Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 640: Mời thần dễ đưa thần khó

Vùng đất mạo hiểm này hoàn toàn là quà tặng dành cho hắn.
Lâm Phàm hít mũi, ước gì ngửi được thêm vài chỗ như vậy. Tiếc rằng không ngửi được mùi vùng đất mạo hiểm ngược lại có mùi khác lạ mà càn rỡ.
Vèo!
Lâm Phàm lắc người né nhanh, một luồng sáng lướt qua vai hắn bắn ra sau lưng ghim sâu vào bình chướng vùng đất mạo hiểm, dẫn đến xao động.
Lâm Phàm quát to hướng phía xa:
- Chết mất, chưa thấy rõ đã đánh, con người của ngươi sao tiện quá vậy!
Mới rồi hắn hít một hơi, ngửi được mùi chua lè, phân rõ hương vị biết ngay không phải người tốt.
Nếu là người tốt sao có mùi chua như thế.
Một bóng người ngạo nghễ đứng trong không trung:
- Tiểu tử giỏi, dám nhục bổn tọa!
Làm Lâm Phàm ngạc nhiên là cường giả bình thường rất già, nhưng lạ lùng ở chỗ đây là thanh niên, toát ra khí chất vững như núi Thái, trông không hài hòa.
Lâm Phàm bật cười nói:
- Thì ra là một tiểu tử. Tiểu tử, ngươi hơi càn rỡ, hình như bản phong chủ không có xích mích gì với ngươi, đương nhiên nếu ngươi muốn làm thịt bản phong chủ thì tùy, bản phong chủ hoan nghênh bất cứ ai.
- Càn rỡ! Bổn tọa tu hành một ngàn ba trăm sáu mươi tám năm lẻ sáu tháng, đồ khốn nạn nhà ngươi dám can đảm nhục mạ bổn tọa, có biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào không hả?
Lâm Phàm không có chút hảo cảm với kẻ đột nhiên đánh người này, nếu là người thân thiện thì nên nói hai câu, dù cuối cùng ý kiến không hợp đánh một trận thì hắn sẽ không có bất mãn gì.
Còn bây giờ thì . . . thôi đi.
Lâm Phàm nổi giận nói:
- Rùa già lão bất tử kia, đừng tưởng rằng tu vi cao có thể thích gì làm nấy! Bản phong chủ nói cho ngươi biết, làm người không thể quá vô sỉ, nếu không chết rồi chẳng biết mình chết như thế nào!
Thông Thiên Tiểu Tổ vừa kinh vừa giận:
- Ngươi . . . ngươi . . .!
Gã chưa từng nghĩ sẽ có tiểu tử càn rỡ như vậy. Gã là Thông Thiên Tiểu Tổ, có địa vị phi phàm, thực lực càng kinh thiên động địa.
Nếu không phải sợ đụng vị kiêng kị thì gã sớm tự xưng hô là Thông Thiên Lão Tổ. Trong vô hình gã cảm ứng nếu đặt tên Thông Thiên Lão Tổ sẽ gặp kiếp nạn, cũng thử thách gã có năng lực tự xưng là Thông Thiên Lão Tổ không.
Lâm Phàm trầm tư giây lát, tên già mặt non này thực lực không tầm thường, rất mạnh, khác biệt lớn với cường giả khác. Cường giả khác khi đối mặt kẻ địch ước gì bộc phát hết hơi thở ra. Người này thì khác, hơi thở bình ổn, không mạnh mẽ nghiền áp, nếu không đánh giá kỹ còn tưởng đối phương là người thường.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng nặn một giọt máu, giả vờ bình tĩnh, trong lòng thì thầm thắc mắc không biết tên này muốn làm gì.
Thông Thiên Tiểu Tổ lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử, bổn tọa không muốn nói nhảm nhiều với ngươi. Nói, ngươi làm cách nào đi ra từ vùng đất mạo hiểm này được? Bổn tọa chú ý ngươi đã lâu, từ khi ngươi vào vùng đất mạo hiểm và đi ra, trong khoảng thời gian này ngươi đã làm gì?
Vùng đất mạo hiểm này nằm trong giới vực của họ, Thông Thiên Tiểu Tổ truy tung đến đây tìm vùng đất mạo hiểm, không ngờ phát hiện một tiểu tử không biết sống chết đi vào. Ban đầu Thông Thiên Tiểu Tổ không để bụng, nhưng sau đó giật mình thấy tiểu tử này đi ra.
Thông Thiên Tiểu Tổ không tin nổi.
Từ xưa đến nay người nào vào vùng đất mạo hiểm chưa từng có ai trở ra.
Thông Thiên Tiểu Tổ tìm vùng đất mạo hiểm này vì biết nó không giống bình thường, mặc kệ gã có thể đi vào hay không nhưng ít nhất không thể ở bên ngoài.
Thông Thiên Tiểu Tổ phát hiện tiểu tử này có thể an toàn đi ra nghĩa là hắn có cách vào vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm đã hiểu, thì ra muốn lấy cách đi ra vùng đất mạo hiểm từ miệng hắn, không ngờ tên già mặt non ham muốn thứ này.
Nhưng đây là thứ muốn liền có được sao? Cái này là thiên phú, tưởng mọi người đều có thiên phú như bản phong chủ sao?
Lâm Phàm nói:
- Đơn giản thôi, bản phong chủ mang ngươi vào rồi dẫn ngươi ra là xong.
Đưa tên già mặt non vào rồi vứt bỏ để gã tự sinh tự diệt, hắn sẽ ngồi canh một bên, ngồi chờ đối phương xong đời.
Lâm Phàm mới có ý tưởng này thì bên tai vang tiếng quát như sấm nổ:
- Tiểu tử nhà ngươi tưởng bổn tọa là con nít ba tuổi à!?
Thông Thiên Tiểu Tổ rất giận, tức xì khói, lời nói dối thiểu năng như vậy mà cũng nói ra được, sao hắn không chết!
Nếu gã dễ bị dụ như vậy thì Thông Thiên Tiểu Tổ này đây đã chết từ lâu, hóa thành bộ xương.
Lâm Phàm rất ngạc nhiên, không ngờ chỉ số thông minh của người vực ngoại giới này cao đến vậy, suýt đuổi kịp và vượt qua hắn rồi, làm hắn rất là bất đắc dĩ.
Lâm Phàm nhìn đối phương, không sợ hãi chút nào:
- Bản phong chủ xem ngươi là con nít ba tuổi đấy rồi sao?
Nói thẳng vậy đấy, có giỏi thì làm thịt hắn.
Chết chứ có gì mà sợ.
Thông Thiên Tiểu Tổ hờn giận giơ tay lên:
- Tiểu tử không thành thật, đợi bổn tọa bắt ngươi lại xem bổn tọa hành ngươi thế nào!
Ánh sáng rực rỡ bao phủ bầu trời, những luồng sáng không giống bình thường, có uy thế khó tả.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lợi hại.
Tên già mặt non này thực lực rất không tầm thường, ra tay phi phàm, đấu cứng sẽ không đánh lại, chơi trò ngầm mới được.
Nhưng không vội, tên già mặt non này hơi thú vị, chơi một lúc đã.
Giam cầm!
Keng keng!
Thông Thiên Tiểu Tổ khống chế góc nhỏ thiên địa, ngàn vạn luồng sáng như xích sắt trói người Lâm Phàm lại.
Thông Thiên Tiểu Tổ lạnh lùng cười:
- Hừ! Tiểu tử, bổn tọa mang ngươi về rồi thẩm vấn từ từ, để xem ngươi có thể cứng đầu đến khi nào!
Thông Thiên Tiểu Tổ sẽ không giết tiểu tử này, khi chưa tìm hiểu rõ tình huống gã sẽ không bỏ qua.
Ngón tay Lâm Phàm nhúc nhích, giam cầm cái kiểu gì chẳng chút tác dụng, buff không sợ phong ấn không phải đùa.
- Này già mặt non, thủ đoạn của ngươi hơi bị lợi hại, sao? Muốn mang bản phong chủ về?
Lâm Phàm muốn đi tuyệt đối không thành vấn đề, nếu thật sự liều mạng thì thực lực của tên già mặt non này cao đến đâu cũng vô ích. Nhưng tên này thú vị, đùa chút đã.
Ai kêu bây giờ tâm tình của hắn khá tốt, hai mươi mốt ức giá trị khổ tu không phải đùa.
Thông Thiên Tiểu Tổ đáp xuống cạnh Lâm Phàm, nói:
- Tiểu tử giỏi, tu vi không được tốt nhưng lá gan rất to, ở trước mặt bổn tọa mà vẫn bình tĩnh tự nhiên, xem như nhân tài, giỏi hơn đám thiên kiêu một chút, mỗi tội tu vi hơi yếu. Tiểu tử, đừng nói bổn tọa không cho ngươi cơ hội, nói cho bổn tọa những gì ngươi biết, bổn tọa sẽ suy xét thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi thông . . .
Lâm Phàm tiếp lời:
- Con đường đi thông địa ngục.
Thông Thiên Tiểu Tổ nheo mắt nói:
- Tiểu tử, ngươi hơi càn rỡ.
Lâm Phàm hỏi:
- Có càn rỡ hay không chẳng quan trọng, quan trọng là ngươi thật sự muốn dẫn bản phong chủ về nhà cũ của ngươi?
Lâm Phàm không có chỗ nào muốn đi chơi, nếu tên già mặt non mang hắn về thì cầu còn không được.
- Hừ! Bổn tọa mang ngươi về rồi từ từ hành hạ, không sợ ngươi không nói.
Thông Thiên Tiểu Tổ quyết tâm khui ra bí mật trên người tiểu tử này.
Vùng đất mạo hiểm này tồn tại đã lâu, sách cổ ghi lại nó ẩn chứa chí bảo vô thượng, nếu ai đi vào có thể trở ra thì sau này sẽ một mình tung hoành thế gian.
Nhiều năm qua vô số người đi vào nhưng không ai trở ra được.
Thông Thiên Tiểu Tổ này tuy công tham tạo hóa nhưng không dám lỗ mãng đi vào, người xưa mạnh mẽ, không yếu hơn gã chút nào. Thông Thiên Tiểu Tổ không tự phụ đến mức cho rằng mình có thể đi vào mà bình an rời đi.
Nhưng tiểu tử này có thể từ bên trong an toàn đi ra nói lên hắn không tầm thường.
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi, tùy tên già mặt non nhà ngươi vui vẻ, nhưng đừng trách bản phong chủ không nhắc trước, mời thần dễ khó tiễn thần đi, đến lúc dó đừng khóc xin bản phong chủ rời đi.
Thông Thiên Tiểu Tổ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Thông Thiên Tiểu Tổ phất ống tay áo cuốn lấy Lâm Phàm chạy đi xa.
Đối với người bình thường bị ngàn vạn luồng sáng bao phủ thì không thể nhúc ních, nhưng với Lâm Phàm những cái này bình thường. Hắn giơ ngón tay nhéo mũi, hơi tò mò tên già mặt non định mang mình đi đâu.
Trong vô hình Lâm Phàm có cảm giác con đường làm giàu sẽ bắt đầu từ đây.
Doong doong doong!
Không biết qua bao lâu.
Khi Lâm Phàm đang trầm tư nên dùng số lớn giá trị khổ tu thế nào thì từng tiếng chuông vang lên. Những tiếng chuông hơi khác biệt, đánh vào lòng người, như nổ tung rồi hình thành hỗn độn, có ánh sáng trong hỗn độn, rất là phi phàm.
Rất nhanh có tiếng động khác.
Từng tiếng chào cung kính vang lên:
- Cung nghênh Tiểu Tổ!
Địa vị của Thông Thiên Tiểu Tổ có vẻ cao trong chỗ này.
Cảnh tượng trước mắt Lâm Phàm thay đổi, hắn bị trói đứng giữa đại điện, người xung quanh thắc mắc nhìn, không biết Tiểu Tổ mang người này về từ đâu.
Một lão nhân cung kính hỏi:
- Tiểu Tổ, người này là . . .?
Lão nhân như con nít khi ở trước mặt Thông Thiên Tiểu Tổ, không dám lỗ mãng.
Thông Thiên Tiểu Tổ trả lời đơn giản:
- Hắn có thể ra khỏi Thái Cổ cấm địa.
Một câu đơn giản làm đám người giật mình kinh kêu, các cặp mắt khó tin nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
- Cái gì? Người này đi ra từ Thái Cổ cấm địa?
- Chỗ đó là đất chết chỉ vào không ra, nghe đồn bên trong ẩn chứa chí bảo động trời, nếu ra được thì chẳng phải là . . .?
Mọi người không dám tưởng tượng, mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Phàm, ước gì lột sạch hắn ra điều tra tỉ mỉ.
Thông Thiên Tiểu Tổ nói:
- Nhốt hắn lại cho bổn tọa, trông giữ nghiêm ngặt, bổn tọa sẽ tự mình thẩm vấn.
- Tuân lệnh Tiểu Tổ!
Lâm Phàm cẩn thận đánh giá, phát hiện nơi này hơi lợi hại, hơi thở của đám người này phi phàm, xem ra là tông môn cường đại.
- Này, chỗ này là đâu?
Thông Thiên Tiểu Tổ cười nói:
- Tiểu tử, nơi này là Thông Thiên tháp, nếu ngươi muốn nói thì hãy khai thật ra, có lẽ bổn tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Ài, tên già mặt non đừng hối hận là được.
Đám người nghe câu đó tức giận răn dạy:
- Càn rỡ!
Bọn họ cảm thấy cái tên bị Tiểu Tổ mang về quá ngông cuồng, dám bất kính với Tiểu Tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận