Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 662: Một người đoàn diệt

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Ánh lửa xuất hiện đột ngột, Lâm Phàm cũng không phản ứng lại.
Chu Phượng Phượng thấy lão ca còn sống thì mừng rỡ, nhưng ánh lửa bỗng đốt đũng quần làm lão trắng mặt.
- Lão ca làm vậy là sao?
Chu Phượng Phượng rịn mồ hôi, nếu bị lửa đốt trúng thì thứ trong đũng quần sẽ mất.
Lâm Phàm bóp cổ, cổ họng rất khó chịu, cảm giác mắc nghẹn.
Mắt Chu Phượng Phượng xoe tròn như ốc bưu:
- Lão ca, cổ của ngươi đỏ.
Cổ của lão ca đỏ rực như sắt nung.
Lâm Phàm ho khan, bóp cổ:
- Khoan đến gần!
Lâm Phàm thấy khó chịu, khi ngón tay sờ cổ có tiếng xèo xèo, nhiệt độ ở phần cổ rất cao, nhưng không hiểu sao cổ còn nguyên vẹn.
Lâm Phàm cảm giác dòng khí lửa chạy lung tung trong người, va chạm mãnh liệt khiến người không chịu nổi.
Lâm Phàm ngửa đầu rống to:
- A!
Miệng há ra, một cột lửa bắn lên cao đâm vào hư không, trong mắt mũi của hắn cũng phun ra ánh lửa, cảnh tượng kinh khủng.
Bịch!
Chu Phượng Phượng ngồi bệch dưới đất, há to miệng, ngây người nhìn, lão không biết chuyện gì xảy ra.
Đang yên lành sao bỗng nhiên phun lửa?
Mặt mũi phun trào, bộc phát ra lực lượng kinh người.
Những ngọn lửa này không tầm thường, giống sóng lửa. Chẳng lẽ lão ca nuốt hết đám lửa kia? Quá dũng mãnh.
Chu Phượng Phượng vô cùng cảm động, không ngờ lão ca vì cứu bọn họ dám nuốt hết lửa, nghĩa khí khiến người khâm phục.
Lâm Phàm thở phào:
- Phù, thoải mái.
Nhưng thường có tia lửa bay ra, cổ họng đã hết khó chịu.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện có cục lửa đốt trong người, hình như là ngọn lửa vừa rồi.
Lâm Phàm động ý niệm, lửa bị lôi kéo chảy xuôi trên đôi tay, năm ngón co lại có hỏa hoa lấp lóe. Nắm đấm đánh ra làm hư không chấn động, lực lượng lửa phủ lên nắm tay, nóng cháy đốt không khí.
- Hay à, có ích một chút.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, xem ra ngọn lửa cũng biết đi theo hắn sẽ leo lên đỉnh lực lượng. Kẻ biết điều là trang tuấn kiệt, sớm đi theo trùm mới có tương lai thật sự.
Chu Phượng Phượng lo lắng hỏi:
- Lão ca có sao không?
Bình an là tốt rồi, Chu Phượng Phượng hơi luyến tiếc lão ca này, một người trượng nghĩa biết bao, nếu hắn chết ở đây thì sau này đụng phải vùng đất mạo hiểm biết tìm ai giúp?
Đương nhiên bây giờ họ muốn rời khỏi đây vẫn phải chui qua cửa hang kia.
Nhưng heo mập hơi vướng víu, mập như thế không chen lọt nổi.
Nhưng theo lão già này nói cho Dương Dương nghỉ một lúc, lấy lại tí sức là có thể ủi ra đường lớn thông trời.
Lâm Phàm cũng cần nghiên cứu kỹ ngọn lửa trong người.
Nội tình không tăng lên, thực lực không tăng, nhưng ngọn lửa hơi lợi hại, sức phá hoại kinh người, phối hợp sức mạnh của hắn cũng hay.
Một lúc sau heo mập lấy lại sức, khi nó đứng lên thịt mỡ rung rung rất kinh người. Lâm Phàm xúc động muốn lấy dao cắt thịt mỡ.
Chu Phượng Phượng vỗ đầu heo, tự tin nói:
- Đi nào Dương Dương, hãy phát huy thực lực của ngươi.
Cái khác thì lão không dám nói chứ năng lực ủi của Dương Dương rất mạnh.
Heo mập đi tới cửa hang, đút đầu heo vào, bốn vó liên tục bào mặt đất, mông lắc trái lắc phải rất ngứa mắt.
Công nhận cửa hang thật sự biến lớn.
Mới nãy Lâm Phàm đã thử rồi, nền đất rất cứng rắn, không phá hỏng được, nhưng con heo mập thật sự ủi nới rộng hang.
Lợi hại, rất lợi hại.
- Lão ca, chúng ta mau rời khỏi chỗ quái quỷ này. Nơi đây quá nguy hiểm, phải tìm lối ra, tốt nhất đừng thăm dò tiếp nữa. Đây là vùng đất mạo hiểm chưa hiện với đời, tràn ngập hung hiểm vô hạn, chúng ta rất có thể là nhóm người đi vào đầu tiên, không có nguy hiểm nào bị thanh lý, khó đoán bên trong có tồn tại khủng bố nào không.
Chu Phượng Phượng biết khá nhiều nên không dám khinh thường, vùng đất mạo hiểm chưa qua thanh lý rất khủng bố.
Những vùng đất mạo hiểm xuất hiện trên mặt đất tồn tại đã lâu, không biết bị bao nhiêu người đi vào thám hiểm, tính nguy hiểm rất thấp. Nguy hiểm lớn nhất là yêu thú.
Yêu thú thích tìm vùng đất mạo hiểm làm chỗ ở, nên một số vùng đất mạo hiểm không còn nguy hiểm sẽ có bầy yêu thú vào ở trước. Người đến thám hiểm về sau phải đối mặt với đám yêu thú này.
Nếu may mắn có lẽ sẽ gặp được bảo bối người khác không thấy hoặc bỏ lại.
Muốn tìm được bảo bối động trời thì trừ phi là người vào đầu tiên.
Trong hang vọng ra tiếng heo mập kêu:
- Éc éc!
Nó đã ủi xong, không ngừng đào sâu xuống.
- Lão ca, đi!
Chu Phượng Phượng nhảy xuống, suy nghĩ duy nhất của lão là rời đi, không muốn ở lại đây chút nào.
Lâm Phàm đã nếm ngon ngọt, không muốn đi:
- Mới đến đã đi, tâm thái không được tốt.
Tuy thực lực chưa tăng lên nhưng sức phá hoại tăng cao, thật tốt.
Lâm Phàm cũng nhảy xuống, hiện giờ chưa biết phía sau có cái gì, có lẽ không đường đi, có lẽ phải đánh thủng vùng đất mạo hiểm này.
Khi Lâm Phàm rơi xuống đường hầm thì nghe giọng tuyệt vọng của Chu Phượng Phượng:
- Lão ca, chúng ta tiêu rồi.
Một người một heo đứng đó, trợn mắt há hốc mồm, chìm trong tuyệt vọng, không thấy hy vọng đâu.
Lâm Phàm nhìn lại, không có cảm giác gì không ổn:
- Chuyện gì vậy?
Nhưng khi Lâm Phàm bước tới chỗ của một người một heo thì cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Phía trước là một cái khe rộng, bên trên khe rãnh siêu khủng bố. Lửa cháy hừng hực, trong biển lửa có sợi xích đứt đoạn bay bay, không ai khống chế sợi xích bay lên rồi rơi xuống biển lửa.
Chu Phượng Phượng nói:
- Không có đường đi, chúng ta bị vây chết ở chỗ này.
Chu Phượng Phượng chợt nhớ điều gì, vụt ngẩng đầu muốn trở về đường cũ, nhưng thấy đường hầm đã biến mất.
Chu Phượng Phượng hoàn toàn chết tâm, không có đường về thì làm sao bây giờ?
- Ài, lão ca, lỗi tại ta sơ sẩy. Khi phát hiện vùng đất mạo hiểm chỉ muốn đi vào, không ngờ vùng đất mạo hiểm quá nguy hiểm, vượt qua sức chịu đựng của chúng ta.
Đột nhiên bên dưới biển lửa biến đổi, lửa dần ngưng tụ thành các người lửa.
Lâm Phàm thấy cảnh đó thì mắt sáng rỡ:
- Trời ạ, giàu rồi!
Lâm Phàm không thích chí bảo gì đó, cũng không ham bảo bối, chỉ mê điểm.
Khi nhìn biển lửa làm Lâm Phàm hơi thất vọng, không có điểm, đến uổng công. Nhưng thấy lửa biến thành người lửa thì tim hắn đập nhanh.
Chu Phượng Phượng ngây ra:
- Giàu cái gì hả lão ca?
Chu Phượng Phượng khó hiểu nhìn đám người lửa quay quanh một thân cây. Cây có màu đỏ, nhánh, lá cây cũng cùng màu, tỏa ánh sáng yêu diễm.
- Ha ha ha! Ta đến đây!
Lâm Phàm bay lên cao, nhảy xuống. Nhiều người lửa như vậy thì điểm nghịch thiên rồi!
Chu Phượng Phượng giật mình kêu lên:
- Lão ca!
Muốn vứt bỏ mạng sao? Có nhiều thứ kỳ lạ như vậy mà muốn nhảy liền nhảy, không chút do dự?
- Các điểm, khắc tinh của các ngươi đến đây!
Lâm Phàm đáp xuống đất cái rầm, vì quá hưng phấn giẫm mặt đất nứt rạn. Một tay cầm tế đàn, hắn sắp đại khai sát giới, giết đến trời đất tối tăm, kéo điểm tăng lên cao chót vót.
Tiếng rống kinh động đám người lửa.
- Các ngươi đừng xuống dưới, giao nơi này cho ta!
Lâm Phàm siêu kích động, hắn vào vùng đất mạo hiểm chỉ vì cảnh này thôi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Người lửa nổi giận, lửa sôi trào bao phủ Lâm Phàm.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Làm!
Hắn dốc hết sức ra, tế đàn nổ ầm ầm đập lung tung, một cú đập làm cả đống người lửa phụp một tiếng tắt ngấm.
Chu Phượng Phượng đứng tại chỗ, con ngươi ánh lên tia kinh sợ:
- Quá hung tàn.
Rất khủng bố, hoàn toàn không phải con người.
Trên người Lâm Phàm có nhiều vết thương, thịt khét đen, đây là dấu hiệu bị đốt.
Lâm Phàm cho rằng mình biết phun lửa là có thể miễn dịch mấy thứ này, nhưng hắn sai rồi, mà chẳng sao, hắn chỉ cần điểm.
Sướng!
Rất sướng!
Lâm Phàm giết đến sôi trào máu nóng, lần đầu tiên hắn hưng phấn như vậy kể từ khi vào vùng đất mạo hiểm. Điểm liên tục tăng lên, vào Đại Thánh không khó khăn.
Phụt!
Một dị loại lao ra khỏi đám người lửa, thân thể xuyên qua người Lâm Phàm.
- Muốn chạy? Trở về cho ta!
Máu chảy ra từ lỗ thủng hình người, Lâm Phàm chộp cổ chân người lửa đập xuống đất, một chân đạp vỡ đầu.
- Đến đây!
Lâm Phàm bất chấp máu chảy ròng ròng, miễn ý thức còn là hắn vẫn chém giết đến cùng. Nhiều người lửa hùng dũng lao đến, rậm rạp chất thành núi.
Chu Phượng Phượng không thấy bóng dáng Lâm Phàm nhưng cảm giác được nơi đó diễn ra chiến đấu kịch liệt:
- Lão ca!
Lâm Phàm chĩa tế đàn xuống đất, nhìn bụng mình. Máu đã chảy khô, ý thức tan rã, hắn nhắm mắt lại, đón cái chết đến.
Đám người lửa cảm giác mạng sống của đối phương tan biến nhưng vẫn cảnh giác nhìn.
Không lâu sau.
Đám người lửa xôn xao, tuy chúng nó không cảm giác được gì nhưng vẫn cảm nhận được lực lượng khủng bố kia lại bộc phát ra.
Lâm Phàm ngước đầu lên, nhe răng cười, mắt càng sáng:
- He he.
Lâm Phàm giơ tế đàn lên tiếp tục giết chóc.
Lâm Phàm không chú ý thấy sau khi người lửa bị giết sẽ có một đoàn sáng đỏ mờ dán vào tay hắn. Vì cánh tay hắn dính đầy máu nên khó phát hiện dị tượng này.
Không biết giết bao lâu, Lâm Phàm đã quên thời gian, tế đàn màu xám bị nhuộm đỏ.
Đấy không phải máu, có lẽ là lửa, nhưng hắn không có cảm giác gì.
- Đến đây!
Tế đàn đập xuống nhưng không có tiếng báo điểm, Lâm Phàm ngước đầu lên, khe rãnh to lớn đã không còn ai, người lửa biến mất, dưới đất lấp lánh các đốm lửa.
Đốm lửa đó chắc là người lửa.
Chu Phượng Phượng hạy lại, lắp bắp:
- Lão . . . lão ca.
Chu Phượng Phượng nhìn đã lâu, trợn mắt há hốc mồm. Lão ca là máy móc không ngừng nghỉ, tay chân liên tục vung. Tuy ở trong này không biết thời gian nhưng Chu Phượng Phượng đoán thời gian qua đã lâu.
Đánh dữ dội quá, một người đoàn diệt.
Lâm Phàm đã quên mình chết bao nhiêu lần, dù sao mười giây sau lại nâng tế đàn đập tiếp, không chút do dự.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Mau thế.
Không ngờ mới chốc lát đã đánh chết sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận