Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 649: Hành động này mãnh như hổ

Khi tiếng hô này vang lên, hiện trường càng ồn ào.
Lâm Phàm dừng bước, lòng thầm bất đắc dĩ. Đôi khi con người ta quá xuất sắc cũng là lỗi lầm, đương nhiên hắn thật lòng lo cho từng sư đệ.
Đệ tử hô lên câu kia bị vô số đệ tử nhìn chăm chú.
Đệ tử kia không hụt hơi, hít sâu rống to:
- Các vị sư huynh đệ! Chúng ta đều biết là ai bảo vệ Viêm Hoa tông chúng ta, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người ép tông chủ lui ra, còn buộc các vị trưởng lão rời đi, các người nói xem có quá đáng không? Tóm lại đây không phải Viêm Hoa tông trong lòng ta, ta nguyện đi theo Lâm sư huynh, trong các người có ai muốn đi cùng?
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau.
- Ta đồng ý theo các trưởng lão đi.
- Ta cũng vậy.
- Ta cũng đi!
- Người như Nguyên Minh Không cũng có thể quản lý các việc lớn nhỏ trong tông môn? Ta không phục, không thèm ở lại tông môn này nữa, đi theo sư huynh đi rồi sẽ lại huy hoàng!
Trong phút chốc càng lúc càng nhiều đệ tử mong muốn rời đi, rậm rạp như sóng triều tuôn ra trên quảng trường đại điện.
Đa số đệ tử muốn theo Lâm sư huynh rời đi, tông chủ mới tới không được lòng người.
Lâm Phàm đứng yên, nhốn nháo làm hắn hơi nhức đầu. Nhiều đệ tử đòi đi theo thì biết nuôi sống họ thế nào, xếp chỗ ở thế nào? Ngay từ bước đầu tiên đã khó khăn.
Cơ Vô Biên tức giận quát, mặt đen thui:
- Câm mồm hết cho bản tông chủ!
Cơ Vô Biên không ngờ đám kiến này dám phản tông ngay trước mặt gã, lửa giận trong lòng như núi lửa sắp phun trào, Cơ Vô Biên không nhịn được nữa.
- Im cái gì, chúng ta có quyền lợi đi theo người chúng ta tin tưởng chứ không phải ngươi! Viêm Hoa tông do Viêm Hoa Đại Đế sáng lập, Viêm Hoa Đại Đế đấu tranh với bạo quân vì cứu mọi người trong cơn cực khổ, sao có thể chọn kẻ như ngươi vâng theo ý chí của ngài? Nếu chọn thì nên chọn Lâm sư huynh!
- Đúng vậy! Lâm sư huynh từng nói mỗi người có quyền tự lựa chọn, chúng ta không muốn ở lại, không lẽ ngươi muốn ngăn cản chúng ta?
- Ủng hộ Lâm sư huynh! Đi theo Lâm sư huynh rời tông!
Từng tiếng hô hào lớn hơn, thế không thể đỡ.
Thiên Tu cười nói:
- Danh vọng của đồ nhi thật cao, sắp vượt qua vi sư.
- Lão sư, sắp xảy ra chuyện.
Lâm Phàm cảm giác tông chủ mới nhậm chức sắp nổi khùng, muốn đi không dễ vậy. Nhìn là biết Cơ Vô Biên hẹp hòi, sự việc phát triển đến mức này chắc chắn có chuyện.
Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, trận chiến sẽ rất tàn nhẫn. Tính toán bước đầu cộng thêm Cơ Vô Biên là có mười ba người, tu vi trên Thần cảnh, có thể là Truyền Kỳ, thậm chí là Đại Thánh.
Lửa giận đốt cháy Cơ Vô Biên, đã động sát ý với đệ tử kia.
Cơ Vô Biên lạnh lùng quát:
- Ai dám nói thêm một câu!
Có ai dám nói một tiếng là gã sẽ giết.
Nhiệt độ không khí hiện trường giảm xuống thấp nhất.
Các đệ tử cảm nhận lạnh lẽo bao trùm, trán rịn mồ hôi, thân thể chịu đựng áp lực lớn.
Đệ tử ủng hộ Lâm Phàm nghiến răng chịu đựng khí thế nghiền áp, gầm rống:
- Ta nói!
- Muốn chết!
Cơ Vô Biên tự mình ra tay với đệ tử kia, trường thương hóa thành luồng sáng.
Đệ tử kia con ngươi nở to, trường thương dần phóng lớn trong mắt gã, nhưng gã không nhúc nhích, cắn chặt răng.
- Cơ Vô Biên, ngươi muốn làm tông chủ thì ta là người thứ nhất không phục!
Các đệ tử không nỡ nhìn, bọn họ đinh ninh sư đệ sẽ chết.
Phập!
Tiếng trường thương đâm thủng.
- Cơ Vô Biên, ngươi quá đáng rồi, cần gì ra tay với đệ tử, đây là chuyện tông chủ nên làm sao?
Từ khi nào Lâm Phàm đứng che trước mặt đệ tử kia, dùng thân xác đỡ thương đâm.
Lâm Phàm không để bụng, không đau không ngứa, cứ đâm thoải mái.
Đệ tử kia thấy Lâm sư huynh che trước mặt đỡ thương cho mình thì vành mắt đỏ hoe:
- Sư huynh!
Đây là Lâm sư huynh trong lòng gã.
Thiên Tu hết hồn, muốn ra tay:
- Đồ nhi!
- Không sao, lão sư đừng qua đây.
Lâm Phàm giơ tay chộp thân thương, nhìn thẳng vào Cơ Vô Biên:
- Nói cho ngươi biết, đừng chọc vào ta. Tuy ngươi không mạnh nhưng nếu ta muốn giết ngươi thì có hàng ngàn thủ đoạn bóp nát ngươi. Còn nữa, các đệ tử không phải dùng để trút cơn giận của cá nhân ngươi!
Các sư đệ, sư muội nhìn Lâm sư huynh chằm chằm, có nhiều lời muốn nói, có đệ tử mắt ngấn lệ.
Bọn họ thích nhất Lâm sư huynh như vậy.
Lâm sư huynh đối với kẻ địch dùng thủ đoạn khá tàn nhẫn, hoặc đập bể đầu, hoặc đấm nát người, nhưng sư huynh rất tốt với họ. Bình thường ra tông sẽ mang đồ tốt về cho họ, sư đệ gặp rắc rối thì sư huynh sẽ giải quyết giúp.
Dù cách biệt tuổi tác không nhiều nhưng trong lòng họ xem Lâm sư huynh là phụ huynh, sẽ bảo vệ, che chở cho họ.
Một đệ tử hét to:
- Mợ nó! Mọi người, chúng ta liều mạng với tên đó đi! Ta không muốn tông môn có thay đổi gì, ta rất vừa lòng tông môn hiện tại!
- Lâm sư huynh, chúng ta không cần biết Viêm Hoa Đại Đế gì đó, không quan tâm ý chí gì, chúng ta chỉ muốn cuộc sống như bây giờ chứ không phải phát triển tốt hơn. Chúng ta tin tưởng có Lâm sư huynh dẫn dắt tông môn sẽ đi lên đỉnh.
- Đúng vậy! Mọi người chung sức đồng lòng, sức mạnh như thành đồng, cắt đá vàng, đây là lời Lâm sư huynh nói!
Lâm Phàm ngẩn ngơ, hắn có nói câu đó sao?
Hắn hoang mang, không dám chắc.
Lâm Phàm nhìn sang Thiên Tu, dò hỏi:
- Lão sư, đồ nhi không muốn nhịn, có thể giết không?
Thiên Tu mơ hồ, đồ nhi làm hành động mãnh như hổ:
- Tùy đồ nhi, có gì vi sư cùng gánh với đồ nhi.
Thiên Tu vừa dứt lời khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Phàm trở nên cuồng bạo.
- Bà nội nó, bản phong chủ không nhịn nữa! Làm chết các ngươi!
Phụt!
Lâm Phàm rút trường thương ra, bay lên trời, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra, nhìn chằm chằm Cơ Vô Biên và mười hai người kia sau đó bay đi xa.
- Lão sư, đừng đi theo! Đồ nhi tự có cách!
Cơ Vô Biên hung dữ gầm rống, gã thấy nhục nhã trong mắt đối phương. Gã vâng theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế, lẽ tất nhiên sẽ quản lý Viêm Hoa tông, nhận vạn người kính ngưỡng, không ngờ tiểu tử này được hoan nghênh hơn gã, không thể nhịn được.
Mười ba bóng người bay lên đuổi theo Lâm Phàm.
Thiên Tu hơi hoảng, muốn đuổi theo nhưng nhớ lời dặn của đồ nhi, lão quyết định tin tưởng đồ nhi, ở lại tông môn chờ đợi.
Các đệ tử siết chặt nắm tay động viên tinh thần cho sư huynh:
- Sư huynh, cố lên!
Bọn họ tin tưởng sư huynh sẽ làm được, tuyệt đối không thua.
Còn về ý chí của Viêm Hoa Đại Đế thì họ không muốn nghe theo, đều là người trẻ tuổi, phải đi theo thời đại, bọn họ biết rõ tốt xấu, nếu chỉ dựa vào một ý chí làm họ nghe theo răm rắp thì người đó bị não tàn rồi.
- Nguyên Minh Không, không ngờ ngươi vô sỉ như vậy.
Nguyên Minh Không mới mừng hớn hở lúc này mặt biến sắc, gã phát hiện mình bị các đệ tử bao vây.
Nguyên Minh Không khủng hoảng la lên:
- Các ngươi muốn làm gì? Chờ Cơ tông chủ giết tên kia thì các ngươi tiêu đời.
Các đệ tử nghiến răng nghiến lợi:
- Hừ! Trước khi chúng ta tiêu đời sẽ cho ngươi tàn đời trước!
Trong phút chốc tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hỏa Dung hỏi:
- Sư huynh, tiểu tử kia sẽ không sao chứ?
Lần này tông môn gặp biến cố, ý chí của Viêm Hoa Đại Đế là thật nhưng người truyền lời không khiến họ thích, không hiểu tại sao Viêm Hoa Đại Đế đưa truyền thừa ý chí cho loại người này.
Thiên Tu trầm ngâm nói:
- Sẽ không sao, lão phu hiểu biết hắn. Các ngươi đừng thấy đồ nhi của lão phu không đàng hoàng, nhưng hắn trầm ổn hơn bất cứ ai, chẳng qua phong cách làm việc hơi bông đùa.
Nơi cách Viêm Hoa tông thật xa.
Lâm Phàm cảm giác khoảng cách đã dủ xa, chắc không sao, hắn đứng yên, mở vận rủi cuồn cuộn ra.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, không hề sợ hãi.
Tới đây đi, muốn làm gì cứ làm. Hơi tiếc là không có điểm, trong chi phối của vận rủi cuồn cuộn còn muốn lấy điểm? Đâu ra chuyện tốt vậy.
Từng việc xui xẻo nối tiếp nhau rất khủng bố.
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình khiến mười ba người lao nhanh tới như chó điên.
Khi bọn họ bước vào phạm vi vận rủi cuồn cuộn thì thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển.
Lâm Phàm thầm thắc mắc:
- Bởi vì đối phương quá mạnh nên vận rủi cũng tăng mạnh?
Không biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đụng phải chuyện gì cũng cần giữ bình tĩnh.
Răng rắc!
Mặt đất nứt nẻ, đá to hình nón nhô lên từ mặt đất, nhiều không đếm xuể, Lâm Phàm không biết vỏ đất khu này bị cái gì.
Cơ Vô Biên cầm trường thương, mắt tóe lửa xông thẳng đến.
Đột nhiên một tảng đá hình nón vọt lên giữa hai chân Cơ Vô Biên, đụng trúng ngay đũng quần. Tiếng giòn vang làm Lâm Phàm lạnh tóc gáy.
Ngay sau đó diễn ra chuyện làm Lâm Phàm không tin nổi.
Cây trường thương khựng lại, đầu thương đâm xuống đất, co giãn bật lại xuyên qua cổ Cơ Vô Biên, máu tuôn ra ồ ạt.
Trái cổ lên xuống nuốt nước miếng, Lâm Phàm hơi sợ vận rủi cuồn cuộn rồi:
- Cái này ác quá rồi.
Lâm Phàm bước tới trước một bước, chân đạp trúng máu Cơ Vô Biên trượt dài, ngã người ra sau.
Một cục đá hình nón to chui lên từ mặt đất đâm thủng người Lâm Phàm.
- Cứ chết như vậy sao.
Trước khi ý thức tan biến Lâm Phàm rùng mình, không có thực lực đầy mình, không thể ngăn cản vận rủi ập đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm chớp dày đặc trên bầu trời, rắn sét giáng xuống khu vực này.
Ngay sau đó có thiên thạch kéo cái đuôi dài từ trên trời giáng xuống, một đòn hủy diệt.
Chưa xong, khoảnh khắc Lâm Phàm nhắm mắt lại không biết kiếm ý từ đâu bay tới.
Có cường giả chiến đấu lan tới nơi cách xa ức vạn dặm?
Lâm Phàm nhắm mắt lại, ý thức tan biến.
Hiện trường yên tĩnh, cảnh tượng rất tàn nhẫn.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, sống lại nhờ giọt máu, lấy bộ đồ ra từ trữ vật giới chỉ, mặc vào.
Hắn nhìn bốn phía, ngó trân trân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận