Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 647: Ta rời tông

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm cảm thấy không thể nào, không nói trong tông môn có mấy chục cường giả Thần cảnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì tông môn không thể thoạt trông nguyên vẹn vậy được.
Bên trong có chuyện gì phải đi xem mới biết.
Sức chiến đấu đỉnh cao của Viêm Hoa tông tuy không mạnh nhưng mỗi đệ tử sống rất thoải mái, giờ không gian yên tĩnh khiến người nghi ngờ.
Lâm Phàm từ trên cao đáp xuống, hắn không trực tiếp vào núi mà đi qua cửa sơn môn.
Dù xảy ra chuyện gì ít ra sẽ có hai đệ tử trông giữ, nhưng bây giờ không thấy một ai, chắc chắn đã có chuyện.
Không lẽ hắn ở bên ngoài gây sự bị người ta tìm tới cửa?
Nhưng không nên, dù tìm tới cửa cũng sẽ không hài hòa chẳng chút động tĩnh như vậy.
Trong khi Lâm Phàm thầm thắc mắc, một đệ tử từ xa thấy hắn thì biểu tình nặng nề giãn ra, chạy nhanh lại cung kính chào:
- Sư huynh!
Lâm Phàm không biết có chuyện gì, cần tìm hiểu từ miệng đệ tử.
Lâm Phàm hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không khí tông môn nặng nề như vậy? Mọi người đâu rồi?
Tất cả đều biến mất, không lẽ gặp quỷ?
Ví dụ oan quỷ bao phủ tông môn, hù các đệ tử không dám lên tiếng, toàn bộ núp trong phòng. Nhưng ngẫm lại không thể nào.
Đệ tử nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, một người ghê gớm đến tông môn, nghe nói là Viêm Hoa Đại Đế trở lại. Tông chủ, cá trưởng lão đều ở trong đại điện, các đệ tử đứng ngoài đại điện.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Viêm Hoa Đại Đế?
Hắn chỉ vào pho tượng phía xa:
- Là pho tượng Viêm Hoa Đại Đế đó?
Đệ tử gật đầu nói:
- Đúng!
Lâm Phàm thầm nghĩ người sáng tạo trở lại, chuyện này khiến người nhức đầu, không biết đó là loại người gì. Nhưng nếu Viêm Hoa Đại Đế thật sự quay về thì lẽ ra nên vui mừng phấn khởi, sao toàn tông môn lạnh tanh, chẳng lẽ Viêm Hoa Đại Đế khó tính?
Đệ tử kia thắc mắc, mờ mịt nói:
- Sư huynh, thật ra không đúng.
- Có cái gì không đúng?
Lâm Phàm không biết chuyện gì nữa, sư đệ lúc thì nói đúng lúc bảo rằng không, khiến người rối não.
Đệ tử nói:
- Ta nhìn từ xa thấy người đó rất trẻ tuổi, không giống pho tượng chút nào, không biết cụ thể ra sao.
- Ừm, được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta tự mình đi xem sao.
Lâm Phàm có linh cảm không may, dù trực giác vi diệu nhưng có thật.
Lâm Phàm đi tới ngoài đại điện.
Nơi đó đã đứng đầy đệ tử, bọn họ thấy Lâm Phàm đều cung kính chào.
- Lâm sư huynh!
Tuy bọn họ cung kính chào nhưng biểu tình nôn nóng, hơi tức giận, dường như bị ức hiếp.
Lâm Phàm gật đầu, đi hướng đại điện.
Không khí trong đại điện nặng nề, người ngồi trên ngai báu tông chủ đã thay đổi, một nam nhân ngồi ngay ngắn bên trên.
Tông chủ thì đứng phía dưới.
Đám người Thiên Tu, Hỏa Dung đứng thành hàng chung với tông chủ, cùng nhìn người trẻ tuổi trên ngai báu.
Khi bên ngoài vang lên tiếng nói, Thiên Tu biết đồ nhi của mình đã trở lại.
Lâm Phàm bước vào đại điện nhưng bị hai trường thương giơ ngang trước mặt cản lại.
Hai nam nhân canh giữ trước cửa biểu tình nghiêm túc nói:
- Không được vào đại điện.
Thiên Tu tức giận hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì? Đây là đồ nhi của lão phu, càng là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông!
Hai người kia nhìn nhau một cái, thu binh khí về.
Không phải họ sợ lão nhân này, vì mưu đồ lớn của thiếu chủ, người này đã là đệ tử của Viêm Hoa tông vậy thì thả vào cũng chẳng sao.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Thật sự có chuyện.
Xem tình hình có điều lạ, một người trẻ tuổi lạ mặt ngồi trên ngai báu, tông chủ cũng phải xuống đài.
Đây là trở về cướp tông hay muốn nghịch thiên?
Thiên Tu kéo Lâm Phàm lại gần mình:
- Đồ nhi!
Lâm Phàm hỏi nhỏ:
- Lão sư, người kia là ai? Thật sự là Viêm Hoa Đại Đế?
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Không phải, nhưng là người vâng theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế.
Ngay lúc này, người trẻ tuổi mở miệng nói:
- Được rồi, để ta tự giới thiệu. Ta, Cơ Vô Biên, tồn tại vì nhân danh ý chí của Viêm Hoa Đại Đế, có lẽ các ngươi sẽ nghi ngờ nhưng hãy xem cái này.
Người trẻ tuổi giơ tay lên, một viên thủy tinh lơ lửng trên trời, ảnh chiếu hiện ra.
Một nam nhân dáng người thẳng tắp đứng ngạo nghễ, khuôn mặt giống hệt pho tượng bên ngoài. Tuy chỉ là ảnh chiếu nhưng xem thân hình đã toát ra uy thế vô biên.
Các trưởng lão trong đại điện kinh kêu:
- Viêm Hoa Đại Đế!
Có người quỳ lạy.
Đây là người khai sáng, là thần tượng trong lòng họ lúc nhỏ. Giờ thấy người này hiện ra trước mắt, làm họ không kiềm được nỗi lòng.
Đệ tử ở bên ngoài la lên:
- Không ngờ Viêm Hoa Đại Đế còn sống!
- Ừ, nghe đồn Viêm Hoa Đại Đế đã chết rồi mà?
- Nếu Viêm Hoa Đại Đế trở về thì Viêm Hoa tông chúng ta sẽ càng mạnh.
- Đúng rồi, đến lúc đó Lâm sư huynh và Viêm Hoa Đại Đế cùng nhau sáng lập huy hoàng thịnh thế.
Một đệ tử nói:
- Ha, Viêm Hoa Đại Đế trở lại thì đâu cần hắn nữa.
Các đệ tử đứng gần nghe vậy lườm người kia, không ngờ gã nói ra lời như thế.
Đệ tử kia không sợ, dường như đang mong đợi cái gì, yên lặng đứng chờ.
Lâm Phàm nhìn ảnh chiếu, biểu tình nghiêm túc, hắn cảm giác sắp biến thiên.
Viêm Hoa Đại Đế nói:
- Vực ngoại giới dung hợp, Cơ Vô Biên vâng theo ý chí của ta đến Viêm Hoa tông, sẽ dẫn dắt Viêm Hoa tông đi hướng thời đại càng huy hoàng. Các ngươi hãy nghe theo sai khiến, không được làm xằng làm bậy, nếu không bản đế tuyệt đối không bỏ qua!
Nói xong Viêm Hoa Đại Đế biến mất.
Cơ Vô Biên cười nói:
- Các vị đã nghe rồi đúng không? Đây là ý chỉ của Viêm Hoa Đại Đế, sau này sẽ do ta lãnh đạo Viêm Hoa tông.
- Cái gì?!
Lúc này không chỉ trưởng lão giật mình, đám trưởng lão ở bên ngoài cũng giật nảy mình.
Vậy chẳng phải là sư huynh sẽ xuống đài?
Thiên Tu đứng ra nói:
- Lão phu không đồng ý!
Cơ Vô Biên nhướng cao chân mày:
- Ngươi là Thiên Tu trưởng lão đúng không, người mạnh nhất Viêm Hoa tông hiện nay, đến Thần cảnh đỉnh. Phải nói rằng thực lực như vậy có lẽ là đỉnh trong vùng đất Nguyên Tổ nhưng ở đây thì không đáng gì. Ta tuân theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế đến đây quản lý Viêm Hoa tông, chờ đợi đại đế trở về. Không lẽ ngươi muốn làm trái với ý chỉ của đại đế? Hửm?
Câu hỏi làm Thiên Tu không biết trả lời thế nào.
Chống lại ý chí của đại đế?
Thiên Tu không cần biết đại đế là ai, chỉ biết không thể ức hiếp người như vậy.
Thiên Tu định phản bác thì tông chủ lên tiếng:
- Thiên Tu sư đệ, ta đồng ý thoái vị.
Tuy nói đồng ý nhưng trong giọng nói chất chứa hụt hẫng, bất đắc dĩ.
Cơ Vô Biên cười nói:
- Tốt, nếu đại đế biết sẽ rất vui mừng.
Cơ Vô Biên nhẹ vỗ tay, mấy lão nhân xuất hiện bên cạnh gã.
- Mấy vị này là cường giả chuyên được đại đế bồi dưỡng cho tông môn kể từ khi đi ra vùng đất Nguyên Tổ, bọn họ sẽ gánh trách nhiệm lớn bảo vệ tông môn. Mời các vị rút khỏi vị trí trưởng lão cũ, để bọn họ đảm nhiệm. Các vị thì chịu khó làm trưởng lão bình thường, dạy dỗ đệ tử là được.
Khi Cơ Vô Biên nói mấy lời này thì mọi người giật nảy mình.
Tông chủ tức giận nói:
- Ngươi đừng quá đáng! Lão phu đã lui ra khỏi vị trí tông chủ rồi, ngươi còn lấy các sư đệ của ta ra khai đao, ngươi muốn hoàn toàn cướp sao?
Cơ Vô Biên cười nói:
- Hiểu lầm, cái này không phải cướp mà là Viêm Hoa Đại Đế sai khiến, ta chỉ làm theo. Các vị còn chưa vào Bán Thần thì sao có thể gánh vác gánh nặng lớn lao? Nếu tông khác đến, thấy các vị sẽ cười đến rụng răng. Đương nhiên thực lực của Thiên Tu trưởng lão vào Thần cảnh, có thể giữ vị trí cũ.
Thiên Tu mặt không biểu tình từ chối thẳng:
- Không cần, lão phu không đảm đương nổi.
Lâm Phàm thấy cảnh này rất giận, muốn đi lên đánh một trận, nhưng hắn không thể bỏ qua lão sư và đệ tử khác. Nếu xảy ra đại chiến, hắn có thể không chết nhưng lão sư và các đệ tử sẽ chết.
Lâm Phàm muốn nói vài câu nhưng bị lão sư kéo lại.
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi, đừng xúc động, thực lực của đám người này rất mạnh, không thể đánh lại, nhịn xuống.
Tình huống hiện giờ hơi phức tạp, có Viêm Hoa Đại Đế tham dự, tuy không thấy người thật nhưng tên tuổi đủ áp chế mọi người.
Cơ Vô Biên mỉm cười nói:
- Thiên Tu trưởng lão tự chủ thoái vị cũng tốt. Còn về mười phong tông môn, nghe nói chỉ có một mình Lâm phong chủ là thực lực vào Thần cảnh, cũng là nhân vật nổi tiếng như cồn, chín phong khác hãy đổi người.
Lâm Phàm nói:
- Không cần, bản phong chủ mệt mỏi, không muốn làm phong chủ, cũng không muốn ở lại Viêm Hoa tông. Bản phong chủ rời tông.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, gật đầu, đứng ra nói:
- Lão phu cũng mệt rồi, trả giá nửa đời người vì Viêm Hoa tông, cũng nên sống yên ổn.
- Ài, Hỏa Dung này quản lý đệ tử cho tông môn qua nửa đời người, già rồi, tu vi không tốt, thôi thì không mất mặt, ta cũng rời tông.
Khô Mộc tự biết xấu hổ:
- Lão phu đến bây giờ vẫn ở Thiên Cương cảnh đỉnh, quá vô dụng, không nên làm tông môn mất mặt, cũng rời tông.
Mặt Cơ Vô Biên xanh mét. Đuổi đám già này khỏi vị trí trưởng lão vì không muốn cho họ tiếp tục cầm quyền, nhưng không thể nhốt hay giết. Gã thật sự vâng theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế đến, nếu để Viêm Hoa Đại Đế biết gã giết hoặc nhốt các trưởng lão của tông môn thì khó ăn nói.
Nhưng bây giờ cả đám đòi rời tông thì ai dạy dỗ đệ tử bên dưới?
Cơ Vô Biên tự xưng là tông chủ, ngồi trên vị trí này không chịu xuống:
- Cát Luyện trưởng lão, bản tông chủ biết ngươi trung thành hết lòng vì tông môn, có thuật luyện đan giỏi giang, một phần tử không thể thiếu của tông môn.
Cát Luyện xua tay:
- Tông chủ dày yêu, nhưng ta già rồi, các sư huynh đệ đều đi thì ta không thể ở lại, tự cảm giác mình không sống được lâu, đi du lịch ngắm cảnh cũng tốt. Thôi, ta xin đi.
Biểu tình của Cơ Vô Biên nghiêm túc, lửa giận đốt cháy trong lòng.
Bọn họ muốn tạo áp lực với gã?
Bạn cần đăng nhập để bình luận