Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 652: Còn bung lụa nữa là làm cún, múa lụa như cún!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Chắc là Truyền Kỳ cảnh.
Lâm Phàm có thể tùy thời vào cảnh giới này, hắn cũng rất muốn xem cảnh giới này là như thế nào.
Mắt Lâm Phàm lấp lóe tia vui sướng:
- Rất tốt, trước tiên xem thử thực lực của ngươi như thế nào!
Hai chân đạp mạnh, rầm một tiếng đất nứt, Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện thì đã ở trước mặt Hắc Thiên Thần hai tay, Lang Nha Bổng đập xuống, không khí phát ra tiếng nổ.
Keng!
Hỏa hoa tung tóe, Hắc Thiên Thần hai tay giơ đao hình trăng khuyết va chạm với Lang Nha Bổng, thành công cản lại.
Sức lực hơi mạnh nhưng hắn còn đấu được.
Hắc Thiên Thần hai tay tung nắm đấm, Lâm Phàm không né, nếu chiến đấu mà né tránh thì đánh làm gì nữa.
Bốp!
Một đấm trúng thịt, máu phun ra, nắm đấm của đối phương hơi bị cứng.
- Nào, chúng ta tổn thương nhau đi!
Lâm Phàm không chút e ngại, siết chặt nắm tay đánh trả Hắc Thiên Thần hai tay.
Nhưng Hắc Thiên Thần hai tay sẽ không đánh bừa với Lâm Phàm, ánh sáng xanh đen chợt lóe, nàng như đại bàng giương cánh lùi nhanh ra sau.
Hắc Thiên Thần hai tay âm trầm cười:
- He he, tiểu tử, chút nữa ngươi sẽ vào bụng của ta.
Nàng liếm ngón tay dính máu, vẻ mặt hưởng thụ:
- Không tệ, vị rất ngon, máu của ngươi làm ta sôi trào máu nóng.
- Thật là biến thái.
Từ sau khi vực ngoại giới dung hợp Lâm Phàm càng lúc càng thấy nhiều biến thái, lúc trước Nhật Chiếu tông đã đủ biến thái, nhưng giờ mới thấy Hắc Thiên tộc siêu biến thái, rất đáng sợ.
Khi Lang Nha Bổng đập xuống Hắc Thiên Thần hai tay mới sử dụng vũ khí, gặp cường địch thì mới dùng nắm đấm chiến đấu.
Lâm Phàm đứng yên, thân hình biến lớn, rồng máu vòng quanh in dấu sau lưng hắn. Cảm giác công pháp mở ra hết khiến người sướng nhất.
Hắc Thiên Thần hai tay điên cuồng rít gào, răng va lách cách phát ra tiếng giòn vang:
- Thần cảnh chỉ là Thần cảnh, tiểu tử, ta là Truyền Kỳ! Đó là cảnh giới mà ngươi vĩnh viễn không trèo lên được!
Lâm Phàm liếc xéo, không thèm trả lời. Nếu không phải hắn muốn cảm nhận chiến đấu sôi trào thì đã không dây dưa với đối phương đến bây giờ.
Bùm một tiếng hắn lại biến mất.
‘Thủy Ma Già Thiên’!
Người Lâm Phàm phát ra ma khí vô tận, bàn tay co thành nắm đấm đánh về phía đối phương.
Đây là đặc tính khi Thủy Ma Kinh thăng cấp lên đệ tam trọng.
Binh!
Hắc Thiên Thần hai tay bị đánh trúng bụng, lực lượng xuyên qua, nàng bay lên cao văng ra sau, đụng gãy mấy cây cổ, khu rừng trở nên ầm ĩ.
Vô số chim đập cánh bay xa.
Lâm Phàm siết chặt ngón tay, cảm nhận lực lượng trong người gầm rống liên tục như sóng triều vỗ:
- Mạnh quá!
Uy lực chiêu thức của Thủy Ma Kinh bị Lâm Phàm làm yếu một nửa, nếu có ma thai rồi bộc phát ra hiệu ứng đặc sắc thì uy lực không chỉ có bấy nhiêu.
Nhưng Lâm Phàm không cần mấy thứ đó, lực lượng mới là gốc rễ.
Lâm Phàm nhe răng cười:
- Này, đừng khiến bản phong chủ quá thất vọng!
Lâm Phàm cảm nhận được cảnh giới của đối phương tuy là Truyền Kỳ cảnh nhưng tuyệt đối chưa lên đỉnh, yếu ớt nhiều. Tuy nhiên đỡ được một đấm của hắn thì thực lực của đối phương không yếu.
Chợt vang tiếng rít gào:
- A!
Hắc Thiên Thần hai tay nổi khùng ngửa đầu gầm rú, tuy là giống cái nhưng khi khùng lên thì hung hãn như trai.
- Tiểu tử, ngươi đã chọc giận ta hoàn toàn!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh như trống vỗ vang lên, hai lồng chụp trước ngực đối phương vỡ ra.
Lâm Phàm không muốn nhìn, rất cay mắt, muốn dùng nó làm đòn tấn công sao?
Khí thế kinh khủng ập đến, xung lực mạnh mẽ khuếch tán bốn phương tám hướng, cơn bão lực lượng bao phủ đối phương.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, không muốn bình luận, rất gai mắt, nhưng hết cách, đối phương bắt buộc hắn nhìn.
- Nếu đẹp một chút thì còn miễn cưỡng thích ứng, nhưng màu xanh đen thật khiến người không chịu nổi!
Lâm Phàm không muốn lên Truyền Kỳ cảnh, định đấu cứng với đối phương bằng Thần cảnh để coi mình có thể đánh tới trình độ nào. Nhưng nay xem ra hắn đã đánh giá năng lực chịu đựng của mình quá cao.
Mắt Hắc Thiên Thần hai tay tóe lửa, thân hình dữ tợn mà tà tính:
- Tiểu tử, ta muốn bẻ gãy cổ của ngươi, ăn từng miếng!
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp!
[Tiêu hao tám trăm vạn điểm.
Thủy Ma Kinh (đệ tứ trọng)
Đặc tính: Ma thai (chết), thần thông Thủy Ma (chết), Thủy Ma Già Thiên.]
Không xuất hiện đặc tính mới, nhưng lực lượng kinh khủng tích súc trong người Lâm Phàm, lực lượng hùng hồn bộc phát ra ngoài.
Lực lượng đó làm mặt đất tan vỡ, cây cối ngã đổ, thiên địa tối tăm.
Hắc Thiên Thần hai tay kinh sợ:
- Lực lượng này . . .!
Hắc Thiên Thần hai tay vốn định một hơi nuốt trọn tiểu tử này, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, lực lượng thổi quét làm nàng kinh hoàng.
Răng rắc!
Có tiếng nứt vỡ.
Da Lâm Phàm không ngừng nứt ra, vết thương tỏa sáng, đây là biểu hiện nội tình trong người tràn đầy, nhưng Lâm Phàm tạm thời không gấp, muốn chờ khoảnh khắc nội tình tràn ra mới tăng tu vi.
- Vẫn chưa đủ, còn có thể chứa nhiều nội tình hơn.
Trán rịn mồ hôi, Lâm Phàm cắn răng chịu đựng, tùy tiện đột phá không phải phong cách của hắn.
Tình hình trong người Lâm Phàm cực kỳ cuồng bạo, Thủy Ma Kinh đệ tứ trọng sinh ra lực lượng quá mênh mông, đã vượt qua cực hạn rất nhiều. Nhưng Lâm Phàm muốn nuốt nhiều lực lượng hơn nữa, chất chứa nội tình càng tràn đầy.
Lâm Phàm cảm giác hơi khó chịu đựng, cứ tiếp tục thế này thì cơ thể sẽ hoàn toàn tan vỡ, mất nhiều hơn được.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp!
[Tu vi: Truyền Kỳ cảnh.]
Lâm Phàm vụt ngẩng đầu, mái tóc dài bay rối, cột sáng lực lượng bao bọc người hắn bắn lên trời.
Sấm sét bủa giăng, trái tim lực lượng xoay tính hút pháp tắc lực lượng trong không trung.
Người ta lĩnh ngộ nhiều loại pháp tắc nhưng Lâm Phàm chỉ cần pháp tắc lực lượng, không muốn cái khác.
Lâm Phàm gầm rống:
- A!
Cột sáng khuếch tán, mặt đất không chịu nổi lực lượng đã tan vỡ, Lâm Phàm cảm giác lực lượng của mình rất hùng hồn, mạnh hơn lúc là Thần cảnh rất nhiều.
Loại cảm giác này rất sướng.
Xèo xèo!
Tiếng dòng điện va chạm.
Một tia chớp tách ra khỏi người Lâm Phàm, quấn quanh hắn từ đầu đến chân, lấp lóe đì đùng.
Năm ngón tay co lại, hắn cảm giác lực lượng cực kỳ hùng hậu, mười người, trăm người cũ của hắn không đánh lại hắn bây giờ, lực lượng này có uy lực hủy thiên diệt địa.
Hắc Thiên Thần hai tay kinh sợ, con ngươi co rút:
- Ngươi . . .!
Hắc Thiên Thần hai tay chưa từng thấy có ai đột phá khi chiến đấu, nhưng nàng biết thiên tài thật sự có năng lực đó, không ngờ mình gặp phải thiên tài như vậy.
Lâm Phàm cười khẽ:
- Ha!
Khi nụ cười nở là lúc hắn biến mất.
Ban đầu Hắc Thiên Thần hai tay còn thấy rõ thân hình đối phương, bây giờ không thấy góc áo, khi nàng phản ứng lại thì tiểu tử đó đã đứng trước mặt.
- Muốn chết!
Hắc Thiên Thần hai tay hết hồn, tạt chén máu ra. Trong chén đựng máu sôi sục như sóng máu cuộn trào.
Lâm Phàm đấm mạnh vào chén máu, chén vỡ ra, lực lượng xuyên qua chấn vỡ nguyên cánh tay của đối phương.
Bộp!
Cánh tay nhanh như tia chớp kẹp cổ đối phương, Lâm Phàm hỏi:
- Hắc Thiên tộc ở đâu?
Tăng cảnh giới làm lòng tự mãn trong Lâm Phàm trướng lên. Khi bung lụa là cún, khi múa lụa thì như cún, ngẫm lại thật kinh khủng.
Hắc Thiên Thần hai tay hét lên, mắt tóe lửa, không tin được. Nàng không ngờ tiểu tử này mạnh đến thế, rõ ràng lúc trước yếu xìu mà sao bỗng nhiên biến thành như vậy?
Khi nghe đối phương hỏi Hắc Thiên tộc ở đâu thì Hắc Thiên Thần hai tay nảy ra một ý.
Hắn nghĩ đã có thực lực vô pháp vô thiên, muốn đi quậy Hắc Thiên tộc? Nếu đúng vậy thì nàng có thể chiều ý đối phương, cho hắn đi Hắc Thiên tộc chịu chết.
Hắc Thiên Thần hai tay lạnh lùng nói:
- Ở phía tây, nếu ngươi muốn trao đổi thì mang ta đi.
Ở phía tây?
Lâm Phàm có ý nghĩ của mình, Hắc Thiên tộc tàn nhẫn như vậy, hắn nên đến đập phá, dù biết không đánh lại cũng chẳng sao, hắn không sợ.
Lâm Phàm giơ tay lên đánh vào người Hắc Thiên Thần hai tay.
Đầu của Hắc Thiên Thần hai tay lìa khỏi cổ, xoay như con quay văng ra xa.
Hắn tháo trữ vật giới chỉ trên ngón tay Hắc Thiên Thần hai tay xuống, xem như vật phẩm thắng sau cuộc chiến.
Lâm Phàm bay lên hướng tới phía tây, hắn muốn đi xem Hắc Thiên tộc như thế nào mà vênh váo như thế, làm hắn rất thích.
Lâm Phàm phát hiện chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì thực lực tăng nhanh thần tốc.
Trèo đèo lội suối, vượt non qua kênh.
Lâm Phàm phát hiện khí thế như ẩn như hiện từ phía xa, hắn không tiến lên, đứng nhìn từ xa, chỗ kia chắc là Hắc Thiên tộc.
Một giọt máu nhỏ xuống đá núi sau đó hóa thành luồng sáng bắn đi.
Lâm Phàm muốn đi chơi với Hắc Thiên tộc, còn về có thể đã ghiền hay không phải xem đối phương có nể mặt không.
Ngọn núi không quá hoang vắng, cây xanh kéo dài, phong cảnh rất đẹp. Ở thung lũng dựng đầy kiến trúc cổ kính, nhưng mùi máu nồng nặc phát tán trên trời.
Một Hắc Thiên tộc kéo lê xác chết trên tảng đá to, đó là một xác nữ, lồng ngực đã bị đào rỗng, khí quan bên trong đều mất.
Nữ nhân trần truồng, cái chết rất thảm, mắt mở to chết không nhắm mắt.
Hắc Thiên Thần hai tay này ném xác vào một hố sâu lớn.
Trong hố sâu có một cây cổ to chọc trời, đầu lâu chất đầy quanh rễ cây, trên mỗi nhánh cây treo một cái xác, tứ chi rũ xuống, đã chết từ lâu.
Trên cây cổ có hoa văn đỏ, xác chết treo trên nhánh cây biến đổi từng giây từng phút, hình như bị nhánh cây hút máu trong người.
Phía cuối nhánh cây treo vài trái cây, ngọn cây cổ có một trái cây khác với những trái khác, có màu lam nhạt, hơi nhạt màu nhưng mỗi giây càng đậm hơn.
Hắc Thiên Thần hai tay nhìn trái cây trên cây cổ, hưng phấn nói:
- Cần nhiều nữ nhân hơn!
Hắc Thiên Thần hai tay quay về đường cũ, bỗng thấy một bóng đen to dần, y ngửa đầu lên, con ngươi co rút.
Rầm!
Lâm Phàm rớt xuống, giẫm lên Hắc Thiên Thần, đạp nát bấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận