Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 660: Lão ca, chúng ta kết làm huynh đệ nào

Đây không phải bàn tay người mà là tay xương khô, rất to, bàn tay hạ xuống, Lâm Phàm như con kiến.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Càn rỡ!
Lâm Phàm đánh ra nắm đấm, ánh sáng rực rỡ bắn ra.
- Mợ ơi!
Lực lượng của đối phương quá mạnh, Lâm Phàm bị một bàn tay đánh bay, lộn mèo mấy vòng dưới đất mới ổn định thân hình.
Hắn dám thề với trời tay xương khô này không đơn giản, có thể tát hắn bay mấy chục vòng, rất kiêu ngạo.
Phía xa truyền đến giọng của Chu Phượng Phượng kèm theo tiếng éc éc:
- Lão đệ, xương khô này quá lớn, mỗi người lo giữ mạng, giết rồi sẽ hội hợp lại!
Lúc này Lâm Phàm mới thấy rõ người sở hữu bàn tay xương khô. Thân hình quá to lớn, không chỉ cao trăm trượng, toàn thân màu đỏ, là một bộ xương đỏ.
Xương khô đạp trong nước, động tác nhìn cứng nhắc nhưng rất nhanh nhẹn, vỗ chưởng kèm theo gió rít.
Có cục lửa đỏ đốt cháy trong lồng ngực nó, đây là người trấn thủ hóa thành đá to đã bị máu đánh thức.
Lâm Phàm cất Lang Nha Bổng:
- Chết rồi còn không yên phận!
Hơi thở tăng vọt, lực lượng hình thành gió bão, Lâm Phàm bay lên cao hóa thành luồng sáng lao vào xương khô.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, Lâm Phàm tung nắm đấm va chạm với xương khô, tia lửa văng khắp nơi, chọc giận xương khô.
Không nói xương khô tức điên lên, Lâm Phàm cũng bị nó chọc giận.
- Bản phong chủ không tin không giết được ngươi!
Bây giờ Lâm Phàm giằng co với xương khô, trước đó giằng co với hai cánh cửa đá.
Lâm Phàm bay lên, hóa thành luồng sáng lao vào chém giết, xương khô màu đỏ sậm rất quỷ dị, tốc độ phản kích rất nhanh, xương ngón tay đấm vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm co nắm tay đấm qua:
- Ai sợ ai!
Nắm đấm nhỏ va chạm nắm tay lớn sinh ra dao động mạnh, mặt nước gợn sóng, vùng đất mạo hiểm kêu ù ù, đá trên vách lăn xuống, không chịu nổi tình huống này.
Răng rắc!
Có tiếng giòn vang, xương ngón tay của xương khô nứt rạn, nắm tay của Lâm Phàm cũng không chịu nổi rách da, máu ứa ra.
Đây là lực lượng va chạm quá mạnh khiến làn da không chịu nổi rách toạc.
- Bị nứt thì có hy vọng!
Lâm Phàm mặc kệ nắm tay của mình, không đau không ngứa, chẳng sợ, dù có nát bấy cũng không đem lại đau đớn cho hắn.
Vùng đất mạo hiểm này không tầm thường, chưa đi được xa đã gặp tồn tại khủng như vậy, bên trong sẽ có cái gì đây? Hắn không dám tưởng tượng.
Trong khi Lâm Phàm suy nghĩ những điều này thì bên trái bỗng dấy lên gió to như vòng xoáy cơn lốc. Hắn cảnh giác giơ tay cản lại nắm đấm.
Răng rắc!
Mặt đất nứt ra, trùng kích mạnh mẽ bộc phát ra dấy lên cuồng phong.
- Lợi hại, lực lượng cú đấm này quá mạnh.
Trong khi Lâm Phàm cảm thán thì sinh ra biến cố. Trong xương ngón tay của xương khô nhô ra một gai xương đỏ đâm thủng cánh tay của Lâm Phàm.
- Âm hiểm dữ!
Lâm Phàm không ngờ xương khô nhảm hiểm như vậy, nó tung cú đấm, sau khi bị cản lại còn có hậu chiêu, khiến người khó đoán trước.
Lâm Phàm vỗ mạnh vào xương ngón tay, lùi nhanh lại, cánh tay thủng lỗ to, máu chảy ồ ạt nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phàm vung cánh tay, một bãi máu tươi chảy xuống đất.
Lâm Phàm bẻ cổ kêu răng rắc:
- Thứ chó má, âm hiểm chưa từng thấy, không biết ai sáng tạo ra ngươi, chó chết!
Không biết bên lão già sao rồi.
- Đến đây!
Lâm Phàm cúi đầu, khí huyết toàn thân sôi trào ngưng tụ thành thực chất, lực lượng bao phủ thân hình, còn vết thương kia thì chỉ là chuyện nhỏ, kệ nó.
Phía xa.
Chu Phượng Phượng ngồi trên lưng heo mập chạy nhanh về:
- Lão đệ, mau chạy đi, không chơi với thứ này nổi!
Phía sau là xương khô đang rượt theo, nơi nó đi qua tất cả vỡ nát.
Lâm Phàm né qua nắm đấm:
- Chuyện gì thế này? Ngươi là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu mà không làm lại nó?
Hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu cái khỉ gì, đánh không lại xương khô nữa là.
Còn hắn không đánh lại nó là bình thường, hắn đâu xếp hạng trên bảng Thiên Kiêu, bình thường thôi.
Chu Phượng Phượng hét lớn, thường quay đầu lại ngó chừng:
- Thứ này không giết chết được! Mới nãy ta đấm nát đầu nó nhưng nó ghép lại đầu ngay trước mặt ta, đánh kiểu gì? Chúng ta mau chạy vào trong!
Lâm Phàm né trái tránh phải, hỏi:
- Có phá hoại cục lửa ở lồng ngực nó không?
Nếu đúng như Chu Phượng Phượng nói thì thật sự không đánh thắng nổi. Nhưng Lâm Phàm cho rằng xương khô là vong linh, trong đầu không có lửa vong linh thì chắc ở phần ngực.
Hai chân Chu Phượng Phượng kẹp heo mập đi tới trước mặt Lâm Phàm, kéo hắn leo lên ngồi:
- Phá hủy rồi, vô dụng. Lên nào lão đệ, chúng ta đi!
Chu Phượng Phượng giơ tay, vô số tia sáng hiện ra trong lòng bàn tay lão, đỡ hết thế công từ xương khô.
Nhưng hai xương khô to lớn không chịu dừng tay, từng đấm đánh tới, ánh sáng nhấp nháy làm thế công dồn dập hơi khựng lại.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Lão đệ, hai con xương khô này rất quỷ dị, nếu chúng ta cứ dây dưa với chúng nó sẽ kiệt sức mà chết.
Hai con xương khô khùng lên, mắt lóe tia sáng đỏ, bóng quyền càng rậm rạp. Từng cú đấm giáng xuống, tiếng nổ không dứt, nếu không có thực lực mạnh mẽ thì không chịu nổi công kích như vậy.
Lâm Phàm không sợ mấy thứ đó, trong từ điển của hắn không có kiệt sức:
- Ta không sao.
- Đừng như vậy! Lão đệ, ta sẽ chết! Ta cực khổ vất vả đến cứu lão đệ, kéo lão đệ cùng đi mà nỡ nào tuyệt tình với ta?
Chu Phượng Phượng kẹp bụng heo mập chạy nhanh như điên tới trước, bay lượn trên đường đá. Cảnh tượng kinh người, khiến người kinh thán.
Hai con xương khô đứng hai bên di chuyển theo, nhưng Chu Phượng Phượng phòng ngự làm chúng nó một chốc không thể tiêu diệt bọn họ.
Đằng trước có ba vòng xoáy trôi nổi, vòng xoáy giống mây sao, chẳng biết tận cùng có cái gì.
- Lão đệ, lần trước ta chọn bên trái, lần này chúng ta đi vào giữa không chừng gặp may lớn. Dương Dương, bay lên nào, hãy gầm rống, chúng ta xông lên!
Một con heo mập cõng hai người lao vào vòng xoáy, biến mất tăm.
Hai xương khô rượt theo không bỏ, khi hai người biến mất thì chúng nó ngừng lại, trở về đường cũ, quay về vị trí ban đầu đứng. Những đá vụn chìm xuống đáy nước lại nổi lên bao phủ xương khô.
Tất cả trở về bình tĩnh như chưa từng xảy ra.
Chu Phượng Phượng vỗ ngực bình ổn tim đập nhanh:
- An toàn rồi lão đệ, kinh khủng quá, nơi này rất khủng bố.
Xương khô bất tử, đấu với nó chỉ lãng phí thời gian.
Chu Phượng Phượng kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Lão đệ, biểu tình của ngươi là lạ, nguy rồi, tay ngươi làm sao thế? Sao chảy nhiều máu vậy?
Chu Phượng Phượng không ngờ lão đệ bị thương, máu chảy hơi kinh dị.
Lâm Phàm im lặng không muốn nói chuyện, cưỡi con heo là sỉ nhục suốt đời hắn, so sánh với việc chào đời từ bộ phận nào đó cũng không khiến hắn có cảm giác lạ. Bây giờ thì hắn không muốn nói câu nào.
- Đi thôi, đi tiếp nào.
Xuyên qua vòng xoáy chính giữa đi tới chỗ xa lạ, cỏ xanh bát ngát, phong cảnh đẹp đẽ, khác hẳn lúc trước.
Chu Phượng Phượng nói:
- Lão đệ, vết thương quan trọng hơn!
Lâm Phàm liếc qua, giơ ngón tay lên, Thanh Uyên Địa Hỏa bốc cháy trên đầu ngón tay. Tay dí vào vết thương, tiếng xèo xèo rợn người, thịt nhăn nhúm, máu ngừng chảy.
Chu Phượng Phượng nhìn ngây người, sao ác với bản thân như thế. Tim lão rung lên, lão không có can đảm như vậy.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi nói đã vào bên trái, bên đó có giống nơi này không?
Nơi này kỳ lạ, khác với vùng đất mạo hiểm khác, tự thành một giới.
Chu Phượng Phượng lắc đầu nói:
- Khác nhau, cảnh tượng chỗ đó là biển rộng, phẳng lặng, không thấy bờ.
Chu Phượng Phượng hơi hối hận, quá lỗ mãng, không nên sơ sẩy đi vào, chưa hiểu rõ cái gì đã xông vào, lỡ chết ở đây thì làm sao bây giờ?
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Lão đệ hãy nói thật đi, nếu ta gặp nguy hiểm thì lão đệ có cứu ta không?
Chu Phượng Phượng muốn tìm an ủi xoa dịu trái tim run sợ.
Đừng nhìn lão được hạng năm trăm trong bảng Thiên Kiêu nhưng lão cũng là con người, sẽ biết sợ, biết e ngại. Mạng sống đáng quý, tình yêu là cái thá gì, không có mạng nhỏ thì chỉ là bồi dưỡng tình yêu giùm người.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Kêu lão ca.
Chu Phượng Phượng rất ngoan:
- Lão ca!
Lâm Phàm nói:
- Cứu, đương nhiên sẽ cứu. Lâm Phàm này là nhân vật có tên tuổi, chú trọng đạo nghĩa nhất, yên tâm đi.
Chu Phượng Phượng mừng rỡ, nở nụ cười hưng phấn nói:
- Lão ca, hay ba chúng ta kết bái làm huynh đệ khác họ đi?
Lâm Phàm liếc qua heo mập:
- Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, chắp nối lung tung.
Kết bái với con heo mập? Sao không nghịch thiên luôn đi, nói ra mất mặt chết.
Heo mập đi tới chỗ lạ vẫn vui vẻ hút đất, nó ngước đầu lên nhìn Lâm Phàm, ánh mắt giao nhau, nó thấy tia ghét bỏ trong mắt tên này.
Heo mập kêu éc éc, kiêu kỳ lắc đầu, liếc xéo qua, lộ vẻ ghét bỏ.
Sau lưng có tiếng nước lũ.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Lão ca có nghe thấy tiếng động quái dị gì không?
Lâm Phàm xoay người lại:
- Có nghe.
Trước mắt không phải đất trống mà là sóng lửa dâng cao ngập trời.
Chu Phượng Phượng giật mình kêu lên:
- Trời ạ! Lão ca, chuyện này là sao? Sóng lửa từ đâu đến vậy? Muốn nướng chín chúng ta sao?
Heo mập cảnh giác lùi về, nó không muốn biến thành lợn sữa nướng.
Nhưng dù heo mập muốn thành lợn sữa nướng cũng không có tư cách đó.
Lâm Phàm lườm Chu Phượng Phượng:
- Hoảng cái gì? Ngươi không thấy sóng này không có nhiệt độ à? Chỉ là ảo giác, dù không phải ảo giác với tu vi của chúng ta sao bị sóng lửa tầm thường tổn thương được, vừa lúc tắm một cái.
Lâm Phàm tiến lên, vươn tay tới gần biển lửa:
- Nhìn kỹ đây.
Xèo xèo!
Móng tay đụng vào biển lửa, nháy mắt bốc hơi.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, hóa thành luồng sáng bắn đi xa.
Chu Phượng Phượng hét to:
- Sao vậy lão ca?
Có tiếng heo tru lên, đuôi của Trư Dương Dương dính lửa bị đốt khét đen, nó nhấc móng heo bỏ chạy, tốc độ nhanh còn hơn lúc nãy.
- Trời ạ, không ngăn sóng lửa được!
Chu Phượng Phượng phản ứng lại, cũng co cẳng chạy:
- Lão ca, chẳng phải ngươi nói đây là ảo giác sao!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận