Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 659: Lão đệ, có quỷ, chạy mau lên!

Chấn động không dứt, tế đàn va chạm với cửa đá dẫn đến xung lực lan tỏa, cú va đập phải khủng bố đến mức nào mới sinh ra tình huống như vậy?
Lâm Phàm lùi lại, chân phải đạp mạnh xuống đất, nền đất nứt ra hố sâu, hắn miễn cưỡng đứng vững.
Hai cánh cửa đá vẫn không nhúc nhích, một vết trầy, ngược lại tế đàn nứt ra cái khe nhỏ.
- Lợi hại, cửa đá này cứng còn hơn tế đàn.
Lâm Phàm không ngờ phá cửa mà khó quá, nếu đấm một cú thì nát tay chết người rồi, sẽ chết không có chỗ chôn.
Nếu dỡ cánh cửa xuống thì chẳng phải sẽ là vũ khí mới?
Đương nhiên Lâm Phàm không phải loại người có mới nới cũ, ghế đá còn đang chờ đợi, hắn không thể làm nó thất vọng. Nhưng người tu luyện ngạnh công không thể thiếu vũ khí tiện tay, nếu không thật khó xem.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ nói:
- Đừng chơi nữa lão đệ, cửa đá này rất cứng rắn, không phá mở được, chúng ta đi hang khác thôi.
Người này muốn nghịch thiên sao, đụng mạnh vào cửa không thấy đau tay à? Hay không có chút cảm giác mỏi tay?
Heo mập hút đất, lắc đuôi heo:
- Ụt ụt!
Lâm Phàm vung tay, biểu tình nếu không giải quyết cửa đá này thì không chịu đi vào:
- Các ngươi hãy đi trước, hôm nay bản phong chủ phải chơi tới cùng với cánh cửa đá này!
Chu Phượng Phượng muốn chết, đi cái quái gì, nếu một người một heo đi được thì kêu thêm người vào làm gì? Vì thiếu người nên mới cần trợ thủ.
Một người một heo không đi, đứng nhìn Lâm Phàm làm thế nào.
Hai cánh cửa đá cổ xưa, có hơi thở tang thương, không phải vật phàm. Mới rồi lực lượng oanh kích rất mạnh, nếu là vật thường đã sớm bị đụng nát.
- Ta nói này lão đệ, trong lòng lão đệ không có chút đắn đo nào sao? Mới rồi đụng mạnh như thế mà không tạo thành vết trầy nữa là, dù lão đệ đụng tới chết cũng vô dụng. Mau đi theo ta, chúng ta chui lỗ không phải chuyện mất mặt gì. Cái gọi là anh hùng không xem quá trình, chỉ nhìn kết quả.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Câm miệng!
Hắn quyết đấu tới cùng với cửa đá này.
Lâm Phàm gồng hết sức, thân hình biến lớn, cơ bắp như bong bóng thổi phồng lên.
Chu Phượng Phượng trợn to mắt, khí thế lợi hại ghê, không ngờ thực lực của tiểu tử này không kém, mỗi tội yếu hơn lão một chút.
Lâm Phàm khiêng tế đàn, lùi lại xa hơn khoảng cách vừa rồi, hắn không tin không thể đụng mở cửa đá.
Lâm Phàm hít sâu, máu chảy trong người như nước nóng sôi sùng sục, khí thể màu trắng quấn quanh người hắn.
Đôi mắt của Lâm Phàm dần biến đổi, đây là dấu hiệu Thiên Cương chân thân hiện ra, lực lượng đôi tay dần tăng mạnh.
- Bản phong chủ không tin!
Lâm Phàm không tin hai cánh cửa đá có thể chặn đường đi của hắn.
- Các ngươi tránh xa chút, nếu bị thương thì không liên quan gì ta!
Lâm Phàm nhấc chân.
Răng rắc!
Mặt đất chỗ Lâm Phàm đứng nứt vỡ, không khí bị xé rách, hư không tan vỡ, tiếng không khí nổ vang vọng bốn phía.
Chu Phượng Phượng thấy cảnh này vội túm đuôi heo né nhanh:
- Chạy!
Heo mập đang hít đất bị kéo mạnh ăn đau kêu ụt ịt.
Đau quá, mông sắp đứt lìa!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh như sấm nổ, bão tố nổi lên, xung lực mãnh liệt thổi bay tất cả.
Tế đàn va chạm với cửa đá phát ra ánh sáng chói lòa, con mắt không mở ra được.
Vùng đất mạo hiểm rung rinh như sắp sập.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ nói:
- Cần gì làm vậy, chui lỗ có gì ghê gớm, sao cứ phải giằng co với cửa đá.
Chu Phượng Phượng thấy đắng lòng, cứ nghĩ mang theo trợ thủ nhưng nay xem ra mời phải thần kinh.
Đi giằng co với cửa đá làm gì? Có thời gian đó thì sớm chui lỗ vào trong.
Chui lỗ chứ có gì, ngươi không nói, ta không nói, Trư Dương Dương không nói thì đứa nào biết?
Có tiếng thở dồn dập.
Tí tách!
Là tiếng giọt máu rơi.
Mới rồi xung lực quá mạnh, cổ tay Lâm Phàm nứt ra, máu tuôn ồ ạt.
Lòng hắn cháy bỏng:
- Cửa này rất cứng!
Cánh cửa tuyệt đối là chí bảo, nếu không phải chí bảo thì hắn sẵn sàng chặt đầu làm banh đá.
Một kích vừa rồi là lực lượng mạnh nhất của Lâm Phàm, tiếc rằng cửa đá vẫn không nhúc nhích. Hắn cảm giác nếu va chạm thêm lần nữa tế đàn sẽ vỡ ra. Lâm Phàm cảm giác kết cấu bên trong tế đàn đã có thay đổi nhỏ, bởi vì va chạm bị đè ép vượt giới hạn chịu đựng của tế đàn.
- Đáng tiếc.
Lâm Phàm không cam lòng, nhưng không có cách nào, nếu tiếp tục va chạm thì đừng nói cửa đá, tế đàn cũng sẽ tan vỡ, thế thì mất nhiều hơn được.
Nhưng hắn đã tuyên bố, không lẽ bây giờ rút lời? Da mặt của hắn không dày như vậy.
Chu Phượng Phượng nói:
- Đủ rồi lão đệ, quá mạnh, trùng kích cỡ đó nếu trúng người ta thì ta đã bị đánh thành thịt nát. Lần này bỏ qua cho cửa đá đi, chúng ta chui qua từ lỗ này vậy.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn Chu Phượng Phượng, lặng im hai giây rồi gật đầu nói:
- Ừ, được rồi, ngươi đã ra mặt cầu tình cho cửa đá vậy ta sẽ tha cho nó, nếu đụng thêm lần nữa nó sẽ sụp đổ, coi như nó may mắn.
Không đụng mở được thì biết làm sao bây giờ, đành bỏ cuộc, chui lỗ vậy, tập thành thói quen thì sẽ không thấy có gì đáng xấu hổ.
Trước khi đi Lâm Phàm nhìn lại cửa đá, chạm vào nó, xúc cảm thật tốt, hắn nói nhỏ:
- Yên tâm, ngươi không chạy thoát được, chờ thực lực của bản phong chủ lên rồi sẽ còn trở về.
Lâm Phàm nói xong dứt khoát đi theo sau Chu Phượng Phượng.
Lão già tự xưng là thanh niên này từng vào vùng đất mạo hiểm, nhưng bị buộc rút ra, bên trong chắc chắn có rắc rối lớn. Nhưng đối với Lâm Phàm thì rắc rối chẳng là gì.
Kích cỡ cái lỗ bằng thân hình của heo mập, phải hai tay chống đất bò vào.
Nhìn lão nhân kia quen tay chống đất, lắc mông rất là dâm đãng, nhìn cay mắt.
Nhưng không còn cách nào, trừ cái lỗ này ra không còn đường khác, hai cánh cửa đá cứng chưa từng thấy, không thể phá mở.
Lâm Phàm tự an ủi mình:
- Thôi, một cường giả thật sự dù là điểm đen cũng sẽ trở thành điểm sáng cho người đời kính ngưỡng.
Lâm Phàm dứt khoát bò vào trong.
- Sao rồi? Thấy ta nói đúng không? Đi đường này rất nhanh, chớp mắt là vào trong. Cửa đá kia không tầm thường, không đơn giản, không biết là người nào đặt vùng đất mạo hiểm ở đây, còn dùng cửa đá cứng rắn như vậy chặn đường, thật độc, nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, người đó không ngờ rằng Dương Dương lợi hại như vậy, ủi thủng một lỗ.
Nói đến đây Chu Phượng Phượng khen ngợi liếc qua heo mập.
Heo mập dí mũi sát mặt đất hít hà như đang hút đất:
- Ụt ụt!
Nó không cần bò vào, ung dung đi bằng hai chân.
Lâm Phàm không tám nhảm nữa.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi rất lớn, phía sau cửa đá là khung trời khác. Mấy thác nước từ trên cao đổ xuống, không có điểm tựa nào, thác lơ lửng đổ xuống. Nước có màu xám như hỗn tạp với đất bùn.
Chu Phượng Phượng nhắc nhở:
- Nơi này cực kỳ lạ lùng, chúng ta đi tới trước nào. Cẩn thận chút, yêu thú bay sẽ bỗng nhiên lao đến.
Chu Phượng Phượng rất quen thuộc nơi đây, lần trước cùng heo mập đi vào, lão mò rõ chút tình huống. Nhưng cả hai đi sâu vào thì bị chặn đường, không thể tiến thêm một bước.
Lâm Phàm hít sâu, nói:
- Ta ngửi được mùi hương mê người.
Không khí ập đến chui vào xoang mũi, đó là mùi hương mà Lâm Phàm thích nhất.
Chu Phượng Phượng khó hiểu hít hà:
- Mùi từ đâu đến?
Không thể nào, nếu có mùi thì sao lão không ngửi được gì?
Đột nhiên vang lên tiếng chít chít dày đặc.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Đến rồi, lần này là cái gì đến?
Lần trước là âm thanh khác.
Chu Phượng Phượng nhìn thấy bóng đen rậm rạp ở phía xa, quá tối nên khó thấy rõ, nhưng các tia sáng đỏ như đá quý giống con mắt.
Càng lúc càng gần, tia sáng đỏ cũng càng rực rỡ.
- Dơi.
Lâm Phàm là người nhận giáo dục bắt buộc chín năm, có nghiên cứu về sinh vật, còn tự mình nướng dơi, mùi vị rất ngon, nếu chấm với giấm chua thì càng ngon.
Đương nhiên dơi không có nhiều thịt, nướng ăn cảm giác khá giòn, nấu canh thì ngon.
Vèo vèo!
Sức gió rất mạnh, sức gió được tạo ra từ cánh dơi vỗ.
Cánh đen giương rộng che kín trời, có thể thấy bề mặt cánh rậm rạp mạch máu nhỏ.
Heo mập hoảng sợ kêu éc éc, nó cảm giác đàn dơi có ác ý với nó, hình như thấy nó nhiều thịt, nhiều máu, muốn hút nó.
- Dơi to quá, ít nhất dài bốn, năm thước.
Đám dơi này cực kỳ dữ tợn, hai hàm răng nhọn giao nhau nhô ra ngoài miệng.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Để ta cho chúng biết tay!
Nhưng lão bị Lâm Phàm ngăn lại, hắn không thể để lão già này ra tay, nếu không thì đi vào đây làm chi?
Vào đây đương nhiên vì kiếm điểm, chứ không lẽ đi ngắm cảnh?
- Số lượng nhiều quá, lão đệ lo nổi không?
Không biết tìm được trợ thủ này có ổn không nữa, những con dơi to thực lực không yếu, nếu ở quá gần thì dù là lão cũng khó giải quyết.
Lâm Phàm lặng lẽ lấy Lang Nha Bổng ra:
- Lớn!
Lang Nha Bổng trăm trượng hiện ra với đời, làm một người một heo mắt tròn mắt dẹt.
Lâm Phàm lắc cổ tay, uy thế càn quét ngàn quân.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lang Nha Bổng phát uy, va đập không phân biệt khu vực. Dơi to đụng vào Lang Nha Bổng đều nổ tung, thịt bắn tung tóe, không gian hơi tối bị chiếu đỏ rực.
Chu Phượng Phượng và Trư Dương Dương liếc nhau:
- Tên này cũng dữ dằn đây.
Họ đã nhìn thấu, quá độc, vũ khí này quá khủng bố, đã nhuộm đỏ gậy, khiến người thầm hoảng.
Tốc độ điểm tăng lên.
Lâm Phàm muốn cười nhưng cố nén, không ngờ vùng đất mạo hiểm này tuyệt quá, mới vào đã đưa điểm, chuyện xảy ra trước khi chui lỗ đá bị hắn ném ra sau đầu.
Miễn có thể biến mạnh thì chịu khổ chút có đáng gì.
Máu phun ra rơi xuống đá núi to hai bên, ánh sáng đỏ lấp lóe trên tảng đá, nhưng máu phủ lên khó thấy bằng mắt thường.
Răng rắc!
Hai tảng đá núi nứt ra nhiều vết rạn, từng cục đá vụn lăn xuống, mặt nước lặng bị kích động gợn sóng.
Lâm Phàm giết rất sướng, đột nhiên có nguy cơ truyền đến.
Chu Phượng Phượng giật mình tru réo:
- Trời ơi! Lão đệ, có quỷ, mau tránh ra!
Lâm Phàm không phản ứng lại:
- Cái quỷ gì?
Dưới chân có bóng đen, năm ngón tay to bao phủ trên đỉnh đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận