Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 645: Bệnh thần kinh, bắn cái đầu ngươi

Lâm Phàm cảm thấy nêu yêu cầu này không có gì là vô lý.
Sự thật đúng là vậy mà, hắn mới ra vùng đất mạo hiểm, tâm tình đang vui sướng vậy mà bị đối phương phá hoại.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài:
- Tên già mặt non, đừng nghĩ bản phong chủ khinh người quá đáng, hố tài phú của Thông Thiên tháp các ngươi. Hiếm khi bản phong chủ vui vẻ vậy mà bị các ngươi phá hủy, ngươi nên biết niềm vui là vô giá. Bây giờ bản phong chủ bàn bạc với ngươi là đã nhường một bước dài. Nói cho ta biết có đồng ý bàn bạc không? Hoặc bồi thường, nếu không muốn thì thần thông lại hiện, không có đường cứu vãn!
Con người đôi khi rất mềm lòng.
Tên già mặt non đã lớn tuổi, nhường gã một bước xem như trời cao biển rộng, con người không phải thánh hiền, sao có thể không mắc lỗi? Mặc dù tên già mặt non sống dai nhưng cũng có lúc phạm sai lầm, nên cho một cơ hội sửa đổi làm lại con người mới.
Hiện trường tĩnh lặng.
Tâm tình ủ rũ, đã bị hố, tiểu tử này không chừa chút mặt mũi, phải làm sao bây giờ?
Thông Thiên Tiểu Tổ chìm trong suy tư tìm kiếm đối sách, không thể dễ dàng đồng ý yêu cầu của đối phương, nếu không về sau chẳng còn mặt mũi.
Trong lúc Thông Thiên Tiểu Tổ vắt óc suy nghĩ thì xảy ra chuyện khiến gã hãi hùng.
Một tiếng quát chấn động bốn phương:
- Thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi!
Đệ tử Thông Thiên tháp sợ hãi thụt lùi.
Thông Thiên Tiểu Tổ rống to:
- Lâm phong chủ, làm vậy là sao!?
Lâm Phàm nói:
- Sao trăng gì, lề mề thì hoặc là phản ứng chậm hoặc suy nghĩ gian kế, tưởng bản phong chủ là con nít ba tuổi sao?
Lâm Phàm chưa mở vận rủi cuồn cuộn ra, chỉ đọc tên để hù sợ đối phương, xem tên già mặt non có phản ứng gì.
Thông Thiên Tiểu Tổ đau lòng nhìn Thông Thiên tháp, nói nhanh:
- Bồi thường, đồng ý bồi thường!
Không chịu nổi đợt thứ ba, nếu tháp còn bị tấn công thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Thông Thiên tháp mà bị hủy thì gã sẽ đập đầu vào tường chết.
Các đệ tử rất tức tối, Thông Thiên tháp chúng ta bị chèn ép, hơn nữa không có đường chống cự, dù là Tiểu Tổ cũng khó hàng phục đối phương.
Tiểu tử này mang vận rủi, ai đến gần là người đó xui.
Bọn họ đã chứng kiến rồi, không muốn nếm thử, rất nguy hiểm.
Lâm Phàm thầm sung sướng, lại sắp phát tài:
- Mau lên, bản phong chủ bận rộn, không rảnh phí thời gian ở chỗ này.
Hiện giờ vực ngoại giới dung hợp, tất cả tài nguyên đều chưa biết, ngẫu nhiên gặp một tông mạnh, không thể bỏ qua được.
Lần trước gặp hai người, tên gì nhỉ, Xích Cửu Sát và Viên Chân gì đó, trữ vật giới chỉ của họ bị hắn cuỗm đi nhưng có lực lượng của hai người phong tỏa, không mở trữ vật giới chỉ được, tạm thời không thể lấy thứ bên trong ra.
Chờ thực lực của hắn mạnh hơn chút nữa sẽ cứng rắn phá mở, gom hết đồ bên trong.
Thông Thiên Tiểu Tổ ủ rũ, cảm giác có sức mà không dùng được, rất ức chế, chỉ muốn chết.
Lâm Phàm chờ đợi, lát nữa thu hoạch đến tâm tình sẽ càng sung sướng.
Rất nhanh Thông Thiên Tiểu Tổ lại gần, ném một chiếc trữ vật giới chỉ ra, lưu luyến không nỡ miễn cưỡng nói:
- Lâm phong chủ, đây là quà xin lỗi của Thông Thiên tháp, xin . . .
Lâm Phàm nhìn qua:
- Ngươi bố thí à? Nếu ngươi không có thành ý thì thôi, bản phong chủ chẳng cần, để sấm đánh tiếp vậy.
Tham dữ vậy?
Thông Thiên Tiểu Tổ hít thở dồn dập, gã không ngờ tiểu tử này tham lam như thế, bấy nhiêu chưa đủ với hắn?
Thông Thiên Tiểu Tổ tức xì khói:
- Được thôi, tùy ngươi, cứ tiếp tục, bổn tọa mặc kệ!
Thông Thiên Tiểu Tổ giả bộ muốn cá chết lưới rách thật ra là hù đối phương sợ, khiến đối phương có chừng mực, đừng làm quá đáng.
Nhưng Thông Thiên Tiểu Tổ đã đánh giá thấp người trước mắt mình là ai, biến thái cỡ nào. Nếu gã biết thì dù chết cũng sẽ không nói câu dỗi đó.
Lâm Phàm cũng nổi tính bướng:
- Tốt, không thành vấn đề!
Xem ai ác hơn, chơi luôn, sợ ngươi chắc!
- Khoan! Lâm phong chủ bớt giận, nói sướng miệng thôi, đừng tin thật!
Thông Thiên Tiểu Tổ rất muốn bóp dẹp đối phương, bóp cho hắn van xin, nhưng bây giờ gã không có cách nào, đành nhận thua.
Thông Thiên Tiểu Tổ lấy một chiếc trữ vật giới chỉ khác ra, xem ra lúc trước đã chuẩn bị hết.
Lâm Phàm tra xét, vừa lòng nói:
- Ừm, không tệ, coi như ngươi có thành ý. Bản phong chủ đi đây, các vị, khi nào có dịp bản phong chủ sẽ lại ghé chơi.
Lâm Phàm nói xong đứng lên, tiêu sái rời đi.
Các đệ tử tránh đường, động tác hùng hổ nhưng không dám tới gần Lâm Phàm, sợ bị thần xui hại vạ lây.
Thông Thiên Tiểu Tổ nhìn Lâm Phàm chằm chằm, mãi khi đối phương đi khuất nắm tay siết chặt mới chậm rãi thả lỏng, khi nhìn các đệ tử biểu tình tức giận và tiếc nuối thì hắng giọng nói.
- Các ngươi làm gì đấy, đây chỉ là đợt diễn thử.
Thông Thiên Tiểu Tổ bình tĩnh như thể mình đang nói thật.
Các đệ tử tức giận đều ngạc nhiên nhìn Tiểu Tổ:
- Tiểu Tổ, vậy còn trưởng lão . . .?
- Diễn thử!
- Nhà tù ngầm?
- Diễn thử!
Giọng các đệ tử lên cao hơn:
- Còn Thông Thiên tháp!
- Cũng là diễn thử.
Nói đến đây tim Thông Thiên Tiểu Tổ đau nhói, trước khi nói dối phải lừa bản thân đã.
Các đệ tử không tin, chuyện này cũng có thể diễn thử? Nếu đúng là diễn thử thì diễn quá giỏi.
Thông Thiên Tiểu Tổ thấy các đệ tử còn thắc mắc thì quét mắt qua các trưởng lão:
- Các vị trưởng lão đều là người chứng kiến, các ngươi nói đi.
Các trưởng lão chưa ra tay lòng thầm cay đắng, nhìn Tiểu Tổ, thầm thở dài.
Bọn họ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tất cả đều là diễn thử.
Có đệ tử tin, nhưng đệ tử chỉ số thông minh cao thì không tin, tuy nhiên Tiểu Tổ đã nói như vậy thì không dây dưa nữa.
Đột nhiên có tiếng kêu từ hố sâu vọng lên:
- Diễn thử cái con mắt! Không mau cứu chúng ta ra ngoài! Thông Thiên Tiểu Tổ, ngươi không bảo vệ chúng ta được thì thả chúng ta đi đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cần gì để chúng ta ở chỗ ngươi chịu khổ.
Mặt đất nổ tung, bọn họ bị thương nặng, hoặc chết, rất thảm.
Thông Thiên Tiểu Tổ nheo mắt, cực kỳ bất mãn với đám người này. Làm dao động lòng tông, chờ lát nữa phải hành bọn họ mới được.
Thông Thiên Tiểu Tổ có ý định đuổi theo làm thịt tiểu tử kia, nhưng ngẫm nghĩ lại bỏ. Tiểu tử đó kỳ dị, tạm thời không nên chọc, chờ tìm hiểu rõ ràng rồi kiếm cách khác.
Các đệ tử có tin không? Chắc tạm tin, nếu không sẽ bị nghẹn lồng ngực, ức chế.
Trong không trung.
Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt:
- Ài, lần này kiếm lời không lỗ, còn hốt một mớ, sướng.
Nếu có nhiều tông môn giống như vậy thì Lâm Phàm cầu còn không được.
- Ủa? Mà khoan, lúc trước đến từ hướng nào nhỉ?
Lâm Phàm không biết tên già mặt non kia bắt cóc hắn từ chỗ nào, hắn vòng về hỏi đường. Khi Lâm Phàm quay lại vừa lúc Thông Thiên Tiểu Tổ răn dạy các đệ tử, thấy hắn trở lại thì tim đập nhanh, linh cảm không may.
May mắn tiểu tử này chỉ đến hỏi đường, Thông Thiên Tiểu Tổ biểu hiện thân thiện nhiệt tình chỉ đường.
Lâm Phàm đã chuẩn bị tâm lý sẽ mở vận rủi cuồn cuộn ra liều mạng với đối phương, không ngờ thái độ của tên già mặt non này tốt vậy, hắn cười đáp lại gã, đi đi về về như người quen cũ.
Đa số đệ tử Thông Thiên tháp thấy cảnh này đều tin tưởng Thông Thiên Tiểu Tổ, hình như đúng là diễn thử rồi.
Có số ít đệ tử vẫn không tin nhưng không quan trọng, dù họ tin hay không chỉ cần đa số người tin là được.
Lâm Phàm bỏ lại một câu: Đừng lừa người, nếu không hắn sẽ còn quay về quậy.
Khi Lâm Phàm định bay đi phía bắc thì Thông Thiên Tiểu Tổ đổi lời:
- Ở hướng nam.
Lâm Phàm thấy đau lòng, bản phong chủ chân thành đối với ngươi vậy mà ngươi chỉ đường bậy, hèn gì bị sét đánh chết.
Lâm Phàm muốn về báo cáo tình huống mới nhất cho lão sư, ra ngoài được thu hoạch lớn như vậy phải chia sẻ với lão sư.
Thực lực của lão sư không bằng mình, hơn nữa lão sư luôn tu hành, Thần cảnh từng là truyền thuyết trong vùng đất Nguyên Tổ cũ, có thể đến cảnh giới này rất là hiếm hoi. Không có tài nguyên tu luyện đến tiếp sau, muốn lại đột phá rất khó khăn.
Nên hắn phải chia sẻ quà bồi thường của Thông Thiên tháp cho lão sư.
Trong khi Lâm Phàm thỏa mãn vừa lòng thì nghe tiếng xé gió.
Hắn nghiêng đầu, một sợi tóc đen bị gió rít cắt đứt, nhìn kỹ thì ra là một mũi tên xé gió bay vụt qua, biến mất phía cuối trời.
Xem bản phong chủ là bia bắn?
Bên dưới vang tiếng tiếc nuối.
Một thiếu nữ cầm trường cung rực rỡ sắc vàng tiếc nuối nói:
- Sư tỷ, sư huynh, ta không bắn trúng.
Một nam nhân đẹp trai cười chỉ điểm thiếu nữ:
- Sư muội đừng gấp, lại bắn một mũi tên xem.
Nữ nhân đứng cạnh thiếu nữ thì lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, không quan tâm sư muội lấy người làm bia bắn, nàng phát ra khí thế bất phàm.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi làm gì?
Nam nhân cười nói:
- Sư muội đừng gấp, tập trung tinh thần nhắm chính xác mục tiêu, chờ sư huynh kêu bắn thì hãy bắn, biết chưa?
Nam nhân nhìn Lâm Phàm ở trên trời, nói:
- Tiểu huynh đệ đừng nhúc nhích, để sư muội của ta bắn trúng một mũi tên, cho nàng vui vẻ rồi sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Thiếu nữ cười toe nhắm ngay Lâm Phàm, trường cung màu vàng dần tỏa thần huy ngưng tụ thành một mũi tên năng lượng.
Nam nhân nhìn Lâm Phàm, thấy đối phương không nói chuyện thì nhẹ giọng bảo:
- Sư muội, bắn.
Vèo!
Thiếu nữ buông tay, tên vàng kéo cái đuôi dài trên trời, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã bay tới trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm giơ tay lên chộp mũi tên vàng.
Xèo xèo xèo!
Bề mặt bàn tay có dấu hiệu bốc hơi, mũi tên vàng có tính ăn mòn rất mạnh.
Thiếu nữ thất vọng, khó chịu nói:
- Sư huynh, lại không bắn trúng, bị hắn bắt được.
Nam nhân không vui nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi không nghe hiểu lời ta nói hay sao? Đứng yên không cho nhúc nhích!
Giọng của nam nhân như sấm thần nổ vang, hư không chấn động. Trong cảm giác của Lâm Phàm dường như có lực lượng giam cầm tứ chi, đương nhiên đó chỉ là cảm giác lực lượng ập đến chứ không thể thật sự trói buộc hắn.
Mặc kệ đối phương muốn trói hắn cỡ nào, có buff không sợ phong ấn đủ ngăn cản hết thảy.
Rất mạnh!
Thực lực của nam nhân này không yếu, cao hơn Thần cảnh, nhưng cụ thể cao hơn bao nhiêu thì khó đoán.
Nam nhân cười nói:
- Sư muội hãy bắn thêm lần nữa.
Thiếu nữ cười vui vẻ lại nhắm bắn:
- Được, lần này ta muốn bắn trúng đầu của hắn.
Khi hai người chưa phản ứng lại thì cổ tay Lâm Phàm lắc mạnh, mũi tên xé gió bắn về phía thiếu nữ.
Phập xoẹt!
Tên vàng bắn thủng đầu thiếu nữ, đóng đinh đối phương xuống đất, máu chảy ra từ đầu thiếu nữ ồ ạt nhuộm đỏ mặt đất.
- Bệnh thần kinh, bắn cái đầu ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận