Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 654: Tuyệt vọng

Hắc Thiên Thần năm tay đang đột phá, khó khăn mới có cơ hội đột phá đến sáu tay, không ngờ bị tiểu tử này đánh gãy. Tuy đột phá thất bại nhưng thực lực của gã không thể coi thường, khi ra tay kèm theo tiếng sấm ầm ầm, khí thế phi phàm.
Lâm Phàm không sợ, máu trong người sôi trào, hắn đánh trả, ánh sáng chói lòa cứng rắn đấu với đối phương.
Cáp Già châm chọc:
- Tiểu tử này chỉ là Truyền Kỳ cảnh tầm thường mà dám đấu với Ma La Thiên, không biết tự lượng sức mình. Tuy thăng cấp không thành công nhưng tiểu tử đó không thể nào ngăn cản Ma La Thiên.
Quả nhiên.
Ánh sáng tán đi.
Cánh tay của Lâm Phàm bị Ma La Thiên kiềm chế, mắt tóe lửa nói:
- Tiểu tử, ta muốn cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ma La Thiên giận thật sự.
Lâm Phàm cười nói:
- Muốn sống không được, muốn chết không xong? Ta nghĩ ngươi không có cơ hội đó.
Lâm Phàm không cần mở ra các loại buff, hắn muốn dùng lực lượng đánh cho đối phương nhận mình hèn.
Răng rắc!
Lâm Phàm không quan tâm cánh tay bị đối phương kiềm chặt, hắn xoay nhẹ, khớp tay tách lìa, xương trắng đâm ra ngoài. Lâm Phàm chợt áp sát đối phương, xương nhô ra đâm thủng người đối phương, máu tuôn rơi.
Cáp Già giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Cáp Già không ngờ tiểu tử này tàn nhẫn với mình như vậy, trực tiếp bẻ gãy cánh tay, dùng xương trắng đâm thủng Ma La Thiên. Ý thức chiến đấu điên cuồng này quá khủng bố.
Lực lượng là thứ mạnh nhất, khi dốc hết sức ra thì cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, xương cốt càng cứng rắn. Ma La Thiên không ngờ đối phương dùng chiêu này.
Ma La Thiên tức giận quát:
- Khốn kiếp!
Năm cánh tay vươn ra đâm vào người Lâm Phàm, giật mạnh xé xác hắn thành nhiều mảnh, máu tươi ướt đất như địa ngục vực sâu.
Cáp Già và Cổ Nhĩ liếc nhau, mí mắt co giật, nhìn ra được Ma La Thiên giận thật.
Cáp Già lên tiếng khuyên:
- Ma La Thiên, thất bại thì thôi đi, ít ra có hy vọng, đúng không nào?
Ma La Thiên rất muốn điên cuồng gào thét nhưng ráng nhịn, lửa giận trong lòng gã có thể đốt cháy tất cả.
Trong kiến trúc phía xa vọng lại giọng ồm ồm:
- Có chuyện gì?
Một luồng sáng bắn tới, một Hắc Thiên Thần sáu tay đứng trên trời, khi thấy tình huống bốn phía thì nhíu chặt mày khó chịu.
Mọi người quỳ lạy, cúi đầu không dám nói nhiều:
- Tham kiến tộc lão!
Hắc Thiên Thần sáu tay có con rồng đen quấn quanh người, rồng đen đã ngủ say nhưng hung uy tràn ra. Không ai dám xem thường Hắc Thiên Thần sáu tay trước mắt, đó là tộc lão của Hắc Thiên tộc, địa vị cao thượng, thực lực cường đại, bọn họ không thể so sánh.
Dù là Ma La Thiên đột phá đến sáu tay cũng không dám ngông trước mặt vị này.
Cáp Già nói:
- Khởi bẩm tộc lão, không biết tên điên kia từ đâu đến giết nhiều tộc nhân, còn hủy hoại kiến trúc, hiện giờ đã bị chém giết.
- A? Ma La Thiên, ngươi làm sao vậy?
Tộc lão xem tình huống của Ma La Thiên thì giật nảy mình, có năm cánh tay, vậy chẳng phải là đột phá thất bại?
Ma La Thiên căm thù nói:
- Khởi bẩm tộc lão, ta đang đột phá thì bị người quấy nhiễu, cưỡng ép ngừng ngang nên chỉ cô đọng ra cánh tay thứ năm.
Tộc lão lấy một viên đan dược màu đen ra ném cho Ma La Thiên:
- Đột phá lại, cơ hội chỉ có một lần.
Ma La Thiên mừng rỡ lạy tạ:
- Tạ tộc lão!
Ma La Thiên biết rõ đây là đan dược gì, nó cho gã có thêm một cơ hội, nhưng chỉ có một lần, nếu vẫn đột phá thất bại thì sau này không còn hy vọng.
Mà tiểu tử kia đã bị gã bầm thây nát nhừ.
Trong rừng rậm.
Lâm Phàm mở mắt ra, bẻ cổ:
- Cái tên độc ác, xé bản phong chủ ra mấy mảnh, lợi hại.
Lâm Phàm phải khâm phục lòng can đảm của mình, dù biết phải chết vẫn lao đầu vào, tinh thần hiến dâng cho chính nghĩa này đáng để người khác kính nể.
Hiện giờ Lâm Phàm sẽ không cố ý giấu thân bất tử của mình.
Che giấu có gì hay? Chán chết.
Lâm Phàm mở rộng đầu óc suy nghĩ thấu suốt, dù người ta biết hắn là bất tử thì có sao? Phong ấn hay chôn sống? Hoặc giam giữ?
Đừng đùa, mấy cách đó đều vô ích với hắn.
- Đám người Hắc Thiên tộc cung cấp nhiều điểm, tiếp tục cố gắng, có hy vọng đến Đại Thánh.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, tiếp tục xông vào Hắc Thiên tộc.
Hắc Thiên tộc bị xâm nhập hai lần, mất mát không nặng nhưng không chịu nổi, đã chết nhiều Hắc Thiên Thần, kiến trúc cũng sụp đổ, bọn họ khó thể chấp nhận.
Một giọng nói vang lên:
- Bản phong chủ lại đến rồi đây!
Hắc Thiên Thần hai tay ngước đầu nhìn, kinh kêu:
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao tên kia còn sống? Chạy mau!
- Cứu mạng!
Đám Hắc Thiên Thần hai tay luống cuống.
Lâm Phàm cầm Lang Nha Bổng đập phá, kiếm điểm đến mềm tay.
Dưới Đại Thánh Cảnh đều bị nghiền áp.
Một Hắc Thiên Thần hai tay Truyền Kỳ cảnh xông tới:
- Càn rỡ!
Nắm đấm tỏa ánh sáng xanh đen, một con ác giao xoay quanh gầm rống.
- Giao Sát Quyền!
Ầm ầm!
Hắc Thiên Thần hai tay Truyền Kỳ cảnh cảm giác mình đã đánh trúng đối phương, lộ ra nụ cười. Dưới sát chiêu mạnh như vậy không ai sống sót được.
Nhưng khi Hắc Thiên Thần hai tay ngước đầu lên thì kinh hoàng.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Nắm đấm không dùng kiểu này.
Lâm Phàm chộp đầu của đối phương, co nắm đấm đánh vào bụng đối phương.
- Nhìn thấy chưa, phải làm như thế này.
Phụt!
Bụng Hắc Thiên Thần hai tay thủng cái lỗ to, máu chảy ồ ạt.
Lâm Phàm ném đối phương xuống, dửng dưng nói:
- Phế vật, nắm tay mềm nhũn.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, đập phá xung quanh, đám Hắc Thiên Thần hai tay gào thét thê thảm.
Kiến trúc sụp đổ ầm ầm, hóa thành phế tích.
Điểm tăng vèo vèo.
Lâm Phàm cười tươi:
- Vì sao ta thấy vui thế này, chắc vì giết toàn là ác đồ nên lòng vui sướng chăng?
Ma La Thiên cảm ơn tộc lão, nuốt đan dược vào, cánh tay thứ năm biến mất, gã bắt đầu đột phá lại. Đây là lần cuối cùng, chắc chắn gã sẽ đột phá thành sáu tay.
Oong oong!
Bên cạnh Ma La Thiên rung lên, làn da xanh đen biến đổi, hơi thở hùng hồn quấn quanh người gã, cánh tay thứ năm chậm rãi vươn ra khỏi người.
Đột nhiên mái hiên trên đầu rung rinh sau đó bị xốc lên.
Ma La Thiên kinh kêu:
- Cái gì!?
Lang Nha Bổng đè xuống phòng ở của Ma La Thiên, đập mạnh xuống nghiền nát.
Ma La Thiên điên cuồng rít gào:
- Đáng giận!
Lang Nha Bổng đập xuống, Ma La Thiên không thể không chống cự, hơi thở trong người bị tiết ra, cánh tay thứ năm mới mọc một chút.
- A!
Phụt!
Ma La Thiên hộc máu, gã không thể tin nổi, chuyện gì thế này? Tại sao như vậy?
Ma La Thiên điên tiết:
- Khốn nạn, ta muốn giết ngươi!
Ma La Thiên bay lên, lao về phía xa. Gã muốn bầm thây đối phương ra vạn mảnh, cơ hội cuối cùng cũng bị đối phương cắt đứt.
Hắc Thiên tộc tu luyện nhẹ nhàng hơn người ta nhiều, có nhiều đường tắt để di, nhưng cũng có nhiều mối nguy hiểm. Đặc biệt lúc đột phá nếu bị ngắt ngang thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Đối với Ma La Thiên thì không nơi nào đột phá an toàn hơn trong tộc, nhưng chuyện xảy ra hôm nay thay đổi suy nghĩ của gã. Hiện giờ chỗ nào cũng an toàn hơn trong tộc.
Lâm Phàm đại sát tứ phương, chợt lỗ tai nghe tiếng gầm giận dữ:
- Khốn kiếp!
- Dừng tay!
Mấy bóng dáng phá không bay tới. Tộc lão, Cáp Già, Cổ Nhĩ đứng trên trời.
Đặc biệt khi Cáp Già và Cổ Nhĩ thấy Lâm Phàm thì biến sắc mặt hỏi:
- Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, chết rồi sau đó sống lại.
Cáp Già, Cổ Nhĩ chửi thầm trong bụng, nói cái quỷ gì? Gì mà chết rồi sống lại?
Tộc lão lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai? Đến tộc của ta là muốn làm gì?
Lâm Phàm nhìn đối phương, không ngờ có đến sáu tay, xem ra thực lực không tầm thường.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Ta là sứ giả của chính nghĩa, người bảo vệ hòa bình thế giới. Còn về muốn làm gì, không muốn làm gì hết, gai mắt các ngươi nên ăn hiếp một chút.
Ma La Thiên lao tới, điên cuồng tấn công Lâm Phàm:
- Ta muốn ngươi chết!
Lực lượng không thể chống lại bộc phát ra, đập Lâm Phàm nát bấy.
Ma La Thiên đứng đó trút ra lửa giận trong lòng, cánh tay thứ năm ngắn nhỏ mềm oặt lúng túng treo lơ lửng.
Con ngươi tộc lão co rút, lại thất bại?
Cả người Ma La Thiên run rẩy, rời khỏi đây, gã cần trút giận.
Không biết qua bao lâu.
- Ta lại tới!
Hắc Thiên tộc trở lại bình tĩnh một lần nữa náo động, các Hắc Thiên Thần hai tay chạy trốn nhưng vẫn bị hại, không biết vì sao mình chết.
Bọn họ thừa nhận bản thân rất mặt dày, nhưng giờ phát hiện có người còn vô sỉ hơn nữa, chuyên chọn Hắc Thiên Thần hai tay bọn họ mà giết.
Không chỉ giết bọn họ còn phá hoại kiến trúc của họ.
Lần này tộc lão ra tay đánh Lâm Phàm thành tro.
Qua thật lâu sau.
- Ta lại đến nữa, chịu chết đi!
Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng chạy tới, thấy đồ là đập, không bỏ qua thứ gì. Hắc Thiên tộc bị giết sợ, sợ teo tim.
Tuy thực lực của hắn yếu nhưng không có giới hạn.
Lúc trước chỉ kinh động một vị tộc lão, cuối cùng mấy vị tộc lão đều ra. Bọn họ thi triển thủ đoạn, phong ấn, trấn áp đều vô dụng, chỉ có thể giết đối phương.
Lại một lần giết chết Lâm Phàm.
Nhưng các tộc lão chưa rời đi, lơ lửng trên trời nhìn nhau.
- Ai nói cho ta biết chuyện này là sao? Hắn là ai? Tại sao giết mãi không chết?
Hắc Thiên tộc thương vong nặng nề, tuy không có Hắc Thiên Thần bốn tay chết nhưng rất nhiều Hắc Thiên Thần hai tay bị giết. Kiến trúc trong tộc cũng bị hủy diệt một đống.
- Ta nghĩ hắn đến vì các nữ nhân kia.
- Hừ! Hắn tưởng Hắc Thiên tộc chúng ta dễ ức hiếp sao. Kêu tất cả Hắc Thiên Thần hai tay vào sâu trong tộc, chúng ta chờ hắn.
Rất nhanh, vô số Hắc Thiên Thần hai tay rút đi, bọn họ đã bị giết sợ. Tồn tại khủng bố này luôn nhằm vào họ mà chém, vũ khí to kia đập xuống tạo thành tử thương quá ác, khó thể tưởng tượng.
- Ta lại tới!
Lâm Phàm chơi mãi không chán, tốc độ tăng điểm rất nhanh, hắn phát hiện Hắc Thiên tộc là chỗ kiếm điểm rất tốt. Còn có thể đấu với cường giả, tuy Lâm Phàm không đỡ được vài chiêu nhưng hắn thích loại này, chỉ có như vậy mới xua tan lòng tự mãn.
Tất cả tộc lão cùng ra tay:
- Giết!
Ánh sáng rực rỡ vô cùng mênh mông phủ lên Lâm Phàm, với thực lực của họ làm hắn khó thể đỡ, bị xóa sổ.
Không biết qua bao lâu, các tộc lão đã quên đếm mình giết đối phương bao nhiêu lần.
Một vị tộc lão sáu tay tuyệt vọng nhắm mắt.
- Mang đám nữ nhân lại đây.
- Lấy thêm một ít tài phú.
- Ngừng chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận