là biết đã lâu không có người ở.
- Sư huynh, an toàn, trong nhà không có thứ gì.
Bên cạnh giếng, Trương Đào ân cần chăm sóc nữ nhân:
- Sư muội, buổi tối bên ngoài gió lớn, sư huynh kêu bọn họ dọn dẹp một gian phòng cho sư muội nhé.
Nữ nhân õng ẹo nói:
- Sư huynh, ta sợ.
Nếu Lâm Phàm nghe thấy giọng nhão nhoẹt này sẽ xé rách áo, không nhịn được bắn pháo hoa. Lớp tu sĩ chúng ta ngủ một mình mà la sợ thì chết cho rồi.
Trương Đào vỗ nhẹ sư muội:
- Sư muội đừng sợ, sư huynh ở ngay bên ngoài, buổi tối ta sẽ kêu họ canh giữ cạnh giếng, bảo đảm không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Trương Đào vỗ bàn tay nhỏ trơn mềm, lòng ngứa ngáy như có dòng điện chạy toàn thân.
Nữ nhân thẹn thùng nói:
- Ừ, có sư huynh thì ta yên lòng.
Trương Đào nhìn trân trân, nếu không phải xung quanh đông người thì gã đã biến thân thành sói đói, nhưng đêm nay đành cắn răng nhịn.
Buổi tối.
Cạnh giếng đốt đống lửa.
Trương Đào vào nhà gỗ chưa ra.
Thôi Hạo tức giận rít qua kẽ răng, ước gì xông vào chém chết hai người kia:
- Thật là một đôi cẩu nam nữ.
Nữ nhân kia có hôn ước với gã, tình cờ gã đưa nàng vào tông môn chơi, ai ngờ bị Trương Đào nhìn thấy, chuyện sau đó thì khỏi kể nữa. Nữ nhân tìm Thôi Hạo nói thẳng là chúng ta coi như không quen, đừng đến tìm ta.
Khi biết được chuyện này Thôi Hạo tức giận ra tông, liên tục đồ mấy thôn trang phụ thuộc tông môn mới nguôi ngoai lửa giận.
- Nào, uống nước đi, nước trong giếng này rất sạch sẽ, ngọt lành.
Mọi người chạy một ngày đường, hơi khát, bọn họ không nhìn kỹ đã uống ừng ực.
Một đệ tử cảm giác bên miệng khó chịu, giơ tay sờ, giật mình nhìn thấy một con sâu giống con giun. Sâu dài mảnh khi kéo ra khỏi miệng dài bằng một ngón tay.
- Ọe, đừng uống! Nước này không sạch!
Mới la xong tiếng người ồn ào.
- Đây là sâu gì vậy?
- Tại sao có sâu? Ngươi nói nước sạch mà.
Một đệ tử tức giận quát:
- Tần Minh, ngươi làm ăn kiểu gì?
Đệ tử tìm kiếm Tần Minh, chắc chắn là tên khốn này đùa dai, nhưng nhìn một vòng không thấy Tần Minh đâu.
- Tần Minh đâu rồi?
- A, không thấy, mới rồi còn đứng cạnh ta mà sao chớp mắt không thấy nữa?
Gió lạnh thổi qua, mọi người hoảng, sau gáy lạnh lẽo.
Thôi Hạo cảnh giác nói:
- Mới rồi hình như Tần Minh xuống giếng lấy nước cho chúng ta.
Khi thốt ra câu này, không hiểu sao mọi người thấy lạnh tóc gáy. Lại có luồng gió lạnh thổi lá cây dưới đất bay lên.
Trong mắt một đệ tử phản chiếu một bóng người, mặc đồ màu xám, tóc dài rũ xuống, không thấy rõ khuôn mặt. Thân hình kia đung đưa máy móc như thể xương đã gãy ngang.
Đệ tử kia kinh hoàng hét lên:
- Các ngươi nhìn kìa, bên kia có người!
Mọi người nghe vậy giương mắt nhìn chằm chằm, nhưng phát hiện bên kia hơi u ám chứ không có bóng người.
Có người mắng chửi:
- Triệu Hải, ngươi nổi điên cái gì! Bên kia có người nào đâu!
Uống nước dơ lại bị đùa giỡn, hết chịu nổi rồi.
Triệu Hải nhìn phía xa, gã dám thề với trời mới rồi thật sự thấy người, sao chớp mắt đã biến mất?
Trương Đào đẩy cửa ra, biểu tình tức giận rống to:
- Các ngươi làm gì đấy? La lớn gọi nhỏ!
Mới nãy Trương Đào ở trong phòng nói nhỏ với sư muội nhưng bị đám sư đệ ở bên ngoài ồn ào điếc tai, gã hầm hừ đi ra chửi thúi đầu.
- Nhìn gì? Đêm nay tất cả ngủ bên ngoài! Còn Tần Minh thì mặc kệ hắn, chắc đi đâu chơi rồi.
Trời dần tối, Triệu Hải vẫn hết sức cảnh giác. Mới rồi gã thật sự thấy bóng người, hình dạng rất khủng khiếp.
Với tu vi của Triệu Hải sẽ không sợ mấy thứ này, nhưng không hiểu sao trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này rất khó tả mà thật sự tồn tại.
Khuya khoắt.
Những người này nằm yên, chìm trong giấc mơ đẹp.
Lúc này miệng giếng dần thay đổi, hình như có ai thì thầm trong giếng.
Triệu Hải mơ hồ nghe ai nói bên tai mình, gã mở bừng mắt ra, trán rịn mồ hôi lạnh.
Triệu Hải hít sâu, cảm giác kỳ kỳ:
- Có chuyện gì? Vì sao xảy ra tình huống quái dị như vậy?
Triệu Hải nghe tiếng động phát ra từ giếng, gã nhướng mày nhìn thoáng qua mọi người ngủ say, sau đó chậm rãi đến gần giếng.
Càng đến gần tiếng thì thầm trong tai càng rõ ràng, hình như có người nói chuyện.
Triệu Hải thầm bực bội:
- Là kẻ nào đùa giỡn chúng ta? Nếu bị bắt được sẽ cho tên đó biết tay!
Triệu Hải đến bên cạnh giếng, thò đầu nhìn xuống.
Trong giếng đen ngòm, không phải loại tối tăm không ánh nắng mà là bóng tối nuốt hết ánh sáng, giơ tay không thấy năm ngón, đen kinh dị.
Bùm!
Bóng tối trong giếng dường như bay vọt lên.
Triệu Hải nhắm tịt mắt sau đó mở ra:
- Sao có thể như vậy?
Khoảnh khắc mở mắt ra, con ngươi Triệu Hải nở to.
Một khuôn mặt trắng bệch gần sát mặt Triệu Hải.
Khuôn mặt trắng ngoác mồm, trong khoang miệng đen ngòm hút hồn người.
Bùm bịch!
Thôi Hạo bị đánh thức, gã nhìn bốn phía yên tĩnh lại xem trong nhà, thấy Trương Đào ngồi cạnh cửa, đẩy mở cửa gỗ nhìn vào trong khe hở nhỏ.
Thôi Hạo rít qua kẽ răng:
- Cẩu nam nữ!
Thôi Hạo ước gì cầm đồ đao bằm thây hai người ra. Nhưng Thôi Hạo biết vô ích, tu vi của gã không bằng đối phương, nếu đánh thật thì người bị chém chết là gã.
Thôi Hạo đang định ngủ tiếp thì thấy phía xa có bóng người đứng, hình như là Triệu Hải. Thôi Hạo cảm giác mắc tiểu, đi lại gần bên kia.
Thôi Hạo từ phía sau vỗ vai Triệu Hải:
- Triệu Hải, đang nhìn gì đó?
Thôi Hạo vô tư cởi quần trút bầu tâm sự.
Ai dè Triệu Hải bật cười, tiếng cười kỳ dị rùng rợn.
Thôi Hạo nhíu chặt mày:
- Nổi điên làm gì?
Thôi Hạo thấy Triệu Hải chậm rãi giơ tay lên chỉ phía xa, cười khờ ngố.
Thôi Hạo đứng song song với Triệu Hải, nhìn theo ngón tay đối phương chỉ. Khoảnh khắc Thôi Hạo giương mắt nhìn, bóng tối bao phủ quanh hai người lặng lẽ nuốt mất họ. Hai người đứng yên, cùng cười khờ nhìn về phía xa.
Đêm càng lúc càng đen.
Trong phòng.
Nữ nhân nằm trên giường, mở to thầm khó hiểu sao Trương sư huynh còn chưa vào. Mới nãy nàng đã dụ dỗ, lẽ ra gã nên lén lút mò vào rồi.
Két két két két két!
Cửa gỗ bị đẩy nhẹ ra.
Nữ nhân cười thầm:
- Rốt cuộc không nhịn được.
Nàng nghiêng người nhích vào trong, giả bộ ngủ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Nữ nhân nhướng mày, không biết tại sao có tiếng động đó, dù cởi áo cũng không nên phát ra tiếng xương gãy chứ.
- Sư huynh, bên ngoài lạnh, hãy lên giường nào.
Răng rắc!
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng răng rắc.
Nữ nhân thầm hoảng, sư huynh ở ngay bên ngoài, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng khi nữ nhân quay đầu qua thấy rõ khuôn mặt thì giật nảy mình, sau đó nổi giận:
- Thôi Hạo, ngươi làm gì vậy hả? Ta nói rồi, chúng ta xem như không quen. Sư huynh ở ngay bên ngoài, nếu ngươi dám làm gì, ta hét lên một tiếng là sư huynh sẽ bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Nhưng mặc cho nữ nhân hăm dọa Thôi Hạo vẫn giữ tư thế cũ, cánh tay đung đưa, răng rắc răng rắc đến gần nàng.
Lúc Thôi Hạo sắp đến gần thì bị nữ nhân đẩy mạnh ra:
- Sư huynh, cứu ta . . .!
Răng rắc!
Xác Thôi Hạo bị đẩy rã ra từng mảnh, đầu và tứ chi đứt đoạn, tơ máu dính đặc cố níu kéo các mảnh nhưng cuối cùng rơi đầy đất.
Có tiếng hét kinh hoàng vang lên:
- A!
Nữ nhân sợ giây lát rồi chộp trường kiếm vào tay, tim đập nhanh:
- Chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói âm u văng vẳng trong nhà gỗ:
- Cùng kể chuyện nào.
Nữ nhân giả bộ kiên cường, trường kiếm chém mạnh. Nàng không biết thứ kỳ lạ kia ở đâu, chém lung tung vào không khí rồi rút kiếm lao ra ngoài, vừa hét to vừa đẩy mở kia.
Khi nữ nhân thấy bóng người đứng trước cửa thì giật thót tim, chớp chớp mắt, bị hù chết.
Đứng trước cửa không ai khác hơn là nữ nhân kia.
- Ài, chán chết. Hắn đã đi đâu? Hắn dạy cho ta cách rất hay nhưng ta muốn nghe kể chuyện hơn.
Một thân hình hiện ra, là nữ nhân treo cổ đã nghe Lâm Phàm kể chuyện.
Nữ nhân treo cổ chậm rãi nói:
- Vực ngoại giới dung hợp, nơi này không ở trong cấm địa sống chết nữa, cấm chế không giam cầm ta được, có thể đi tìm hắn rồi.
Nữ nhân treo cổ giang hai tay, một đoàn khói đen từ lòng đất thôn trang nhảy lên hình thành vòng xoáy, bay thẳng đến gần nàng, hòa nhập vào.
Sau đó nữ nhân treo cổ rời khỏi đây.
Thôn trang nổ cái bùm hóa thành tro tàn, biến mất như chưa từng tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận