Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 651: Nếu ngươi đâm chết còn có thể báo thù cho ngươi

Qua thật lâu sau.
Một bóng người bước ra khỏi lối vào vùng đất mạo hiểm đen nhánh.
Lâm Phàm lo tập trung tu luyện, tuy Thần cảnh đủ mạnh nhưng chưa đủ. Một mình lưu lạc thì sức mạnh nhiêu đó đủ rồi, nhưng người sau lưng hắn hơi bị nhiều, không thể khinh thường.
- Vùng đất mạo hiểm sau khi vực ngoại giới dung hợp không tệ, hơn năm mươi vạn điểm dù không nhiều nhưng có ưu thế về số lượng.
Vùng đất mạo hiểm này không được tốt lắm, xem như bình thường, bên trong không có yêu thú quá mạnh. Nếu có yêu thú cường đại thì Lâm Phàm không thể đơn giản san bằng như vậy.
Lâm Phàm ngẫm lại cái gọi là Hắc Thiên tộc muốn cai quản vực này, cho các đại tông môn một tháng suy nghĩ.
Lâm Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ, quả nhiên nguy hiểm, ngươi không đi tìm người ta nhưng người ta sẽ đến tìm ngươi. Ngẫm lại nếu thực lực không mạnh thì tiêu rồi.
- Đi chỗ tiếp theo thôi, thiếu điểm đúng là phiền.
Cánh mũi mấp máy tìm nguồn mùi hương, Lâm Phàm ẩn vào hư không biến mất.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm một đường san bằng, rừng rậm, vùng đất mạo hiểm, không chỗ nào thoát khỏi bàn tay ác của hắn, vô số yêu thú bị giết, cũng gặp yêu thú cực kỳ hung ác. Những yêu thú đó to như núi nhỏ, rống một tiếng như sấm nổ, nếu không phải tu vi của Lâm Phàm cao thì màng tai đã bị điếc.
Lâm Phàm đứng trong rừng rậm, siết chặt nắm tay đấm thủng đầu một con yêu thú, máu nhỏ tí tách.
- Có vẻ đã cách Viêm Hoa tông hơi xa, tổng thể thực lực yêu thú tăng lên, có khi gặp yêu thú Thần cảnh.
Lâm Phàm xem điểm, cố gắng một thời gian không uổng phí, nói không bung lụa thì chắc chắn không bung lụa, lo vùi đầu kiếm điểm.
Điểm: 8245000.
Số điểm này là mồ hôi và máu của hắn, là hắn cực kỳ khổ vất vả từng đám kiếm được, nếu không có ý chí mạnh thì đã không kiên trì nổi.
Tăng Thủy Ma Kinh lên đến đệ tứ trọng, nội tình đã đủ.
Trong khi Lâm Phàm chuẩn bị thăng cấp thì nghe tiếng kêu từ xa.
- Cứu mạng! Ai cứu ta với!
- Nữ nhân?
Nghe tiếng kêu, phản ứng đầu tiên trong óc Lâm Phàm là âm thanh đến từ nữ nhân.
Không sai được, âm điệu hoàn toàn đúng.
Năm ngón tay bất giác co lại rồi nhanh chóng thả lỏng, sao mình có suy nghĩ như vậy chứ, bậy quá, bậy hết sức.
Lâm Phàm bay lên, đạp trên cành cây, hắn muốn xem tình huống gì.
Một nữ nhân xinh đẹp áo không đủ che thân, nửa che nửa không đang hoảng loạn chạy trốn, có lẽ không phải chạy trốn mà là chạy chậm.
Ba nam nhân hung tợn rượt theo sau, cơ bắp cuồn cuộn, mặt hơi xấu, các cặp mắt xanh ngắt dường như khao khát nữ nhân chạy chậm đằng trước.
Nữ nhân bỗng vấp ngã, tội nghiệp nức nở:
- Đừng qua đây, các ngươi đừng qua đây!
Lâm Phàm ngồi xổm trên cây, quan sát kỹ. Ba nam nhân kia phỏng chừng là Thần cảnh, nhưng thực lực của nữ nhân thì hắn không nhìn thấu.
Có lẽ nàng không có tu vi, hoặc rất mạnh nên mới không thể xem thấu.
Nữ nhân kinh hoàng đáng thương van xin:
- Đừng, đừng mà!
Nàng càng như vậy càng kích thích dục vọng hừng hực trong ba nam nhân vạm vỡ.
Đây là lúc anh hùng cứu mỹ nhân!
Lâm Phàm cảm thán, hắn tu luyện đến bây giờ một đường đi tới một đường đập chết, đấm nát, chưa từng gặp cảnh anh hùng cứu mỹ, giờ gặp phải làm hắn vô cùng cảm thán.
Đây là cảnh tượng vô số thiếu niên thầm mơ ước.
Nhưng đáng tiếc, yên lặng xem kịch thôi.
- Đừng!
- Các ngươi đừng đụng vào ta!
- Ai tới cứu ta với!
Nữ nhân tội nghiệp kêu la, khuôn mặt yêu kiều động lòng người, hễ là nam nhân trông thấy sẽ nổi lòng hiệp nghĩa, rút dao xông ra, giận dữ quát một tiếng:
- Dừng tay!
Rồi mới chính thức kéo màn lên trình diễn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Lâm Phàm nhìn mà bực, tay của đám nam nhân kia bị bệnh gì sao, lột bộ đồ thôi mà chậm rì, lề mề quá.
Nữ nhân tội nghiệp sớm chú ý thấy Lâm Phàm, nhưng đối phương luôn ngồi trên cây lẳng lặng xem, làm nàng rất hoang mang.
Nàng bỗng nảy ra một ý.
- A! Dù ta chết cũng không thể bị các ngươi vũ nhục!
Không biết nữ nhân lấy đâu ra sức đẩy ba nam nhân vạm vỡ ra, đụng người vào cây cổ.
Lâm Phàm thầm la không thể nào, giống như trong phim truyền hình kiếp trước hắn đã xem, nữ phụ số hai bị tiểu quỷ tử xxoo, chơi đã đời rồi nữ phụ hai chân bật lên đá bay kẻ đè lên người nàng.
- Hơi vô lý, không lẽ trong vô hình cần rót năng lượng chính nghĩa vào mới phục hồi máu sống lại?
Lâm Phàm tràn đầy nghi ngờ, còn về nữ nhân đập đầu vào cây thì kệ nàng ta.
Nữ nhân tuyệt vọng, thật sự đụng đầu vào cây cổ, nhưng nàng đột nhiên nhìn lên Lâm Phàm ngồi xổm trên nhánh cây.
Nữ nhân tràn ngập hy vọng hét lên:
- Công tử cứu ta với!
Ba nam nhân vạm vỡ hùng hổ chộp nữ nhân, khi nghe nàng kêu cứu thì dừng bước, nhìn Lâm Phàm:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Muốn ngăn cản chúng ta sao?
Lâm Phàm xua tay:
- Không ngăn cản, các ngươi tiếp tục, nhưng làm ơn cởi đồ mau chút được không? Hơi lề mề, một lớp áo mà các ngươi cởi ít nhất một phút chưa ra, hơi bị chậm.
Ba nam nhân vạm vỡ nghe thế tức giận gầm rống, bay thẳng tới chém Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ài, phiền phức, nhưng có điểm thì không thể lãng phí.
Ba nam nhân này khá mạnh, đánh ra một đấm cát bay đá chạy, cây cối bốn phía kêu rào rào.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, lấy Lang Nha Bổng ra, lắc cổ tay đánh về phía ba người.
Bốp!
Vang tiếng hét thảm, thịt rơi đầy đất.
Lang Nha Bổng qua tay lão sư luyện chế lại, gai nhọn đều là răng của thực vật kia, rất bén.
Hai nam nhân còn sống thấy thế ngây người, bọn họ biết rõ thực lực của mình, tu vi Thần cảnh, nhưng tiểu tử trước mắt cầm vũ khí đập một cú gục một người, làm bọn họ kinh hoàng.
Nhưng bọn họ nghĩ đến nữ nhân kia đành cắn răng, người phát ra tia sáng đen, quát lớn xông về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm bình tĩnh giơ Lang Nha Bổng lên, lắc cổ tay, trong Thần cảnh thì hắn mạnh nhất. Hắn không thèm để hai nam nhân này vào mắt, giải quyết gọn gàng.
Phụt!
Máu phun ra, mũi nhọn đâm thủng thân thể hai người, sau đó gậy đập xuống đất, mặt đất rung ring.
- Giải quyết!
Mỗi người có bốn đến sáu vạn điểm, đại biểu cho mạnh yếu.
Làm Lâm Phàm thắc mắc là vực ngoại giới dung hợp, cường giả như mây nhưng không thể nào đi đâu cũng gặp cường giả Thần cảnh.
Hơn nữa ngươi có tin không, ba cường giả Thần cảnh muốn hiếp một nữ nhân mà lề mề đến vậy, người trong óc có phân mới tin điều này.
Đầu óc của hắn không ngốc.
Lâm Phàm cúi đầu xem, không có trữ vật giới chỉ, ba kẻ nghèo.
Nữ nhân thấy cảnh đó khóe môi co giật, ba người chết quá kinh dị, máu thịt bầy nhầy, dù là người quen cũng không nhận ra ba người.
Nữ nhân không đụng đầu vào cây cổ, mỉm cười hiền nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm bước tới gần, hắn muốn nghiên cứu xem nữ nhân là người thế nào.
Khi Lâm Phàm tới gần, nữ nhân khom người:
- Tiểu nữ . . .
Bốp!
Nữ nhân chưa nói hết câu bỗng lồi mắt ra, mặt vặn vẹo trắng bệch, người đập vào cây cổ. Cây thô mấy thước rắc một tiếng vỡ ra.
Nữ nhân cong người hộc búng máu.
Lâm Phàm bước tới túm tóc nàng xách lên, dí người nàng sát cây cổ:
- Ngươi muốn làm gì?
Khoang miệng nữ nhân đọng máu đỏ, lắp bắp:
- Sao công tử . . . làm vậy?
Lâm Phàm co nắm tay đấm vào bụng nữ nhân.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ bản phong chủ ngốc à? Nơi này núi hoang rừng vắng, không biết là chỗ khỉ ho cò gáy gì, nhưng ba tên kia là Thần cảnh, bắt ngươi nửa ngày, lột đồ hết nửa ngày, không lẽ áo của ngươi nạm vàng? Nếu ngươi đụng đầu chết trên cây cổ còn làm bản phong chủ tin chuyện này không có âm mưu gì, cuối cùng sẽ báo thù cho ngươi, nhưng không ngờ . . . đáng tiếc.
Lâm Phàm không hiểu vì sao hay có người thử thách trí tuệ của hắn, nhìn hắn ngốc lắm sao? Khiến mọi người đều muốn thử thách hắn?
Nữ nhân ngạc nhiên, sau đó nhe răng cười nói:
- Không ngờ đụng phải đá cứng, ha ha ha ha ha ha!
- Cười cái đầu ngươi!
Lâm Phàm túm gáy đối phương giộng mặt vào cây cổ, cây vỡ ra.
Tiếng cười của nữ nhân vẫn không ngớt, cười rất là càn rỡ.
- Tiểu công tử, ngươi giỏi lắm, nhưng mà . . .
Xoẹt!
Lưng áo của nữ nhân rách, hai cánh tay thò ra, cánh tay màu xanh đen. Mặt nàng dần thay đổi, ba con mắt trợn tròn trông dữ tợn khủng bố.
Răng rắc!
Cổ xoay tròn, từ mặt hướng cây cổ giờ quay qua nhìn thẳng Lâm Phàm, há mồm máu, cục lửa đen thui tụ trong khoang miệng rồi phun vào mặt hắn.
Lâm Phàm nhanh tay lấy Lang Nha Bổng ra nhét vào miệng đối phương, chặn lại không cho phun lửa.
Lửa đen phun ra từ tai, mũi, mắt của đối phương.
Nữ nhân bị Lang Nha Bổng nhét đầy miệng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ:
- U u!
- Ghê tởm chết mất, làm bẩn Lang Nha Bổng của ta!
Lâm Phàm lùi lại, rút Lang Nha Bổng ra chà dưới đất, lau khô nước miếng dính trên gậy.
- Hắc Thiên tộc?
Lâm Phàm đã thấy loại sinh vật này, là chủng tộc muốn cai quản giới vực này.
Bộ dạng hơi xấu, hơn nữa Hắc Thiên tộc trước mắt chắc là nữ giới, trước ngực có hai gò núi bao trong sắt cứng chứng minh điều đó.
Lâm Phàm nói:
- Bản phong chủ đã hiểu tại sao Hắc Thiên tộc các ngươi đưa ra yêu cầu kỳ lạ vậy, đòi một vạn thiếu nữ, xem ra là vì cùng tộc xấu quá không ăn nổi.
- Tiểu tử, ta muốn ăn ngươi!
Thân hình của nữ nhân thay đổi, không thon thả nữa mà dần cao lên, bề mặt xanh đen khiến người nhìn khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận