Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 638: Chỗ tồi tàn, ăn một miếng, bớt giận

Một luồng sáng vụt qua không trung.
- Sống trên đời không thể giẫm chân tại chỗ, chỉ có tiến bộ và lùi bước, hoặc đi tới hoặc lùi lại, sẽ bị người khác đào thải, thời gian cũng đào thải ngươi.
Lâm Phàm rời khỏi tông môn vì muốn tìm cơ hội biến mạnh. Hắc Thiên Thần hai tay gì đó của Hắc Thiên tộc hơi bị cuồng, kiêu ngạo, nghe yêu cầu hình như là dê chúa.
Thứ như vậy nên bị đánh chết.
Mấy cảnh giới cao hơn Thần cảnh khiến người bất đắc dĩ, không biết thiên đạo phương này chỉnh lý kiểu gì.
Trên Thần cảnh là Truyền Kỳ cảnh, lẽ ra nên ở bên trên Thần cảnh. Có vẻ trí tuệ của thiên đạo không cao, thậm chí hơi ngốc.
Nếu thiên đạo đã ngốc vậy Lâm Phàm sẽ đứng lên, ngẫm lại cũng hợp lý, hành động này giống con người của hắn.
Hít hà!
Lâm Phàm dừng bước, lơ lửng trong không trung, nhìn bốn phía, không tìm được mục tiêu, cánh mũi mấp máy:
- Có mùi hương khác biệt.
Mắt không thấy thì ngửi bằng mũi.
- Ở chỗ đó!
Ngửi được rồi, mùi rất ngon lành.
Lâm Phàm hóa thành luồng sáng bắn về phía xa.
Chốc lát sau Lâm Phàm thấy vùng đất mạo hiểm chưa từng gặp ở ngay phía trước.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp trừ vùng đất mạo hiểm quanh Viêm Hoa tông ra còn lại đều biến mất, đây đúng là bi kịch.
Nhưng ít ra sau khi dung hợp rất công bằng, vùng đất mạo hiểm cũ biến mất, xuất hiện vùng đất mạo hiểm mới.
Lâm Phàm đáp xuống lối vào vùng đất mạo hiểm:
- Đây là vùng đất mạo hiểm gì? Hơi thần kỳ.
Bề mặt là một mảnh dòng khí hỗn loạn, nhưng tuyệt đối không phải dòng khí, vì nếu là dòng khí sẽ không cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Phàm co tay thành nắm đấm, lực lượng dần ngưng tụ ở đầu ngón tay, nắm tay đánh trúng dòng khí lối vào.
Không có động tĩnh gì, chỉ làm bề mặt hơi xao động rồi trở về yên tĩnh.
- Lợi hại, nắm đấm này không giống bình thường vậy mà không tạo nên động tĩnh gì, vùng đất mạo hiểm này không tầm thường.
Lâm Phàm vươn tay sờ dòng khí, nếu là sát trận sẽ cắt nát bàn tay hắn, nhưng chạm vào cảm giác như dòng nước.
Lâm Phàm chưa bao giờ e ngại bước vào bất cứ đâu, dù là không gian ngăn cách tất cả cũng không thể ngăn cản đường đi của hắn.
Nếu không có lối ra nghĩa là trong trạng thái phong kín, thuộc loại phong ấn.
Hắn có buff mạnh không sợ phong ấn, không e ngại tất cả.
- Đi vào nhìn xem.
Nơi chưa biết dễ làm Lâm Phàm tò mò nhất, hắn rất muốn biết bên trong có cái gì. Mũi của hắn tuyệt đối không ngửi sai, chắc chắn có thứ khiến người khó thể tưởng tượng.
Lâm Phàm nhấc chân đi vào.
Sóng gợn ở lối vào dao động nhẹ rồi tĩnh lặng lại.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, khi Lâm Phàm thấy rõ tất cả thì hơi sửng sốt. Nơi này có chút quái dị, đưa mắt nhìn con đường phía trước toàn là xác chết.
Lâm Phàm đạp chân trên đường đá dài thênh thang, hai bên đường là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy, không thấy rõ bên dưới có cái gì.
Lâm Phàm nhìn một bên, gác chân ngồi khoanh chân tuy đã chết vẫn giữ tư thế cũ, có điều hắn không nhìn xác chết, tầm mắt rơi xuống chiếc nhẫn đeo trên ngón tay xác chết.
Lâm Phàm háo hức chạy lại chộp ngón tay xác chết:
- Thứ tốt! Nơi này là chỗ nào, vùng đất mạo hiểm này đến từ đâu mà có nhiều bảo bối như thế? Không lẽ người đi vào bị mù mắt?
Nhưng khi ngón tay Lâm Phàm chạm vào thì xác chết rung lên hóa thành tro tàn, chiếc nhẫn cũng thành tro.
Lâm Phàm hơi bực bội:
- Cái này . . .
Sau đó hắn vỗ đùi cái đét, ôi chao, đến chậm rồi. Chắc vùng đất mạo hiểm này tồn tại rất lâu, mãi không ai phát hiện, thời gian quá lâu khiến đồ vật mục rữa.
Hắn tiếc thắt ruột, nếu sớm phát hiện chỗ này thì hắn đã dọn sạch không chừa chút gì, tài phú kếch xù, tài phú ý vị sâu xa đã vuột khỏi tầm tay, thiên lý khó tha!
- Ài.
Hành vi phí của trời này khiến người đau lòng quá, đặc biệt là loại người không lãng phí một giọt nước, một hạt cơm như hắn thấy cảnh này càng đau nhói lòng.
Lâm Phàm rất muốn ngâm một bài thơ.
Giữa trưa nắng trồng trọt, giọt mồ hôi thấm đất bùn, ai biết cơm trên bàn, từng hạt cơm là từng hạt vất vả.
Tài nguyên tu luyện cần thời gian dài để sinh trưởng, trong các trữ vật giới chỉ chứa bao nhiêu là trân bảo, Lâm Phàm không dám tưởng tượng con số cụ thể, tóm lại rất phí của trời.
Dọc đường đi Lâm Phàm thấy nhiều xác chết, nhưng mới chạm vào xác đã hóa thành tro tàn.
- Ài.
Tiếng thở dài liên tục vang vọng trên con đường đá yên tĩnh.
Lâm Phàm thầm bất mãn:
- Nơi này là vùng đất mạo hiểm gì mà sao nhiều người chết vậy, bản phong chủ đi một lúc rồi không thấy bóng quỷ, ít ra nên có con yêu thú nào ra chơi!
Chẳng phải vùng đất mạo hiểm là nhà của yêu thú sao? Hắn không quá chú trọng có bảo bối hay không nhưng không thể thiếu yêu thú, nếu không thì kiếm đâu ra điểm tích lũy?
Những xác chết này khi còn sống chắc không yếu, dù đã chết trên xương còn kim văn quấn quanh rất là huyền diệu.
Lúc này Lâm Phàm phát hiện quần áo của mình hơi cũ, rõ ràng hắn mặc đồ mới tinh.
- Có vấn đề.
Lâm Phàm phát hiện chỗ này có vấn đề, nếu không quần áo đã chẳng thay đổi.
Đường đá rất dài, tạm thời không thấy cuối đường.
Bộ xương đầy hai bên nhưng trông không giống như bị người giết, toàn ngồi xếp bằng, hình như yên lặng chờ cái chết buông xuống.
- Ủa? Chỗ này có chữ!
Lâm Phàm mới nhấc chân thì thấy trên đường đá có khắc chữ.
[Trời sắp bỏ đạo chủ này, mười hai vạn tám ngàn năm chỉ trong chớp mắt, vì sao trên đời có vùng đất mạo hiểm như vậy?]
Khóe mắt Lâm Phàm ngấn lệ, không phải bị cảm động, hắn nhìn thấy sự không cam lòng, sợ hãi với cái chết từ trong hàng chữ.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, mười hai vạn tám ngàn năm đúng là dài, chết ở chỗ này cũng tội cho ngươi.
Lâm Phàm thấy một cuốn tập đặt cạnh bộ xương.
Tập có màu hoàng kim, phát ra dư vận, nhìn là biết không giống bình thường.
- Bảo bối!
Lâm Phàm tiến lên, thấy cạnh bộ xương này có chữ ‘để lại cho người có duyên’.
Khi nhìn những chữ này Lâm Phàm thấy lòng nghẹn lại, bi thương khó tả.
- Tiền bối, phẩm cách và tiết tháo cao thượng của ngài đã cảm nhiễm ta, trước khi chết còn muốn để lại bảo bối cho người có duyên, đáng quý. Thật là cao quý, đáng để ghi nhớ.
Lâm Phàm rất là cảm thán, tiền bối này nhìn biết ngay là người vực ngoại giới thế mà có tư tưởng như vậy, một vị tiền bối tiết tháo cao, đáng để hắn tôn kính.
- Nơi này có ngàn vạn xác chết nhưng bản phong chủ không chôn ai, chỉ chôn tiền bối.
Lâm Phàm vươn tay chộp tập vàng, nhưng khi đầu ngón tay đụng vào thì tro tàn bay ra từ móng tay hắn.
Ngón tay khựng giữa không trung, hắn mím môi hơi lúng túng.
- Thôi, ngài đã chọn vị trí này thì chắc là chỗ khiến người ngài vừa lòng, bản phong chủ sẽ không dời đi.
Lâm Phàm đứng thẳng dậy, tiếp tục đi tới trước.
Nhưng khoảnh khắc quần áo thành tro tàn.
Lạnh lẽo, trần truồng chứ có gì mà sợ.
Lâm Phàm mặc kệ, tiếp tục đi, đã vào đây rồi nếu không điều tra rõ tình huống nơi này sẽ làm lòng hắn bất an, càng không phục.
Tuy Lâm Phàm biết những bộ xương đã phong hóa, nhưng nhìn bảo bối vẫn làm hắn không nhịn được tiến lên chạm vào.
Kết quả đều như nhau.
Càng vào sâu tim Lâm Phàm đau như dao cắt, đau lòng chết. Tất cả đều là bảo bối, đồ khốn kiếp nào đã làm chuyện này?
Lãng phí cái kiểu gì!
Ngươi muốn giết những người này thì hắn không có lời nào để nói, nhưng giết người rồi ít ra hãy thu gom bảo bối của người ta, trân bảo có thể trao đổi ở bên ngoài mà, phong thủy chuyển đổi rồi sẽ có ngày chúng rơi vào tay hắn.
Tiếc ơi là tiếc, toàn bộ lãng phí.
Lâm Phàm nhìn vực sâu vạn trượng hai bên đường, muốn nhảy xuống thăm dò.
Chỗ đó là chưa biết, người khác không dám tùy tiện thăm dò nhưng Lâm Phàm không sợ, gặp chỗ làm mình tò mò thì phải tìm hiểu rõ.
Dần dà đã thấy cuối đường, không có đường đi tiếp, nơi đó có một tòa tế đàn, bốn cây cột dựng xung quanh. Trên cột điêu khắc đồ án bốn con yêu thú quái dị, không nhìn ra có gì khác lạ nhưng cảm giác rất không tầm thường.
- Ủa?
Lâm Phàm thấy một quả trứng to cỡ nắm tay đặt giữa tế đàn, giống trứng ngỗng, ánh sáng lấp lánh quanh trứng. Có nhiều bộ xương quanh luồng sáng, tất cả cầm các loại binh khí, hình như chém mệt mỏi, chém tới chết cũng không chém rách luồng sáng được, cuối cùng tất cả chết tại đây.
Lâm Phàm suy tư:
- Xem ra thời gian ở đây trôi đi rất nhanh, mọi người đi vào đều bị thời gian hao mòn chết.
Lâm Phàm cảm thấy mình đúng, nếu không thì khó giải thích tại sao có nhiều người chết ở đây.
Đáng tiếc hắn có thân bất tử, thời gian vô hạn, nơi này vô dụng với hắn.
- Hưm.
Lâm Phàm chú ý một vấn đề là bên cạnh từng bộ xương đều có một sợi tơ đỏ hư vô kéo dài nâng đáy trứng to.
- Không nghĩ ra.
Lâm Phàm mở rộng đầu óc siêu thông minh của mình nhưng vẫn không nghĩ ra chuyện này là sao.
Lâm Phàm ngồi cạnh trứng rồng, rầu rĩ không vui:
- Ài, chỗ tồi tàn không có thứ gì, cho đồ tốt chút được không hả?
Hắn nhìn quả trứng, giơ tay chộp lấy, những luồng sáng không thể ngăn cản hắn, bàn tay suôn sẻ xuyên qua.
Lâm Phàm nhìn quả trứng ngỗng thật lâu, nhìn thẫn thờ.
Lâm Phàm bỗng đặt trứng ngỗng xuống, lấy nồi ra, nhích nhẹ đầu ngón tay, Thanh Uyên Địa Hỏa đốt dưới đáy nồi. Hắn đổ dầu vào nồi đun nóng, dầu sôi xèo xèo.
Lâm Phàm cầm trứng ngỗng lên gõ vào cạnh nồi, không nứt, trứng rất cứng. Hắn lấy kiếm Thái Hoàng ra chém một nhát, trứng nứt, ngón tay bẻ vỏ, lòng trứng trắng và màu vàng đụng tới dầu nóng xèo xèo tản ra.
Lâm Phàm lắc nồi bên trái bên phải để trứng trải đều, sau đó ném lên cao chín đều hai mặt.
Mùi thơm dần nồng hơn.
Chiên trứng xong, Lâm Phàm cầm trong tay, đứng lên đi ra ngoài.
- Bà nội nó, chỗ tồi tàn, chỉ có một quả trứng bố thí cho bản phong chủ. Ăn một miếng bớt giận đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận