Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 663: Như từng quen biết, hơi bị hố

Chu Phượng Phượng trố mắt líu lưỡi như thấy quỷ:
- Lão ca, hơi bị ác quá.
Cảnh tượng vừa rồi còn rõ ràng ngay trước mắt, có thể nói là khủng bố, có thể hù chết người.
Lão ca ở trong mắt lão tắm trong máu tươi, tế đàn to lớn đỏ kinh dị, tuy Chu Phượng Phượng không sợ nhưng không dám đến quá gần.
Heo mập không dám hút đất, núp sau người Chu Phượng Phượng, sợ người kia nổi máu thú lên làm gì nó, sẽ mất hết trong sạch. Heo mập sợ hãi và cảnh giác.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Ác gì mà ác, đây là hành vi bình thường thôi.
Lâm Phàm không xem điểm, bây giờ chưa phải lúc. Chuyến đi này không tệ, vùng đất mạo hiểm dưới lòng đất rất hung hiểm nhưng thu hoạch phong phú. Nếu không ỷ vào thân bất tử thì hắn đã chết tại đây.
Ngọn lửa đó hơi rắc rối, không thể địch lại được.
Lão già là Đại Thánh cảnh, lực lượng bao phủ bàn tay mà cũng không chịu nổi, đủ thấy ngọn lửa kia không tầm thường.
Mặt Chu Phượng Phượng đỏ rực vì hưng phấn, tay chân run rẩy:
- Đó là cái gì? Bảo bối hả? Chúng ta trải qua muôn vàn vất vả rốt cuộc nhìn thấy trái cây thắng lợi!
Ban đầu khi Chu Phượng Phượng phát hiện vùng đất mạo hiểm dưới lòng đất thì lão hưng phấn sắp phát cuồng, sau đó gặp nguy hiểm rơi vào đường cùng, sau đó tìm thấy đường sống trong chỗ chết, tâm tình lên xuống, nếu trái tim không khỏe mạnh chắc đã đứng tim lâu rồi.
Lâm Phàm bẻ cổ, giãn khớp, trận chiến vừa rồi quá dữ dội, hắn không cần phòng ngự, chỉ vùi đầu đánh, bị đám người lửa giết mấy chục lần.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Cây này không đơn giản, trên cây có ba quả, hoa văn rất phức tạp, ẩn chứa hơi thở khủng bố.
Trái cây màu đỏ như lửa cháy, Chu Phượng Phượng đứng yên không dám nhúc nhích, phòng ngừa có vấn đề.
Chu Phượng Phượng thấy lão ca định hái trái xuống, định nhắc nhở hắn đừng lỗ mãng nhưng vẫn muộn.
- Lúc nên cẩn thận thì bộp chộp, lúc cần cẩn thận lại nhát cáy. Ba trái cây chứ có gì mà sợ dữ vậy.
Lâm Phàm hái một trái xuống xem kỹ, to như quả bóng rổ, hoa văn trên vỏ rất đẹp, màu đỏ như lửa cháy, có lẽ nó sẽ mang đến giá trị khổ tu.
Lâm Phàm tò mò, không dám chắc chắn nhưng tràn đầy mong đợi. Tuy bây giờ hắn có nhiều giá trị khổ tu nhưng không thể chểnh mãng, lỡ sau này không có giá trị khổ tu thì biết làm sao?
Khi có thể tích lũy được thì phải cố gắng kiếm nhiều.
- Lão ca, trái cây này là thứ tốt.
Chu Phượng Phượng rất muốn lấy một trái, nhưng tất cả là lão ca lấy được, lão không thể mở miệng xin. Đường đường là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu sao có thể đòi đồ từ người chưa có tên trên bảng? Còn muốn sĩ diện không?
Tuy Chu Phượng Phượng không biết trái cây này là gì nhưng chắc chắn là thứ tốt.
Lâm Phàm đút vào miệng cắn một miếng, hơi giòn, giống táo. Sau đó hắn hơi thất vọng, không có giá trị khổ tu.
Lâm Phàm ném cho heo mập:
- Cho ngươi.
Không tăng giá trị khổ tu lên thì là thứ vô ích, hắn không thèm.
Heo mập mừng rỡ ủi lại, cắn nước trái cây chảy đầy miệng, lộ vẻ hạnh phúc.
Chu Phượng Phượng đau lòng:
- Dương Dương, đừng ăn bậy!
Nhìn là biết đồ tốt, cho nó ăn hoàn toàn là lãng phí.
Heo mập bỗng ngừng nhai, biểu tình khoa trương như pho tượng.
Chu Phượng Phượng kinh hoàng kêu lên, tưởng heo mập bị gì:
- Ngươi làm sao vậy Dương Dương? Đã bảo đừng ăn bậy mà.
Sau đó diễn ra cảnh tượng kinh người.
- Éc!
Một tiếng éc rung trời, đôi mắt heo mập biến đổi, mắt đỏ rực lóe tia lửa, lửa đốt toàn thân nó.
Heo mập đứng thẳng trên chân sau, chi trước co lại, đầu heo ngửa cao hú dài.
Một con rồng lửa bay lên từ người heo mập, ngoài chín tầng trời văng vẳng tiếng rồng gầm, hơi nóng cuồn cuộn, bầu trời bị chiếu đỏ rực.
- Éc!
Lại một tiếng rống, cọng lông dựng đứng trên đầu heo mập đung đưa trong gió, thẳng tắp không ngã xuống, mặt heo nghiêm túc mà bá đạo, lửa quanh người nó cháy hừng hực hơn.
Chu Phượng Phượng kinh thán:
- Trời ạ, Dương Dương quá bá khí!
Dương Dương phát ra hơi thở rất mạnh, nóng bỏng, có lực lượng thay đổi thân thể của nó.
- Không lẽ đây là thánh quả có thể thay đổi thể chất?
Chu Phượng Phượng là Đại Thánh cảnh, vực ngoại giới của lão không đơn giản, lão biết nhiều điều nên có biết loại thần vật thay đổi thể chất.
Hiện giờ thể chất của heo mập thay đổi, trên thịt mỡ ẩn hiện vằn lửa.
Lâm Phàm khá vừa lòng:
- Xem ra là thứ tốt.
Lâm Phàm hái hai trái còn lại xuống, một trái ném cho Chu Phượng Phượng, còn một trái để dành mang về cho lão sư.
Đi ra ngoài có thứ hắn không dùng được nhưng cần thiết cho lão sư.
Vực ngoại giới dung hợp, với thiên phú của lão sư muốn đi đến cảnh giới càng cao không khó, nhưng sẽ mất thời gian rất dài. Nên Lâm Phàm cần mang một ít thần vật về cho lão sư, giúp lão sư đi xa hơn.
Lâm Phàm ăn trái cây này không có ích gì, thứ không thể tăng nhanh giá trị khổ tu thì là rác rưởi, đồ bỏ đối với hắn, bỏ trong trữ vật giới chỉ còn ngại chật chỗ.
Chu Phượng Phượng cầm trái cây, cảm động mếu máo:
- Lão ca . . .
Không ngờ lão ca rộng rãi như thế, tặng hai trái thần vật cho họ, chỉ để lại một trái cho mình.
Chu Phượng Phượng thầm thề trong lòng sau này thấy vùng đất mạo hiểm phải tiếp tục kêu lão ca, đúng là người tốt, cho cảm giác an toàn, còn rộng rãi, người như vậy biết đi đâu tìm?
Phẩm chất ngày càng hiện rõ, giống hệt tính tình của lão và heo mập.
Lúc này heo mập trở lại bình thường, nó cảm giác thân hình hơi thay đổi, nhìn trái nhìn phải không thấy có vấn đề gì, nó bình tĩnh tiếp tục hút đất, vui vẻ hút.
Lâm Phàm nêu đề nghị:
- Khoan ăn, cần đi tiếp. Vùng đất mạo hiểm này đúng là rất nguy hiểm, hay các ngươi ở lại đây, chờ ta đánh thông vùng đất mạo hiểm này rồi quay lại đón các ngươi?
Nhưng hắn bị lão già từ chối.
Chu Phượng Phượng nghiêm nghị nói:
- Lão ca nói bậy bạ gì vậy, sao chúng ta có thể để lão ca đi mạo hiểm một mình được! Đi nào, chúng ta cùng sống cùng chết, không thể tách lìa!
Chu Phượng Phượng nói rất đại nghĩa, bộc phát ra khí thế nghĩa bạc vân thiên.
Phía chân trời xa dâng lên vệt đỏ chiếu sáng thiên địa, đỏ thẫm phát sáng.
- Lại có điểm?
Lâm Phàm sốt ruột lắc người lao nhanh đi, khoảnh khắc đã biến mất.
Mới rồi giết chưa đã tay, lần này có thể gặt thêm một mớ.
Chu Phượng Phượng cất trái cây thần, lật đật đuổi theo:
- Lão ca đừng gấp, đi chung nào!
Không thể tuột ở phía sau, phải kề vai chiến đấu với lão ca, đương nhiên đứng một bên xem là được rồi.
Rất hung mãnh, cách đánh nhau của lão ca quá tàn nhẫn, người bình thường không chịu nổi.
Chu Phượng Phượng thấy hoa mắt, heo Dương Dương lao nhanh lên, người rực cháy lửa, để lại dấu đen dưới đất, mặt đất bị đốt khét.
Chu Phượng Phượng giật mình kêu lên:
- Heo lửa!
Chu Phượng Phượng không ngờ Dương Dương biến mạnh, trở nên kỳ dị hơn. Chẳng lẽ thân thể heo biến đổi thành thể chất đặc biệt gì rồi?
Chu Phượng Phượng từ xa thấy lão ca đứng yên không nhúc nhích, lẩm bẩm:
- Kỳ lạ, với tính cách hung tàn của lão ca chắc chắn sẽ xông lên đánh một trận, vì sao hắn đứng yên không nhúc nhích? Không lẽ phát hiện kho báu cuối cùng trong vùng đất mạo hiểm, bị giật mình đến ngây người?
Nghĩ tới đây Chu Phượng Phượng bước nhanh hơn, nóng ruột nóng gan. Người rộng rãi như lão ca chắc chắn sẽ không keo kiệt với lão, khi đó có thể hốt một mớ.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- Sao vậy lão ca? Cái gì làm lão ca đứng ngây người?
Khi Chu Phượng Phượng thấy đằng trước thì cũng đứng đực mặt ra.
Cái thứ gì vậy trời? Sao đi qua được?
Không phải tường ấm mà là biển lửa, mấy thứ lửa ở chặng trước không thể so sánh với nó.
Đây là biển lửa thật sự, cao đụng trời, phủ lên phạm vi bao la.
Muốn vào thì phải cứng rắn xông tới trước, không có đường vòng nào khác.
Đương nhiên muốn cứng rắn xông qua là không hiện thực, mới bước vào sẽ ra tro ngay.
Chu Phượng Phượng hơi sợ nói:
- Lão ca, chúng ta không có đường để đi, đây là đường chết. Không lẽ chúng ta sẽ bị nhốt ở đây suốt đời cho đến lúc chết?
Nếu đúng vậy thì rất bi kịch.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh. Đây không phải đường cụt, nếu là đường cụt thì sẽ tự thành phong ấn, buff có thể đưa hắn ra ngoài. Có đường ra, chẳng qua họ chưa phát hiện.
Cho dù không dựa vào buff cũng chẳng sao, hắn có thời gian vô tận, tu luyện ở đây, tăng tiến tu vi, rồi sẽ có ngày một đấm nổ nát chỗ này.
Chu Phượng Phượng giơ tay lên, giọng run run nói:
- Lão ca, chỗ này có người, có người ở bên trong!
Nếu lại có đánh nhau thì lão phải nhanh chóng cách xa chút, lát nữa đành để lão ca xông lên.
Nhớ cảnh hồi nãy thực lực của người lửa không bằng lão nhưng người đông thế mạnh, kiến có thể cắn chết voi to. Nếu lão đi vào rất có thể chỉ vào không ra, siêu khủng bố.
Trong lửa có người, không lẽ giống thứ lúc nãy? Lâm Phàm hơi hưng phấn, có chút kích động. Nhưng khi nhìn kỹ thì hắn hơi thất vọng, không thấy rõ bóng người nhưng không phải người lửa.
Lâm Phàm nhìn kỹ, rất là thắc mắc:
- Hình như là một nữ nhân.
Không lẽ ngọn lửa này đẳng cấp cao đến nỗi dựng dục ra nữ nhân lửa? Lâm Phàm xúc động muốn đi vào đánh một trận.
Cơ hội như vậy không phải năm nào cũng có, vùng đất mạo hiểm dưới lòng đất chưa bị phát hiện, vậy chẳng phải nói lên đồ ở bên trong đều mới tinh, hốt hết tất cả thì tuyệt vời.
Không đúng, nữ nhân kia ngồi xếp bằng, hình như đang tu luyện.
Lâm Phàm nghi ngờ, không dám xác định:
- Lão đệ, hình như chúng ta không phải người vào đầu tiên.
Chu Phượng Phượng giật mình kêu lên:
- Không thể nào!
Không phải nhóm đầu tiên đi vào, sự thật này quá đau, lão không chịu nổi, trái tim tan nát.
Nhưng bọn họ đi tới đây, gặp thân cây kia, hái ba trái cây, nói lên tuyến đường của người bên trong không giống họ.
Biển lửa đung đưa nhẹ.
Lâm Phàm cau mày:
- Ủa?
Có vấn đề.
- Sao vậy lão ca?
Đừng thấy lão là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu, tu vi Đại Thánh nhưng thật ra không có chủ kiến. Chu Phượng Phượng không biết làm sao trong việc này, chỉ biết làm theo lão ca Lâm Phàm.
Lâm Phàm trầm tư:
- Người kia hơi quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi, nhưng một chốc không nhớ ra. Nhìn kỹ thì lại khác, hình như chưa gặp. Không thể nào, tuy ta gặp nhiều nữ rồi nhưng không vài người có thể đi khỏi tầm mắt của ta, có vấn đề.
Biển lửa dao động càng kịch liệt, nơi xa xăm xuất hiện nhiều bóng người hơn, nhưng khoảng cách khá xa, không thấy õ.
Một giọng nói vang lên:
- Đi!
m thanh vi diệu như nổ tung trong óc.
Chu Phượng Phượng kinh kêu:
- Lão ca!
Nền đất dưới chân nứt ra, là biển lửa, lão bị rơi xuống.
Lâm Phàm phản ứng lại vươn tay kéo lão, nhưng mặt đất dưới chân hắn cũng biến mất, hắn rơi xuống nơi như biển lửa.
Hơi bị hố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận