Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 648: Chúng ta muốn đi cùng

Bên ngoài.
Các đệ tử nghe mấy lời đó thì xôn xao.
Đùa gì vậy!
Tông chủ thoái vị, trưởng lão muốn rời tông, hơn nữa Lâm sư huynh cũng ra đi, bọn họ không thể chấp nhận.
Bọn họ tôn sùng Lâm sư huynh, xem Lâm sư huynh như thần tượng, giờ Lâm sư huynh muốn đi chẳng khác nào sét giữa trời xanh.
Không thể chấp nhận, không tin được.
Trong đám người.
Đám người Lữ Khải Minh, Trương Long, Hoàng Phú Quý liếc nhau, lặng lẽ gật đầu, rời khỏi đám đông, chạy nhanh đi Vô Địch phong.
Khi tới nơi vừa lúc chạm mặt với Vương Phù.
Vương Phù mở miệng nói:
- Các sư huynh muốn dời đồ đi đúng không?
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Ừ.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sư huynh chắc chắn rời tông, nhưng Vô Địch phong là tâm huyết của họ, tuyệt đối không thể để lại cho người khác hưởng.
- Sư huynh, chúng ta đã nghe rõ bên trong nói chuyện. Người vâng theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế đến nhưng không phải giúp đỡ tông môn mà đến cướp quyền, chúng ta không thể để mặc người ta xâm lược. Thừa dịp sư huynh còn ở bên trong chúng ta mau dọn đồ, sau đó theo sư huynh đi.
Đầu óc Vương Phù thông minh, nghe sư huynh đòi đi liền biết nên làm cái gì. Nhưng gã không ngờ nhóm Lữ sư huynh cũng không ngốc, làm gã thay đổi cái nhìn về Lữ sư huynh.
Nếu Lữ Khải Minh biết đánh giá của Vương sư đệ đối với họ thì chắc chắn sẽ giơ nắm tay đập cho một trận.
Mấy người nhanh chóng đi Đan Dược điện, bỏ đan dược vào trữ vật giới chỉ, nhưng số lượng quá nhiều, trữ vật giới chỉ của họ không chứa hết được.
Lữ Khải Minh nói:
- Chọn phẩm cấp cao!
Nếu Lâm sư huynh không thoát ra được thì đành bỏ bớt.
- Được rồi, các ngươi tránh ra.
Thanh Oa xuất hiện từ khi nào, nó cũng đi chỗ đại điện, lúc biết chuyện này thì nó hiểu thứ gì là quan trọng nhất.
Lữ Khải Minh kinh ngạc hỏi:
- Oa Sư làm được không?
Đây là thú nuôi của sư huynh, mặc dù hơi gian trá nhưng rất đáng tin.
Thanh Oa lườm qua:
- Bản Oa không được chứ chẳng lẽ ngươi được?
Thanh Oa hít sâu, dòng khí bao lấy đan dược bị hút hết vào bụng nó.
Lữ Khải Minh kêu lên:
- Lợi hại!
Không ngờ thân thể nhỏ bé của Oa Sư có sức chứa lớn như vậy.
Lữ Khải Minh chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng, không nói nhiều với mọi người, gã đi tìm Tần Sơn.
Trong đại điện.
Không khí hơi nặng nề.
Lâm Phàm là người thứ nhất muốn đi, lòng rất khó chịu. Tên này từ đâu chui ra, nếu gặp ở bên ngoài đã bị hắn đập chết rồi. Lấy ý chí của Viêm Hoa Đại Đế gì đó huênh hoang, tưởng mình ghê gớm lắm sao. Cùng lắm thì rời đi, hắn không cần.
Lâm Phàm không ngờ lão sư có cùng suy nghĩ với mình, muốn chơi trò này vậy gia không chơi cùng, rời tông, mạnh ai nấy đi.
Cơ Vô Biên nói:
- Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu các ngươi đi, chờ khi Viêm Hoa Đại Đế giáng lâm sẽ rất thất vọng.
Cơ Vô Biên không ngờ sẽ phát triển đến mức này. Tuân theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế đến Viêm Hoa tông là không ai ngăn được, vì Viêm Hoa Đại Đế quá quan trọng với Viêm Hoa tông, là thần trong lòng vô số người.
Gã tuân theo ý chí tức là hóa thân của Viêm Hoa Đại Đế, còn có cường giả do Viêm Hoa Đại Đế sắp xếp đi cùng, nên tràn đầy tự tin dư sức quản lý một tông. Không ngờ đám già chống đối mình, khiến gã rất khó chịu.
Thiên Tu nói:
- Cái này có gì mà thất vọng, thiên tư của chúng ta kém, thực lực có hạn, không gánh nổi trách nhiệm lớn. Nửa đời người đã qua, chúng ta muốn sống cho mình, có vấn đề gì sao?
Thiên Tu không ngờ kết quả ra thế này.
Có ý chí của Viêm Hoa Đại Đế, bọn họ sẽ không phản đối, nhưng đi hay ở là chuyện của họ. Giao ra tông môn nguyên vẹn là họ đã làm tốt lắm rồi.
Trong vùng đất Nguyên Tổ, khiến Viêm Hoa tông từ nhỏ yếu phát triển đến tông môn thực lực mạnh nhất vùng đất Nguyên Tổ toàn do một tay đồ nhi của lão, công lao lớn nhất thuộc về đồ nhi.
Đồ nhi hoàn toàn xứng đáng làm tông chủ đời tiếp theo.
Nhưng xuất hiện chuyện này, hết thảy không cần nói nữa, thứ nên nhường thì sẽ nhường, không phải sợ đối phương mà là sự tôn trọng cuối cùng cho Viêm Hoa Đại Đế.
Lâm Phàm xoay người dẫn đầu đi trước:
- Lão sư còn nói gì nữa, đi thôi.
Không cần đứng đây nói nhiều nữa, nơi này không giữ gia thì có chỗ khác cho gia. Với năng lực hiện giờ, chúng ta sợ gì ai?
Cơ Vô Biên nhìn Lâm Phàm, lòng thầm hờn giận, từ khi nào tay gã cầm trường thương xé gió bay ra.
Thiên Tu giật mình kêu lên:
- Đồ nhi cẩn thận!
Thiên Tu lắc người, giơ tay chộp. Nhưng khi bàn tay chạm vào trường thương thì lão cảm nhận lực lượng to lớn truyền đến, không ngăn cản được.
Thiên Tu cắn răng chủ động rướn nửa người đụng vào trường thương.
Phập xoẹt!
Trường thương đâm vào người Thiên Tu tạm dừng thế đi.
Thiên Tu hít sâu một hơi, năm ngón tay nhuộm máu đỏ:
- Cơ tông chủ, chúng ta đã làm đủ nhiều cho Viêm Hoa tông, chẳng lẽ muốn đi cũng không được?
Lâm Phàm cảm nhận dao động lực lượng sau lưng, mới quay đầu thì thấy lão sư bị thương.
- Bà nội nó!
Lâm Phàm nổi giận, thân hình trướng to, định xông lên liều mạng với đối phương.
Thiên Tu lạnh lùng nói:
- Đồ nhi, không cho nhúc nhích!
Hơi thở dao động mạnh, mắt Lâm Phàm rực cháy lửa.
Thiên Tu nói:
- Cơ tông chủ tuân theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế đến quản lý Viêm Hoa tông, đám già chúng ta thực lực không tốt, cũng già rồi, không muốn xen vào nhiều việc, chỉ muốn sống cho mình chẳng lẽ không được? Hay Cơ tông chủ bất lực không chống đỡ tông môn được, cần đám già chúng ta ở lại?
Mặt Cơ Vô Biên lạnh băng rút trường thương ra. Mặt Thiên Tu không biểu tình, dù máu chảy ròng ròng vẫn không chau mày.
- Vật của tông môn đều thuộc về tông môn, các ngươi muốn đi thì đừng mang cái gì theo.
Lâm Phàm nghe vậy nổi giận. Bà nội nó, lời này cũng nói ra được, bản phong chủ cũng chưa bao giờ vô sỉ như vậy, không ngờ có người còn hơn bản phong chủ.
Nhưng thấy ánh mắt lão sư nhìn qua, Lâm Phàm đành tạm nhịn.
Hắn thầm thề sẽ báo mối thù tổn thương lão sư của bản phong chủ, bầm thây vạn mảnh không đủ.
Khi Lâm Phàm bước ra đại điện, các đệ tử ở bên ngoài khao khát nhìn Lâm Phàm, giọng run run:
- Sư huynh . . .
Trong đám người, có đệ tử cúi đầu nhỏ giọng trao đổi:
- Đi, chúng ta trở về dọn dẹp đồ, theo nhóm Lâm sư huynh rời đi.
- Ừ, đừng lên tiếng, làm lặng lẽ thôi, nếu nhiều người sẽ bị phát hiện.
Trong lòng đa số đệ tử có chung ý tưởng là rời khỏi tông môn, đi theo nhóm Lâm sư huynh đến nơi khác.
Một đệ tử quỳ xuống hô to với Cơ Vô Biên:
- Cơ tông chủ vạn tuế, xóa bỏ u ác tính cho tông môn!
Các đệ tử tức điên:
- Nguyên Minh Không, đồ khốn!
Bọn họ biết Nguyên Minh Không, trước kia bị Lâm sư huynh đè đầu, luôn ghi hận. Nhưng Lâm Phàm bước tiến quá mau, đã đi lên đỉnh, còn Nguyên Minh Không vẫn chỉ là đệ tử nội môn, ôm oán hận đứng xa xem.
Giờ Nguyên Minh Không thấy Lâm sư huynh yếu thế, gã là người đầu tiên nhảy ra bày tỏ lòng trung thành với tông chủ mới.
Cơ Vô Biên rất tức giận, nhưng nghe có đệ tử ủng hộ mình thì cười hỏi:
- Tên của ngươi là gì?
Nguyên Minh Không kích động nói:
- Khởi bẩm tông chủ, đệ tử tên Nguyên Minh Không. Đệ tử nhịn bọn họ lâu rồi, hy vọng chờ người hùng tài đại lược như tông chủ đến, không ngờ đã chờ được.
Các đệ tử rất muốn phun nước miếng vào Nguyên Minh Không.
Mặt dày, đáng ghét quá!
Nếu biết trước thì ngày xưa đã làm thịt gã.
Cơ Vô Biên nói:
- Ừ, rất tốt, tông môn cần đệ tử trung thành hết lòng giống như ngươi. Tuy thực lực của ngươi rất yếu nhưng với trái tim của ngươi thì về sau hãy thay thế vị trí của Hỏa Dung, quản lý các việc của đan dược trong tông môn.
Các đệ tử nghe câu này giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Tùy tiện dữ vậy, Nguyên Minh Không mà thay thế vị trí của Hỏa Dung trưởng lão?
Nguyên Minh Không hưng phấn toàn thân run rẩy:
- Tạ tông chủ, đệ tử nhất định ruột óc đổ đầy đất báo ơn lớn của tông chủ!
- Ừm!
Cơ Vô Biên rất vừa lòng, sau đó nói:
- Đệ tử miễn trung thành hết lòng với tông môn đều sẽ được xem trọng. Bản tông chủ sẽ đăng cơ đại điện, đến lúc đó cho đệ tử tông môn mỗi ngày tăng một tiểu cảnh giới.
Vừa dứt lời trong đám đệ tử xôn xao.
Có đệ tử cảm giác tông chủ mới bỏ vốn lớn.
Có đệ tử khinh thường, bọn họ chỉ tôn trọng đám trưởng lão Thiên Tu, Lâm sư huynh. Ở trong mắt họ thì người đột nhiên xuất hiện này làm họ rất khó chịu, quyết định đi theo Lâm sư huynh.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, nhiều đệ tử đều đã bái phục:
- Chúng ta đi thôi lão sư.
Lâm Phàm không để bụng mấy chuyện này, đi hay ở là chuyện của đám đệ tử, chẳng liên quan đến họ.
Có người ngăn Lâm Phàm lại:
- Lâm . . . sư huynh, chờ đã!
Vương Thánh Khang, Huyền Thanh đi tới.
Lâm Phàm có ấn tượng khá sâu với hai người này, đến Vô Địch phong càn quấy sau đó bị hắn đánh sấp mặt. Không lẽ hai người này muốn huênh hoang trước mặt hắn, nịnh tông chủ mới nhậm chức?
Vương Thánh Khang đùn đẩy:
- Ngươi nói.
Huyền Thanh đá lại:
- Ngươi nói đi.
Vương Thánh Khang lườm Huyền Thanh, sau đó mở miệng nói:
- Lâm sư huynh, ngươi có thừa nhận Vân Tiêu sư huynh của ta là một trong mười phong?
Lâm Phàm hỏi:
- Là sao?
Hai người này muốn làm cái quỷ gì?
Vương Thánh Khang hỏi:
- Hãy nói cho chúng ta biết ngươi có thừa nhận không?
- Nhận!
Đã lâu không thấy tiểu tử Vân Tiêu, không lẽ lúc trước tạo đả kích quá lớn làm đối phương một chốc khó chịu đựng được?
Vương Thánh Khang gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta đi theo ngươi. Sư huynh không trở về, chúng ta phải để Vân Tiêu phong tiếp tục truyền thừa. Tông chủ mới nhậm muốn xóa bỏ Vân Tiêu phong, chúng ta không thể chấp nhận.
Tuy hai người này khiến người gai mắt nhưng rất trung thành với Vân Tiêu.
Lâm Phàm không nói gì nữa, đi hướng sơn môn.
Nói đi liền đi, tuyệt đối không giả vờ. Mấy thứ kia thì tặng cho các ngươi, Lâm Phàm không để bụng, một đống đồng nát, ra ngoài lượm về là được.
Đương nhiên hắn sẽ mang đám Chân Tiên đi, dù sao đã lập lời thề.
Đột nhiên có đệ tử hô to:
- Chúng ta cùng Lâm sư huynh rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận