Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 641: Cái thứ rách nát gì

Không biết Thông Thiên tháp nằm ở giới vực nào, nhưng uy thế phi phàm, hùng vĩ rộng rãi. Một tòa tháp cao nối liền thiên địa, không biết độ cao, cảm giác là tòa tháp cao nhất thiên địa.
Ngước lên thấy đỉnh Thông Thiên tháp lấp lóe tia sáng, không biết trên đó có cái gì.
Lúc này Lâm Phàm bị hai nam nhân vạm vỡ kèm hai bên, mỗi người nâng một bên vai. Hai nam nhân mặt lạnh như tiền, mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm, suy nghĩ không biết trên tháp có bảo bối gì:
- Đỉnh tháp của các ngươi có thứ gì mà sáng lấp lánh vậy?
Chắc chắn là vật không tầm thường.
Lâm Phàm hỏi chuyện nhưng hai nam nhân vạm vỡ không trả lời, như không nghe thấy câu hỏi, muốn đưa hắn đến nhà tù ngầm phía xa.
Lâm Phàm nhìn hai người:
- Ta nói này, các ngươi có thể nói một câu được không? Làm gì như người chết vậy?
Hai người này hơi thở không tầm thường, thân hình rất cao to, mặc áo giáp, không bị vật bên ngoài dao động. Lâm Phàm nói chuyện nhưng hai người không cho phản ứng, làm như không để hắn vào mắt.
Thật ra Lâm Phàm đã hiểu lầm, không phải hai người này không muốn nói chuyện mà là không dám nói lời nào.
Bọn họ biết tiểu tử này bị Tiểu Tổ bắt về, người có thể bị Tiểu Tổ tự mình bắt về thì không phải người thường, chắc chắn siêu nguy hiểm, lỡ giao lưu với đối phương không chừng sẽ xảy ra họa lớn gì. Nên tốt nhất là làm lơ, sớm đưa hắn vào tù.
Có đệ tử đi ngang qua tò mò định lại gần xem.
Hai nam nhân vạm vỡ kiềm kẹp Lâm Phàm ánh mắt sâu thẳm nạt:
- Không được đến gần, người này bị Tiểu Tổ tự tay bắt về, cực kỳ nguy hiểm, mau tránh đi!
Các đệ tử nghe cảnh cáo đều mặt biến sắc, bước chân dợm tới gần vội thụt lùi. Bọn họ nhìn Lâm Phàm chằm chằm, người bị Tiểu Tổ tự tay bắt về thì không giống bình thường, hắn có lai lịch gì mà khiến Tiểu Tổ chú ý?
Tín ngưỡng của Thông Thiên tháp là Thông Thiên Tiểu Tổ, đó là trụ cột tinh thần trong lòng bọn họ. Người khiến Tiểu Tổ tự mình bắt về hiển nhiên không tầm thường, tốt nhất nên tránh xa.
Rất nhanh, một cửa tù đen ngòm xuất hiện trước mắt, có hai thủ vệ giữ cửa. Một trận văn lơ lửng bên trên nhà tù ngầm không ngừng khuếch tán lực lượng bao trùm nhà tù.
Hai thủ vệ nhìn Lâm Phàm, thầm giật mình. Không biết người này có chỗ nào khác biệt mà khiến Tiểu Tổ tự tay mang về, ngẫm kỹ lại đã mấy chục năm từ lần trước Tiểu Tổ tự mang người về.
Nhà tù ngầm không âm u chút nào, sáng tỏ, vách tường không biết làm bằng chất liệu gì mà phát sáng, phù văn ẩn hiện rồi nhanh chóng chìm xuống.
Vù vù vù!
- Khục khục khục . . .
Khoảnh khắc bước vào nhà tù ngầm, luồng gió lạnh âm u thổi qua, từng tiếng động rùng rợn.
Một nam nhân vạm vỡ áp giải Lâm Phàm đi vào tức giận răn dạy:
- Câm mồm hết! Các ngươi đã bị bắt nhốt vào đây còn muốn lật trời phải không?
Gã ghét chỗ này nhất, người bị nhốt trong chỗ này như kẻ điên, hoặc gào rú, hoặc cười điên dại, không lẽ vì bị nhốt lâu quá nên khùng rồi?
Lâm Phàm cười chào:
- Các vị khỏe, bản phong chủ mới đến, tất cả yên phận chút, nếu không sẽ đánh chết các ngươi!
- Láo xược!
- Càn rỡ!
- Huênh hoang!
Trong nhà tù ngầm vang lên mấy tiếng mắng, dường như không ngờ tiểu tử này huênh hoang như thế, mới tới đã ngông, không biết ai làm chủ chỗ này.
Bọn họ tức giận méo miệng.
Lâm Phàm cười, cảm giác nơi này hơi thú vị, không biết nhốt ai trong tù, làm hắn rất tò mò.
Nam nhân vạm vỡ áp Lâm Phàm vào liếc hắn một cái, nhốt hắn vào một gian lao tù.
Người trong lao tù khác gầm rống phản đối:
- Nhốt tiểu tử đó chung với lão phu này, lão phu muốn ăn hắn!
- Bỏ vào chỗ ta đi, để ta cho hắn biết tại sao hoa nở.
Từng tiếng gầm rống ước gì bầm thây Lâm Phàm ra vạn mảnh. Bọn họ bị bắt nhốt trong này đã lâu, lâu đến nỗi không biết cảnh bên ngoài ra sao rồi, họ thầm ghi hận một người, Thông Thiên Tiểu Tổ.
Khuôn mặt thì trẻ trung nhưng là lão quái khốn nạn ngàn năm.
Lâm Phàm bị nhốt trong lao tù riêng, hai nam nhân vạm vỡ nhìn một cái, bỏ lại một câu hãy yên phận rồi vội vàng rời đi.
Sự bình tĩnh của họ chỉ là giả vờ, họ biết rõ ai bị nhốt trong chỗ này, mỗi lần đi vào là đôi chân như đeo chì, bắt buộc mình phải bình tĩnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai nam nhân vạm vỡ rời đi, khép cửa đen nặng nề lại.
Lâm Phàm nhìn quanh, người bị nhốt trong này thoạt trông điên khùng, có người bình thường thì mắt lóe tia sáng lạnh ngồi một chỗ, luôn nhìn hắn chằm chằm.
Nếu không có lao tù ngăn cách chắc họ đã xông ra bầm thây Lâm Phàm.
Một giọng nói từ xa vọng lại:
- Nhãi ranh, tại sao ngươi bị bắt vào đây? Xem tu vi của ngươi không cao vậy mà có tư cách bị nhốt chung với chúng ta.
Một lão nhân ngồi xếp bằng hỏi hắn.
Lâm Phàm cười nói:
- Đừng, các ngươi đừng xem bản phong chủ giống như các ngươi, bản phong chủ vào đây không phải bị bắt mà là tự nguyện, không lâu sau bọn họ sẽ phải cung kính tiễn bản phong chủ đi.
Trong tù rộ lên tiếng cười ầm ĩ.
- Ha ha ha! Thú vị, nhãi ranh thú vị thật, cung kính tiễn ngươi đi? Ta thì thấy ngươi bị khùng.
- Buồn cười chết người, Thông Thiên tháp có Thông Thiên Tiểu Tổ trấn thủ, bằng vào ngươi? Mơ giữa ban ngày.
Các loại châm chọc từ bốn phương tám hướng vọng lại. Bọn họ bị nhốt trong này đã lâu, đột nhiên gặp một tên đần mất trí khiến họ tràn đầy hứng thú. Dù sao bị nhốt trong này không thể ra, Thông Thiên Tiểu Tổ trấn thủ Thông Thiên tháp, với thực lực của họ dù cùng nhau ra tay cũng không đánh lại đối phương, chỉ có thể hao mòn thời gian ở đây.
- Một đám khùng.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với mấy tên kia, hắn cảm giác tên già mặt non rất nhanh sẽ tìm đến, ngồi chờ đã, cho một lời khuyên rồi để tên già đó tự mình cảm nhận.
Nhưng trước đó Lâm Phàm có hứng thú với mấy người này hơn:
- Này, trong các ngươi có ai tu luyện ngạnh công không? Nếu có thì mau lên tiếng, bản phong chủ có giao dịch muốn bàn bạc với các ngươi!
Khi Lâm Phàm hỏi câu này rất nhanh được đáp lại, hơn nữa cùng một loại.
- Ngạnh công là cái thứ gì? Đồ ngốc mới tu luyện.
- Tu thân không tu khí, xứng đáng chết nhanh, có phải tiểu tử nhà ngươi tu luyện ngạnh công không?
- Thời nay còn ai tu luyện ngạnh công, đầu óc bị nhũn sao?
Lâm Phàm đã mất niềm tin với đám người kia:
- Mình không nên hỏi, họ xứng đáng bị bắt.
Không tu luyện ngạnh công thì không cách nào cảm nhận sức hấp dẫn của lực lượng, không cảm nhận được lực lượng thì không thể đi lên đỉnh. Đám người kia khiến người quá thất vọng, suốt đời bị nhốt trong này cũng có cái lý của nó.
Chợt một tiếng khùng khục vang lên:
- Tiểu tử, ngươi muốn ngạnh công?
Một lão nhân dán đầu sát cửa sắt nhà tù, cực kỳ kích động.
Lâm Phàm nghi ngờ nhìn:
- Lão có?
Nhìn lão nhân này gầy đét, nếu đối phương tu luyện ngạnh công thì không thể nào gầy đến mức này.
Lão nhân kích động nói:
- Có, chắc chắn có! Ngạnh công chứ gì, người khác không có chứ ta đương nhiên phải có, ngươi muốn sao?
Lâm Phàm hơi mong đợi, không ngờ lão già này có:
- Ừ, muốn, đưa bản phong chủ xem là công pháp gì.
Ngạnh công khác với những công pháp có hiệu ứng, số lượng ngạnh công ít ỏi, ít người muốn tu luyện. Nhưng vực ngoại giới dung hợp thì không chừng có người chuyên tu luyện ngạnh công.
Ví dụ Chân giới lấy lực lượng là chính, rất có khả năng tu luyện ngạnh công. Nhưng Lâm Phàm không biết Chân giới ở đâu, hơi đáng tiếc.
- Ha ha ha, tiểu tử ngốc này tin tưởng Lão Ma ăn thịt người có ngạnh công, hắn bị khùng rồi.
- Lão Ma, ngươi muốn ăn thịt người hả? Đừng mơ, trên đời không có đồ ngu nào tự dâng mình ra chỉ vì một quyển công pháp.
Lão Ma liếm môi, hơi mong đợi cười nói:
- Khục khục, lỡ hắn đồng ý thì sao? Thế nào? Ngươi chỉ cần đào trái tim cho ta thì ta sẽ đưa ngạnh công cho ngươi. Môn ngạnh công này rất lợi hại, đặc biệt lợi hại.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Thật không vậy? Đưa công pháp cho bản phong chủ xem trước đã.
Lão Ma lắc đầu ngầu nguậy:
- Cái này không thể được, lỡ ngươi lật lọng thì sao?
- Vậy miễn bàn, con người của bản phong chủ ghét bị người ta nghi ngờ nhất. Nhớ năm xưa bản phong chủ tung hoành thế gian, một cục đàm một cái đinh, lời nói ra không bao giờ chối. Lão già này dám không tin bản phong chủ, vậy dẹp đi, ngươi ôm ngạnh công của ngươi chờ dài cổ.
Lâm Phàm nói xong im lặng, hắn rất khao khát ngạnh công nhưng không phải không thể thiếu nó, tăng Thủy Ma Kinh lên cũng có hiệu quả như nhau.
Có lẽ Lão Ma bị nhốt lâu, khao khát thịt người đến mòn mỏi, khó khăn gặp một người có hứng thú, tất nhiên sẽ tìm đủ cách giao dịch thành công với đối phương.
- Rồi rồi, đừng tức giận, cho ngươi xem trước này.
Lão Ma đưa công pháp qua, không quên nói:
- Đây là đệ nhất trọng, khi nào ngươi đồng ý sẽ giao phần còn lại cho ngươi.
Lâm Phàm cầm công pháp, tuy chỉ có đệ nhất trọng nhưng không sao, vẫn có thể tu luyện.
Khí Xung Thần Quyền.
- Cái tên rởm gì thế này, não tàn nào đặt tên?
Nhìn tên công pháp làm Lâm Phàm tụt hứng một nửa, nhưng vẫn miễn cưỡng xem.
- Công pháp thiên giai.
- Hình như bản phong chủ còn tấm thẻ công pháp thiên giai viên mãn. Thăng cấp!
[Tiêu hao một tấm thẻ công pháp thiên giai viên mãn.
Khí Xung Thần Quyền (viên mãn)
Đặc tính: Giải thể tàn bạo, một đấm vào hồn, tăng phúc lực lượng siêu cực hạn.]
Chỉ khoảnh khắc Lâm Phàm đã lĩnh ngộ môn công pháp này, lực lượng mênh mông bộc phát từ người hắn.
- Lợi hại, tuy chỉ là công pháp thiên giai thượng phẩm nhưng sinh ra lực lượng thuần khiết nhất. Quả nhiên ngạnh công sướng hơn, một đấm bể đầu của đối phương mới tạo rung động nhất.
- Được chưa hả tiểu tử? Mau lên!
Lâm Phàm nhích người, môn công pháp này có chút vấn đề, không phải về tu hành mà là khi thi triển nó thiêu đốt khí huyết, đốt hơi nhiều. Nhưng không sao, đối với hắn thì di chứng gì cũng là chuyện nhỏ.
Lâm Phàm ném trả công pháp:
- Công pháp này không được, không đổi.
Sau đó Lâm Phàm nhàn nhã ngồi, yên lặng chờ.
Lão Ma tức xì khói, hô to lật lọng, nhưng lão cũng biết môn công pháp này có chút vấn đề, thi triển nhiều lần sẽ chết người, giống như lão giờ gầy như khô mực, đó là vì khí huyết bị tiêu hao gần hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận