Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 655: Chính nghĩa, vui với giúp người

- Nội tình tăng lên, tuy không nhiều nhưng ít ra có tiến bộ.
Người Hắc Thiên tộc rất mạnh, đặc biệt Hắc Thiên Thần bốn tay và sáu tay bị Lâm Phàm hấp dẫn ra, cả đám đánh hội đồng nhìn thì dọa người nhưng tóm lại hơi tiến bộ.
Đánh lén cũng rất thành công, mỗi lần Lâm Phàm đi qua sẽ có Hắc Thiên Thần hai tay chôn cùng, tốc độ tăng điểm khiến người khá là vừa lòng.
Chủng tộc này hơi ác, nhưng nhiều vực ngoại giới có cách sống của riêng mình, có lẽ đối với Hắc Thiên tộc thì đây không phải là ác, chỉ là hành động thường ngày.
Nên Lâm Phàm nghĩ thoáng rồi, nếu đây là hành vi bình thường với họ vậy hành vi bình thường của hắn là kiếm điểm.
Mặc kệ bên ngoài xuân hạ thu đông, hắn chỉ muốn che chở mỗi người trong Viêm Hoa tông, mấy chuyện khác không liên quan nhiều với họ.
- Tổ cha nó, chắc Hắc Thiên tộc đã ngồi xổm canh mình, kệ, lại đi liều đấu với họ.
Tâm tình Lâm Phàm vui sướng, tuy chết hơi nhiều lần nhưng hắn không sợ chút nào, nam nhân chỉ có một chữ.
“Làm!”
Lâm Phàm bay lên, lao về phía Hắc Thiên tộc, khí thế thấy chết không sờn, dù biết sẽ chết vẫn lao đầu vào.
Đây chính là đại nghĩa.
Hang ổ Hắc Thiên tộc xuất hiện ngay trước mắt, Lâm Phàm quát to, cầm Lang Nha Bổng, chân đạp hư không hung mãnh lao đến.
- Bản phong chủ lại . . . lại đến!
Số lần hắn đến hơi nhiều, vẫn dõng dạc thốt ra vô số chữ ‘lại’ làm thiên địa kinh sợ.
Lang Nha Bổng trong tay hắn cực kỳ sắc lạnh, mũi nhọn lóe sáng, đập một phát là làm Hắc Thiên tộc điên đảo Càn Khôn, máu chảy thành sông.
Khi Lâm Phàm sắp bạo lực ra tay thì một giọng nói hùng hồn vang lên:
- Ngừng chiến!
Lâm Phàm mặt biến sắc, Lang Nha Bổng sắp tuột khỏi tay, hơi thở dao động mạnh.
Hắn mất bình tĩnh hét to:
- Lão tặc vô sỉ, lời này cũng nói ra được?
Tộc lão sáu tay sớm bị tiểu tử này làm phiền nhức đầu, cứ liên tục không dứt, mỗi lần hắn đến là bị giết, nhưng giết một lần lại đến một lần, kêu ầm ĩ khiến tộc lão muốn đứt dây thần kinh.
Đặc biệt nghe người này nói làm tộc lão suýt hộc máu.
Lão tặc vô sỉ?
Người này cả gan làm loạn! Nhưng phải nhịn.
Ma La Thiên ước gì bầm thây người này ra vạn mảnh, hại gã đột phá thất bại, cánh tay thứ năm thì ngắn nhỏ làm gã chỉ muốn chặt đứt.
Tộc lão cùng một đám Hắc Thiên Thần bốn tay đứng nhìn Lâm Phàm ở trên trời.
Bọn họ không đánh, không muốn đánh nữa, cảm giác vô nghĩa, mọi thứ khiến người tuyệt vọng.
Tộc lão nói:
- Hắc Thiên tộc chúng ta ngừng chiến, chúng ta đã biết mục đích của ngươi, đồng ý thoái nhượng. Đám nữ nhân này bị chúng ta cướp về, bây giờ trả lại hết, mấy rương thiên tài địa bảo này là quà xin lỗi của chúng ta, xin hãy nhận.
Lâm Phàm muốn mắng chửi, khi nhìn đám nữ nhân kia, cánh tay hắn run nhẹ nhưng ráng kiềm nén.
Hắn thấy tuyệt vọng trong mắt đám nữ nhân này, cũng thấy một tia hy vọng.
Bọn họ xem hắn là chúa cứu thế?
Lâm Phàm suy tư, chuyện này khó đây, có nên cứu đám nữ nhân này không?
Cứu người rồi có chỗ tốt gì cho mình? Vấn đề này còn cần suy tính kỹ.
Lâm Phàm liếc qua, đối diện các cặp mắt long lanh tội nghiệp, rất là bất đắc dĩ.
Thôi, ai kêu Viêm Hoa tông là tông môn chính nghĩa, ta là phong chủ của tông môn chính nghĩa, thôi thì truyền bá yêu ra ngoài vậy.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi có thừa nhận rằng các ngươi rất huênh hoang không?
Hắc Thiên tộc muốn xưng bá giới vực này, Lâm Phàm phải hỏi cho rõ, cũng khiến bọn họ nhìn rõ chính mình.
Ma La Thiên trừng mắt đối phương:
- Tiểu tử, ngươi đừng quá đáng!
Răng bén lóe tia sáng lạnh phối hợp làn da xanh đen, cái miệng to trông rất đáng sợ.
Nhưng Lâm Phàm là người bị hù sợ đến lớn sao?
Một tộc lão lườm Ma La Thiên:
- Câm mồm!
Tộc lão này nhìn Lâm Phàm, hỏi:
- Xin hỏi tông môn của ngươi tên gì?
Lâm Phàm nói:
- Hỏi tên tông môn của bản phong chủ làm chi? Muốn đến tông môn của bản phong chủ báo thù phải không? Nói cho ngươi biết bản phong chủ không ngốc đến thế.
Tộc lão siết chặt nắm tay, nhịn, ráng nhịn xuống.
Giọng tộc lão trầm thấp nói:
- Hỏi tên tông môn để sau này Hắc Thiên tộc ta hễ gặp quý tông là tránh đường, tuyệt đối không quấy rầy.
Tiểu tử trước mắt rất kỳ lạ, dễ giết, nhưng mỗi lần giết xong hắn lại xông vào.
Lần này đến lần khác, đã thử phong ấn nhưng vô dụng, bất cứ thủ đoạn nào cũng vô dụng.
Mỗi lần đều như vậy, ai mà chịu nổi, bọn họ không thể canh giữ trong tộc suốt ngày.
Hơn nữa tiểu tử này mỗi lần lại đây sẽ phá hoại trong tộc, nếu hắn đến thêm vài trăm lần là họ diệt tộc.
- Thì ra là thế.
Lâm Phàm không ngờ mình mang đến bóng ma lớn như vậy cho Hắc Thiên tộc, mà hắn cũng sẽ không tin lý do của đối phương.
- Hỏi tên thì miễn đi, nhưng ngươi hãy nhớ đệ tử của tông ta đều là chính nghĩa, anh tuấn, uy vũ, giàu tình yêu, về sau gặp loại người này thì tám chín phần mười là đệ tử của tông ta.
Tộc lão hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, hỏi tên tông môn khó khăn đến vậy sao?
- Tốt, Hắc Thiên tộc ghi nhớ, về sau gặp người như vậy nhất định sẽ nhường đường.
Tộc lão không muốn dính dáng với tiểu tử này, nhưng thầm khó hiểu chuyện này là sao. Lão tự tay giết tiểu tử này ít nhất ba mươi hai lần, mỗi lần đều dốc hết sức, hắn không thể nào sống tiếp mới đúng.
Chỉ có một khả năng, tiểu tử này có quỷ.
Lâm Phàm đáp xuống, đi tới gần cái rương. Đám nữ nhân kia tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm giác nam nhân trước mắt thật tốt. Khi hắn bước tới, các nàng còn tưởng hắn đến dìu mình, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, dù bị ăn bớt một chút cũng không chống cự.
- Mấy rương thiên tài địa bảo này rách nát vậy, theo ta thấy hay là cất về đi, mất mặt quá.
Lâm Phàm không ngờ Hắc Thiên tộc khôn khéo đến vậy, còn biết bồi thường. Nhưng Lâm Phàm không vừa mắt đồ trong mấy cái rương, hắn để lại tài phú cho tông môn đã khổng lồ kinh khủng.
Cáp Già đụng nhẹ Cổ Nhĩ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta muốn đánh chết tiểu tử đó!
Cổ Nhĩ tức giận đến cần cổ đỏ rần:
- Đừng nói ngươi, chính ta cũng muốn!
Tộc lão ra mặt, bọn họ không có tư cách xen lời, muốn ra tay thì nên là tộc lão làm trước, không đến lượt bọn họ.
Nhưng tiểu tử này thật cuồng vọng, ngông còn hơn Hắc Thiên tộc bọn họ. Nhưng không hiểu sao giết mãi không chết, mỗi lần hắn xông vào là sẽ phá hoại kiến trúc, giết cùng tộc, nếu tiếp tục dây dưa thì ai chịu nổi.
- Được, vậy thì không mất mặt, lấy về!
Tộc lão tức méo miệng. Muốn Hắc Thiên tộc bọn họ bồi thường chỉ có trong mơ, nhưng hôm nay đang trong mơ, Hắc Thiên tộc ở trong mơ, không phải bị người diệt tộc mà là họ giết người đến tuyệt vọng, không muốn dây dưa với tiểu tử này nữa, không chịu nổi. Có thể nói mỗi lần Hắc Thiên tộc đều bị tổn thương.
Lâm Phàm không nể mặt, không nói lời dễ nghe:
- Hắc Thiên tộc các ngươi thật keo kiệt, cỡ như các ngươi còn muốn chiếm lĩnh giới vực này? Ở yên một chỗ thì tốt hơn.
Không phục thì đánh tiếp, coi ai chơi qua mặt ai. Chết chứ có gì, làm như chưa ai đã chết.
Lỗ mũi tộc lão phun ra luồng khí, vung cánh tay, thêm mấy rương thiên tài địa bảo hiện ra.
Lâm Phàm liếc qua, vẻ mặt ghét bỏ sau đó thu tất cả thiên tài địa bảo.
- Đám người các ngươi có chút đầu óc kiến thức, sau này bản phong chủ sẽ còn tới tìm các ngươi chơi. Nhưng yên tâm, trong thời gian gần sẽ không đến, chờ các ngươi sửa chữa chỗ này xong ta sẽ đến xem.
Đã chơi chán Hắc Thiên tộc, không cần ở lại nữa, Lâm Phàm cũng không mở vận rủi cuồn cuộn ra, chán chết, không kiếm được điểm, còn không bằng heo nuôi sau vườn.
Với tình huống của bọn họ về sau chắc chắn còn tiếp tục gây sự, khi đó không lo không có cớ xử đẹp họ, một đống điểm đang chờ hắn lấy.
Người Hắc Thiên tộc nghe mấy lời đó thì lửa giận bùng cháy, bọn họ tung hoành lâu như vậy đã bao giờ gặp người tiện đến như thế?
Đám thiếu nữ không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ rất sợ hãi Hắc Thiên tộc.
Hắc Thiên tộc là ác ma trong mắt các nàng, ác ma khát máu, đối với họ thì mổ bụng không là gì. Các nàng thấy tận mắt một thiếu nữ bị Hắc Thiên tộc xé rách bụng, moi nội tạng ra, ăn sống ngay trước mắt họ.
Các nàng mãi mãi không quên cảnh tượng đó.
Giờ người trẻ tuổi trước mắt làm Hắc Thiên tộc không dám đánh, quá đáng sợ, chắc hắn có lai lịch bất phàm. Nếu là người thường thì Hắc Thiên tộc đã không chịu đựng, sẽ ra tay ngay rồi.
Lâm Phàm không nói nữa, vẫy tay chào, xoay người rời đi:
- Đi đây.
Đám nữ nhân theo sau, bọn họ không muốn ở lại nơi khủng bố này, quá nguy hiểm. Các nàng thà bị người chà đạp còn hơn ở lại chốn này.
Lâm Phàm bình tĩnh đi hướng cửa sơn môn, hít sâu. Phải nhịn, đám thiếu nữ này tốt nhất đừng chọc vào hắn, nếu không thì hắn không bảo đảm sẽ nhịn được, sẽ một đấm đánh chết các nàng, thật sự.
Ma La Thiên sắc mặt âm trầm hỏi:
- Tộc lão, cứ thả hắn đi vậy sao?
Gã đột phá thất bại, về sau không có cơ hội nữa, xem như bị phế.
Tộc lão im lặng, sâu thẳm nhìn phía xa, xoay người rời đi.
Không cho đối phương đi chẳng lẽ giữ lại chờ qua mùa đông sao?
Có nắm chắc chém giết, không nắm chắc giữ hắn lại, câu từ mâu thuẫn nhưng miêu tả chính xác. Hết cách, hắn chết rồi lại trở về, khiến người nổi điên.
Cổ Nhĩ nghiêm nghị nói:
- Bỏ đi Ma La Thiên, số phận là vậy.
Cáp Già an ủi:
- Số phận không thể cưỡng lại, ý trời mà.
Nhưng không hiểu sao ngó Cáp Già có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Cổ Nhĩ, Cáp Già nói xong rời đi, chuyện xảy ra trong tộc sẽ có người giải quyết.
Trong Hắc Thiên tộc chết hơi nhiều người, nhiều không bình thường.
Bên ngoài.
Lâm Phàm bước nhanh tiến lên, một hàng nữ nhân đi theo sau lưng hắn, trông như mở hậu cung rộng lớn.
Các thiếu nữ rất là cảm kích nhìn Lâm Phàm:
- Đa tạ ơn cứu mạng của ân công!
Đối với họ thì tựa như nằm mơ, cứ nghĩ sẽ chết ở bên trong, bây giờ họ sống đi ra.
Lâm Phàm suy nghĩ nên sắp xếp đám thiếu nữ này như thế nào, đưa họ về là tốt nhất, người nhà của đối phương sẽ tặng quà cảm ơn. Lão sư luôn bảo rằng phải chính nghĩa, vui với giúp người, không thể luôn lấy đồ của người khác. Lâm Phàm luôn luôn ghi nhớ trong lòng, cho nên hắn quyết định.
- Các vị, để bản phong chủ đưa mọi người về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận