Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 644: Thể xác và tinh thần của ta đều bị tàn phá

Thông Thiên Tiểu Tổ ra tay:
- Đứng lại!
Bàn tay vươn ra, cô đọng một cây trường mâu, trên trường mâu khắc hoa văn bí ẩn, sau đó ném mạnh đi.
Thông Thiên Tiểu Tổ không muốn giết tiểu tử này, chỉ muốn hù dọa, ngăn đường đi của hắn.
Nhưng trường mâu bay nhanh hình như bị sức gió ảnh hưởng bỗng đổi hướng.
- @$%^!
Thông Thiên Tiểu Tổ cảm nhận biến đổi đó, trong lòng như có ngựa chạy rầm rập qua:
- Tiểu tử tránh ra!
Thông Thiên Tiểu Tổ chưa bao giờ thấy chuyện như vậy xảy ra, đây là trường mâu gã ném ra ngoài vậy mà tự đổi hướng bay, sao có thể chứ?
Nơi này là Thông Thiên tháp, rất cao, giương mắt nhìn tháp đâm mây, bên trên có ánh sáng như ẩn như hiện rất hấp dẫn người.
Lâm Phàm cảm giác hư không sau lưng bị đè ép, nguy cơ ập đến.
- Tới thì cứ tới, sống hay chết đều khó tránh khỏi.
Lúc này tâm thái của hắn rất bình thản. Vận rủi cuồn cuộn khống chế, tâm thái gì cũng vô ích, không sợ chết, chỉ sợ xấu mặt, như người vừa rồi giữa hai chân phun ra dòng nước nóng, ai mà chịu nổi.
Phập phụt!
Lưng Lâm Phàm bị đánh mạnh, xuyên thủng người.
Trường mâu cắm xéo xuống đất, Lâm Phàm treo trên trường mâu, máu chảy dọc cán mâu rơi tí tách xuống đất.
Các đệ tử thấy cảnh này thì hò reo:
- Tiểu Tổ vạn tuế!
Tiểu tử ngông cuồng rốt cuộc bị đền tội.
Khuôn mặt Thông Thiên Tiểu Tổ hơi ngạc nhiên, muốn nói gì nhưng không nói nên lời. Gã dám thề với trời thật lòng không muốn giết tiểu tử này, nhưng vì sao trường mâu bỗng đổi hướng? Không thể nào!
Thông Thiên Tiểu Tổ lơ lửng trên trời, không biết làm sao. Gã muốn moi cách ra khỏi Thái Cổ cấm địa từ miệng tiểu tử này, nhưng bây giờ lỡ tay giết người, trong lòng gã có cảm giác tội ác.
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
- Tên già mặt non, ác quá đấy.
Lâm Phàm mở mắt ra, chộp trường mâu rút ra, vết thương trên người dần khép kín, hắn ném trường mâu xuống đất.
- Ngươi muốn giết bản phong chủ? Không bỏ qua cho ngươi được, bây giờ thì bản phong chủ không dễ dàng thu tay về!
Lâm Phàm biết tên già mặt non không định giết mình, nhưng vận rủi cuồn cuộn làm trường mâu đổi hướng đâm thủng người hắn, trách ai được?
Chỉ có thể nói ý trời khó cãi.
Thông Thiên Tiểu Tổ trố mắt líu lưỡi:
- Cái gì? Tiểu tử không chết?
Thông Thiên Tiểu Tổ xoe tròn mắt, không thể nào, tuy gã chưa đánh hết sức nhưng một kích vừa rồi không dễ ngăn cản, vậy mà tiểu tử này không bị gì hết, vẫn nhảy nhót đứng trước mặt gã, làm gã câm nín.
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Tên già mặt non kia, bản phong chủ sẽ không chết, nhưng ngươi nên biết chuyện làm ngươi hối hận sắp đến.
Lâm Phàm bước tới gần Thông Thiên tháp, ngồi xuống, hét to một tiếng:
- Thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi!
Tiếng quát kinh thiên động địa làm đệ tử hết hồn thụt lùi.
Thông Thiên Tiểu Tổ không nhìn thấu tiểu tử này, nhưng linh cảm sắp xảy ra chuyện gì:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi làm cái quỷ gì?
Đột nhiên phong vân biến đổi, mây đen cuồn cuộn kéo tới, bầu trời sáng sủa biến đổi.
Đùng đùng ầm ầm!
Tia chớp lấp lóe dày đặc như những con rồng to rít gào trong không trung.
Thông Thiên Tiểu Tổ ngước đầu lên, mắt đầy kinh dị. Đã xảy ra chuyện gì? Sao có chuyện này? Thông Thiên Tiểu Tổ quay sang nhìn Lâm Phàm, tiểu tử này bình thản ngồi, không hề để bụng những hiện tượng này.
Thông Thiên Tiểu Tổ cảm nhận lực lượng khủng bố từ sâu trong thiên địa.
Một tia chớp thô như thùng nước bỗng giáng xuống pho tượng trước cửa Thông Thiên tháp.
Bùm một tiếng pho tượng vỡ ra, đá vụn bắn tung tóe, nhiều mảnh bắn trúng mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm thầm rít gào:
- Bà nội nó, có xui cũng không chơi kiểu này! Đã chết ba lần rồi, muốn ta chết thêm mấy lần nữa hả?
Ngoài mặt Lâm Phàm cực kỳ bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh trước mặt tên già mặt non, có như vậy mới khiến đối phương hiểu chuyện này khủng bố cỡ nào.
Đá vụn bắn trúng chỉ có xúc cảm, không có cảm giác đau đớn.
Nhưng đợt vừa rồi làm Thông Thiên Tiểu Tổ thót tim, nếu sét đánh vào Thông Thiên tháp thì sẽ khủng bố tới trình độ nào? E rằng tiêu đời thật.
Các đệ tử né ra xa, chết mất.
- Các ngươi nói xem tên kia vì sao xui như thế?
- Khoan, ngươi nói ta mới nghĩ đến, hình như ai đến gần hắn đều bị xui.
- Trưởng lão đến gần hắn, bị đá đập té xuống đất. Sư huynh ở gần hắn, tự nhiên xỉu. Đúng quá chứ, mới rồi tiểu tử này hình như cũng chết, mà sao hắn sống lại được?
- Chắc nhờ thần thông thôi, thật ra hắn chưa chết.
Các đệ tử khe khẽ thì thầm.
Lỗ tai của Thông Thiên Tiểu Tổ rất nhạy, đã nghe thấy mấy lời đó, ngẫm lại mà run. Đúng thật, ai ở gần tiểu tử này đều xui xẻo.
Nhưng Thông Thiên Tiểu Tổ không tin tà, bổn tọa đứng đây thật lâu mà đâu bị gì, không lẽ giới hạn trong phạm vi?
Thông Thiên Tiểu Tổ thử tiến lên mấy bước, bình yên, lại đi vài bước, vẫn khỏe.
- Vẫn chưa đủ, thử đi lên thêm chút nữa.
Đầu óc Thông Thiên Tiểu Tổ không ngốc, gã ngẫm nghĩ giây lát thấy đúng.
Khi đến gần thêm mấy bước thì tim Thông Thiên Tiểu Tổ rung lên, nguy cơ ập đến, gã lùi nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tia chớp đánh xuống chỗ Thông Thiên Tiểu Tổ mới đứng.
Thông Thiên Tiểu Tổ bị sét đánh sợ, đúng thật, nếu gã không né thì đã bị đánh xuống.
Thông Thiên Tiểu Tổ nhìn lên trời, lại có sấm sét tụ lại, vội hét lên:
- Dừng tay lại, tiểu tử!
Thông Thiên Tiểu Tổ giơ tay vỗ ra vô số trận văn bao phủ góc trời.
Lâm Phàm liếc xéo:
- Ngươi nói chuyện kiểu đó với bản phong chủ? Nhớ kỹ, bản phong chủ họ Lâm, cho ngươi một cơ hội nói lại.
Thông Thiên Tiểu Tổ chửi thầm trong bụng:
- $%^&!
Gã cố gắng bình tĩnh nói:
- Xin Lâm phong chủ dừng tay.
Thông Thiên Tiểu Tổ không biết nên nói cái gì với tiểu tử này, không ngờ còn có chiêu này. Nhưng đây là thần thông gì mà lợi hại quá, gã cũng không biết nó, kinh khủng.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Biết sai chưa?
Thông Thiên Tiểu Tổ sững sờ nhìn Lâm Phàm:
- ???
Nói cái quái gì vậy? Nể mặt được không? Gã là Thông Thiên Tiểu Tổ tung hoành thiên địa, sao hắn vô sỉ thế, còn hỏi biết sai không, sao hắn không lên trời luôn.
- Lâm phong chủ hiểu lầm, có gì từ từ nói, xin hãy thu thần thông lại.
Lâm Phàm gặn hỏi:
- Biết sai chưa?
Lâm Phàm không muốn nói nhảm nhiều với Thông Thiên Tiểu Tổ, phải cầu thị hỏi rõ đối phương biết sai không:
- Tên già mặt non, nếu ngươi không biết lỗi thì chúng ta tiếp tục tiêu hao. Bản phong chủ không sợ trời, không sợ đất, chờ xem ai là người khóc đến cuối cùng.
Thông Thiên Tiểu Tổ ngây ra, truyền âm cho Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, nói sao thì bổn tọa cũng là Tiểu Tổ của Thông Thiên tháp, nể mặt chút.
Các đệ tử xung quanh rất bực tức, bọn họ không ngờ tên này huênh hoang như vậy, dám hỏi Tiểu Tổ biết sai chưa, đây là nhục nhã Thông Thiên tháp bọn họ.
Lâm Phàm hét lớn:
- Tên già mặt non, đừng truyền âm với bản phong chủ, chiêu này không thực hiện được! Bản phong chủ nói rồi, mời thần dễ đưa thần khó, ngươi đã mời bản phong chủ đến thì phải chuẩn bị sẵn sàng. Hỏi lại ngươi, có biết sai không?
Thông Thiên Tiểu Tổ vừa kinh vừa giận:
- Bà nội nó!
Tiểu tử này quá vô sỉ, phanh phui vụ truyền âm. Nhưng nhìn các đệ tử rõ ràng không tin lời của đối phương, Thông Thiên Tiểu Tổ thở phào, không tin thì tốt rồi.
Trong khi Thông Thiên Tiểu Tổ tức giận thì trên trời vang tiếng nổ, làm tim gã rớt cái bịch, làm ơn đừng đến thật.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tia chớp giáng xuống, trận pháp vỡ tan. Sấm sét xuyên qua trận pháp đánh vào chóp Thông Thiên tháp.
Ánh sáng trên đỉnh tháp tối xuống, bị tàn phá không nhẹ.
Thông Thiên Tiểu Tổ hét to:
- Đừng . . . đừng! Sai, sai!
Muốn mặt mũi làm gì nữa, nếu Thông Thiên tháp tiêu tùng thì tàn đời.
Lâm Phàm hỏi:
- Sai chỗ nào?
- Cái gì?
Thông Thiên Tiểu Tổ muốn chém chết Lâm Phàm, sai chỗ nào? Quá đáng, còn hỏi sai chỗ nào, đây là phụ huynh răn dạy con em sao? Còn hỏi sai chỗ nào!
Đối với các đệ tử thì như sét đánh ngang tai, không biết làm sao, Tiểu Tổ thật sự nhận sai.
Trái tim của họ bị tổn thương.
Có đệ tử không chịu nổi mắt ngấn lệ, mắt rực cháy lửa giận trừng Lâm Phàm:
- Tiểu Tổ . . .
Làm Tiểu Tổ mà họ tôn sùng phải nhận sai, đây là hành vi phá sập thần tượng trong lòng bọn họ.
Đùng đùng xẹt xẹt!
Tia chớp giăng trên trời, gió to dần nổi lên.
Đùng!
Lại một tia chớp giáng xuống, vẫn đánh vào đỉnh tháp. Có các mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Trái tim của Thông Thiên Tiểu Tổ đã chết:
- Đại ca, đừng làm nữa, mau thu thần thông lại, bổn tọa nhận hết lỗi, tuyệt đối đừng làm nữa!
- Ừ vậy thôi, nghĩ tình ngươi muốn sửa đổi làm lại từ đầu, bản phong chủ tạm tha lỗi cho ngươi, thu thần thông về.
Lâm Phàm cũng sợ, quỷ biết vận rủi cuồn cuộn muốn làm tới mức nào, đóng nó lại đã.
Thông Thiên Tiểu Tổ muốn đến gần nhưng bị Lâm Phàm ngăn lại:
- Đừng nhúc nhích, đứng yên đó, còn chuyện chưa bàn xong.
Còn muốn làm gì nữa?
Thông Thiên Tiểu Tổ sắp điên rồi, tiểu tử này không có thực lực đầy mình nhưng đè chặt đầu gã.
Thông Thiên Tiểu Tổ nhìn chằm chằm mảnh vụn dưới đất, lòng đau nhói. Đó toàn là thứ tốt, ngưng tụ tinh hoa của Thông Thiên tháp, nhưng bị hai tia chớp đánh nát.
Rõ ràng bày nhiều trận pháp, cấm chế vậy mà không ngăn được, rốt cuộc là loại sét gì vậy.
Lâm Phàm mặt không đỏ tim không đập nhanh nghiêm nghị nói:
- Tên già mặt non, ngươi giam bản phong chủ ở đây, trải qua các loại tàn phá, thể xác và tinh thần, danh dự, thời gian, tự do vân vân bị mất mát không dám xem xét kỹ, nên ngươi phải bồi thường.
Thông Thiên Tiểu Tổ sững sờ nhìn Lâm Phàm, trong lòng nổi gió lốc bão tố. Tiểu tử này vô sỉ chưa từng thấy, rốt cuộc là ai bị tàn phá?
Bạn cần đăng nhập để bình luận