Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 650: Ai bung lụa kẻ đó là cún

Lâm Phàm đến gần xác Cơ Vô Biên:
- Trời ạ, vận rủi cuồn cuộn ác quá, đây không phải xui nửa mà là trời giáng chính nghĩa, oanh tạc đều đều, chết quá thảm.
Cổ Cơ Vô Biên bị thủng một lỗ, phần mông như bị thứ gì sắc bén cắt ra, tách nửa người trên và nửa người dưới.
- Cái tên vâng theo ý chí của Viêm Hoa Đại Đế này bị mình hại chết rồi, về sau Viêm Hoa Đại Đế giáng lâm có khi nào sẽ liều mạng với mình không? Tới lúc đó mình sẽ mở ra vận rủi cuồn cuộn nữa chứ?
Chỉ tưởng tượng đã làm Lâm Phàm ớn lạnh.
- Không có điểm là không có giá trị.
Lâm Phàm cảm thấy miễn có điểm thì hắn chấp nhận bất cứ hậu quả gì, bây giờ thật tiếc.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua trữ vật giới chỉ của đối phương, thuận tay tháo xuống.
Hắn lấy nồi ra, biến nó to hơn.
- Coi như các ngươi may mắn gặp phải bản phong chủ, bao giết bao chôn.
Lâm Phàm túm hai khúc mình của Cơ Vô Biên lên ném vào nồi, đi sang một bên.
Đám tùy tùng đi theo Cơ Vô Biên nghe đồn là hậu chiêu một tay Viêm Hoa Đại Đế sắp xếp, Lâm Phàm không biết thực lực của đối phương mạnh cỡ nào nhưng tóm lại đã bị vận rủi giết.
Không biết thiên thạch từ đâu bay tới đập thủng cái hố to, hai tay Lâm Phàm đặt bên rìa thiên thạch, gồng sức nổi gân xanh lên, quát to nâng lên.
Lâm Phàm gãi đầu:
- Thế này thì bản phong chủ chôn kiểu gì?
Hắn nhức đầu, kẻ xui xẻo đã bị thiên thạch đập nát bấy.
Một chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh nằm bên chân hắn, Lâm Phàm nhặt lên. Hắn ngẫm nghĩ, nếu người ta đã để lại trữ vật giới chỉ xem như trả thù lao, bao chôn vậy.
Mười ngón cắm xuống đất bứng cục đất lên, nặn thịt vụn thành một cục bỏ vào nồi.
Còn thiên thạch, nó từ trên trời giáng xuống chắc có chút tác dụng, tạm giữ lại, chờ xong việc sẽ nghiên cứu sau.
Mấy người khác chết khiến người không nhìn nổi, thảm quá, thảm đến mức tận cùng.
Trải qua chuyện này Lâm Phàm quyết định về sau tuyệt đối không bung lụa nữa, tranh thủ thời gian nghiêm túc tăng cao thực lực mới được. Hắn không muốn chuyện hôm nay lại xuất hiện, tuy hắn tự tin có thể giết đám người kia, nhưng sẽ kéo nhóm lão sư vào vận rủi.
Chỉ khi nào bất đắc dĩ Lâm Phàm mới sử dụng vận rủi cuồn cuộn, sẽ không dùng nó như thủ đoạn giết địch, vì rất lỗ vốn, không thể biểu hiện ra năng lực của hắn.
Viêm Hoa tông.
Hỏa Dung lo lắng hỏi:
- Sư huynh, hắn sẽ không sao chứ?
Hỏa Dung hơi lo, không biết cuối cùng thế nào.
Thiên Tu cũng thầm lo, nhưng tin tưởng đồ nhi:
- Chắc chắn không sao, ngươi không nhìn xem đó là đồ nhi của ai.
- A! Trở về rồi!
Mọi người ngước đầu lên, thấy bóng đen từ xa bay tới, rất nhanh đáp xuống.
Các đệ tử reo vui:
- Là Lâm sư huynh!
Bọn họ biết ngay Lâm sư huynh nhất định sẽ thắng, tuyệt đối không thua được.
Lâm Phàm vác nồi, mỉm cười nói:
- Lão sư, đồ nhi về rồi.
Thiên Tu hỏi dồn:
- Đồ nhi không sao chứ?
Lão rất sợ đồ nhi bị gì.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không sao.
Thiên Tu lại hỏi:
- Bọn họ đâu?
Mọi người cũng thắc mắc, rất muốn biết Cơ Vô Biên đã đi đâu.
Lâm Phàm đặt nồi xuống, chỉ vào trong:
- Ở trong này.
Mọi người nhìn vào.
Khi các đệ tử thấy thứ trong nồi thì dạ dày quặn thắt.
- Ọe!!!
Tiếng nôn mửa không ngừng, có đệ tử ói ra mật.
Bọn họ trông thấy cái gì? Trong nồi là một cục thịt bầy nhầy, không biết đó là thịt gì, nếu không có tay chân và đầu thì họ còn tưởng sư huynh mang thịt băm về ăn.
Thiên Tu hít sâu bình tĩnh lại, lão bị đồ nhi làm giật mình.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đồ nhi của lão chắc không phải cự thú khủng bố gì biến ra, bỏ người vào miệng nhai nát rồi phun ra chứ?
Thiên Tu hỏi:
- Cơ Vô Biên đâu?
Cơ Vô Biên đại biểu ý chí của Viêm Hoa Đại Đế, chuyện này không giả được, nhưng không hiểu vì sao Viêm Hoa Đại Đế chọn người như vậy, chỉ có thể vì một lý do là mắt lé.
Lâm Phàm nhìn kỹ:
- Hai khúc mình là hắn, nhưng không chắc nữa.
Lâm Phàm nhìn các đệ tử:
- Mấy vị sư đệ bên kia qua đây chút.
Các đệ tử lại gần, cố nén cảm giác buồn nôn:
- Sư huynh!
- Có nhiệm vụ quan trọng giao cho các ngươi. Viêm Hoa tông chúng ta là tông nhân nghĩa, bao giết bao chôn, mới rồi xảy ra chút vấn đề, mười ba xác chết đều ở đây nhưng nát chút. Các người chịu cực ghép xác lại rồi tìm chỗ chôn, sư huynh tin tưởng các ngươi nên mới tìm đến, sư huynh không tìm người khác.
Mấy đệ tử há hốc mồm:
- A!
Bọn họ muốn chết, sao khi không gánh công việc này.
Lâm Phàm giơ nồi lên đổ đống thịt vụn xuống đất, gõ nồi mấy cái đổ sạch thịt bên trong ra, lại lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra rửa nồi.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư thấy sao? Người đã chết, nếu Viêm Hoa Đại Đế biết chuyện có khi nào bị chúng ta làm tức chết?
Thiên Tu nói:
- Chắc không đâu.
Lâm Phàm gật đầu, nhìn tông chủ sững sờ tại chỗ, hắn lại gần vỗ vai đối phương:
- Tông chủ yên tâm, vị trí này vẫn thuộc về tông chủ, sẽ có phần trong tông môn duyệt binh mười năm sau, đừng hoảng.
Người qua đường tông chủ gật đầu, đến bây giờ vẫn còn bần thần.
Đạp chết người truyền thừa ý chí của Viêm Hoa Đại Đế như vậy có được không?
- Lão sư qua đây với đồ nhi, có thứ tốt muốn cho ngài.
Lâm Phàm mới từ bên ngoài trở về, hắn gom góp được nhiều thứ, muốn chia sẻ với lão sư.
Thiên Tu gật đầu, chắc đồ nhi lại có thu hoạch gì ở bên ngoài.
Ngoài cửa sơn môn.
Thanh Oa ngồi xổm tại chỗ:
- Kỳ lạ, sao chưa thấy ai ra?
Lữ Khải Minh nóng ruột nóng gan:
- Có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?
Thanh Oa nói:
- Không, bản Oa có liên kết với hắn, mới nãy bị đứt một lúc rồi nối lại.
Thanh Oa không rõ tại sao nhiều lúc đứt lúc nối.
Các luyện đan đại sư cõng bọc hành lý ngoan ngoãn đứng phía sau:
- Oa Sư, chúng ta đi theo ngài!
Bọn họ chắc chắn đi theo Oa Sư, các trưởng lão đã bị biếm thì ở lại làm gì nữa.
Thanh Oa vui mừng gật đầu nói:
- Ừ, xem như các ngươi còn chút lương tâm.
Thiên Tu sơn phong.
Thiên Tu ngơ ngác nhìn một đống đồ trước mặt:
- Đồ nhi lấy mớ này từ đâu ra?
Có các loại đan dược, các loại công pháp, các loại thiên tài địa bảo.
- Là đồ nhi đi ra ngoài kiếm từ vùng đất mạo hiểm, lão sư nhìn xem có cái nào vừa mắt không.
Lâm Phàm không mấy hứng thú với chúng nó. Thiên tài địa bảo, các loại bảo bối đều vô dụng, hắn chỉ cần đấm một cú là được, nên không để chúng nó vào mắt.
Thiên Tu cẩn thận lật xem, có công pháp rất cần cho lão, sẽ giúp lão mở ra con đường tiếp theo.
Một số đan dược cũng không tệ.
Thiên Tu chọn lựa khác nhau, lão không khách khí với đồ nhi.
Đợi lão sư chọn lựa xong Lâm Phàm cất đồ vào, nghiêm túc nói:
- Lão sư, đồ nhi sắp đi.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Đồ nhi mới về mà sao đi nữa?
Lâm Phàm bất đắc dĩ, không đi sao được?
Chuyện này làm Lâm Phàm có chút ý tưởng, phải chăm chỉ tăng tiến thực lực, không thể bung lụa mãi được. Hắn thì không có gì nhưng Viêm Hoa tông không giống hắn, gặp ai lợi hại đánh vào thì toi, hắn không thể mở vận rủi cuồn cuộn ngay trong tông, kết cuộc sẽ rất thê thảm.
Hơn nữa Lâm Phàm không muốn dựa vào vận rủi cuồn cuộn, va chạm lực lượng mới sướng nhất.
Lâm Phàm cảm giác tư duy của mình rất có thể còn ngừng lại ở vùng đất Nguyên Tổ, cộng thêm mấy buff đùa chết người không đền mạng khiến hắn hơi chây lười. Trải qua chuyện này làm hắn phát hiện phải tăng tiến thực lực.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, bể học vô bờ, không thể giẫm chân tại chỗ, đồ nhi cần nhìn tới trước.
Câu này nói rất hay, Thiên Tu vui mừng bảo:
- Đồ nhi có suy nghĩ như thế khiến vi sư rất vui. Đi đi, vi sư sẽ chống dậy tất cả cho đồ nhi, nhưng đừng tưởng rằng lần này vi sư hơi yếu khí thế, chẳng qua không muốn làm mất hòa khí thôi, hiểu chưa? Đôi khi phải lấy lý phục người.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Vâng, lão sư nói đúng.
Không vạch lời nói dối, lão sư vui là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.
Lâm Phàm ra khỏi chỗ lão sư, đi Vô Địch phong một chuyến nhưng không thấy bóng người, chạy đi đâu hết rồi?
Lâm Phàm đi tới Đan Dược điện, bên trong trống không. Lâm Phàm đổ đống đan dược xuống đất, dán tờ giấy lên cửa.
[Trở về sửa sang đan dược.]
Lâm Phàm cảm giác đám người Vô Địch phong núp ngoài tông môn, hắn không thông báo với họ, cứ để họ trốn, chờ mệt sẽ tự trở về.
Lâm Phàm ẩn vào hư không lao đi phía xa.
Hắn muốn đi kiếm điểm, tăng cao thực lực, không thể trì trệ tại chỗ. Không có va chạm lực lượng thì cuộc đời trở nên nhàm chán.
Nghệ Thần cung.
Khi hai người mang xác sư muội trở về, nguyên cung điện rung rinh.
Bùm!
Hai người như đạn pháo bay ra từ cung điện, phun vòi máu.
Hai người vội bò dậy quỳ ngoài cung điện, không dám ngước đầu lên.
Chưởng giáo thấy nữ nhi bị người đánh ra nông nỗi này thì lửa cháy hừng hực, muốn đánh chết hai đệ tử kia cho rồi. Nhưng chưởng giáo cố kiềm nén, họ là đệ tử đỉnh cao của Nghệ Thần cung, giết rồi sẽ làm tông môn bị mất mát.
Một tiếng sấm nổ vang bên tai hai người:
- Tra cho ta!
Hai người hết hồn, mặt không chút máu, không dám hó hé.
- Vâng thưa chưởng giáo!
Hai người nhanh chóng rời đi.
Bọn họ hận chết tiểu tử kia, nếu không tại hắn thì chuyện này đã không xảy ra.
Trước một vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm đáp xuống, bước vào trong. Mục đích hắn đến đây rất đơn giản, đó là giết yêu thú.
Lần này ra tông mục đích chính là tích lũy điểm, thăng cấp công pháp, tuyệt đối không bung lụa nữa, ai bung lụa kẻ đó là cún.
Huyền Không giáo, Bắc Sơn phủ, Thông Thiên tháp, Nghệ Thần cung . . . quấy rầy tông môn hơi nhiều.
Nếu bị người phát hiện chỗ Viêm Hoa tông thì hơi rắc rối.
Nên phải nhanh chóng tăng thực lực.
Trong vùng đất mạo hiểm truyền ra tiếng gầm giận dữ, bầy yêu thú cực kỳ tức giận với sinh linh nghênh ngang xông vào.
Nhưng trước lực lượng tuyệt đối của sinh linh, từng con yêu thú hét thảm.
Cảnh tượng vô cùng thảm thương diễn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận