Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 664: Hắn muốn sống tiếp, khó khăn có thể gọi là vực sâu

Hai người một heo biến mất, không lâu sau vài bóng người xuyên qua biển lửa. Mới rồi họ cảm giác có người nên đến xem, nhưng không phát hiện điều gì.
Chốc lát sau phía xa vọng lại tiếng động.
Đám người giật nảy mình hóa thành luồng sáng lửa bắn đi, khi thấy cây lửa trụi lủi thì tức giận gầm rú rung trời.
Trái cây thần bị người cướp sạch, biến mất ngay trước mắt họ.
Hỏa linh được dựng dục từ cây lửa cũng bị giết sạch. Là ai làm? Kẻ nào càn rỡ như vậy?
Trước mắt Chu Phượng Phượng tông tối đen, cứ tưởng mình chết chắc, nhưng giây sau xuất hiện ở chốn xa lạ.
Trời xanh, không khí tươi mát, tuyệt đối không ở trong vùng đất mạo hiểm, chắc đã ra bên ngoài.
- Lão ca, ngươi ở đâu?
Lâm Phàm đứng yên suy tư:
- Hơi thú vị, tự nhiên bị đưa ra ngoài, hơi không tầm thường.
Lâm Phàm cảm giác không tầm thường, suy nghĩ nữ nhân đã thấy trong biển lửa có cảm giác quen thuộc, nhưng không biết cụ thể là ai.
Tâm tình của Chu Phượng Phượng khá tốt:
- Lão ca, chúng ta đã gặp ân nhân, người ta đưa chúng ta an toàn ra ngoài. Lão ca ngửi thử xem, không khí tươi mát biết bao, thật tốt.
Lão không tham chút nào, gặp trái cây thần trong vùng đất mạo hiểm đã là cơ duyên lớn lao, rất tuyệt vời. Sau khi Dương Dương ăn trái cây thần thì thể chất biến đổi rõ ràng, chưa biết cụ thể thay đổi thế nào nhưng tuyệt đối kinh người.
- n nhân cái con khỉ!
Lâm Phàm khá tiếc nuối, gặp thứ chưa biết làm hắn rất hưng phấn, nhưng bị truyền tống ra ngoài, chữ ‘đi’ trong đầu làm hắn cảm nhận sự quan tâm.
Lâm Phàm hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Đến nơi xa lạ khiến Lâm Phàm bất đắc dĩ, nếu không được thì đành về tông.
Trái cây thần còn nằm trong trữ vật giới chỉ, trở về cho lão sư dùng, hắn không cần mấy thứ này. Hắn chỉ cần có điểm, thăng cấp công pháp là có hết mọi thứ.
Chu Phượng Phượng cười nói, lòng lâng lâng:
- Không biết, nhưng chắc đã an toàn. Lão ca, chúng ta lần đầu hợp tác đã thành công viên mãn, lão đệ xin đi trước.
Chu Phượng Phượng chưa từng nghĩ sẽ cùng Lâm Phàm rời đi, đầu tiên là quá nguy hiểm, lão ca quá dữ dội, lão không chịu nổi, từng bước vững vàng sẽ tốt hơn.
Chu Phượng Phượng nói xong cưỡi lên heo mập, phất tay với Lâm Phàm, biểu hiện ra vẻ lưu luyến.
- Lão ca, chúng ta có duyên sẽ gặp lại, chờ khi lão đệ phát hiện vùng đất mạo hiểm, nơi nào có nguy hiểm cần giúp đỡ thì lão đệ sẽ nghĩ đến lão ca trước nhất. Cáo từ.
Heo mập lao nhanh hóa thành luồng gió biến mất.
Chờ lão già kia mất hút, Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Ta có nên trở về đường cũ, đi vào từ cái lỗ kia?
Lâm Phàm nhìn quanh, chạy đi xa. Nhưng hắn không tìm được cái lỗ, hoặc nên nói lỗ đã biến mất, bị người phong tỏa. Lâm Phàm nhớ rõ nằm ở chỗ này, nhưng tìm nguyên khu vực mà không thấy lỗ hổng đâu.
- Thôi vậy, về tông.
Lâm Phàm không ở lại nữa, đi ra một lần thu hoạch không tệ, trở về thăng cấp thôi.
Lâm Phàm hóa thành luồng sáng biến mất trong thiên địa.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc.
- Đám người kia, các ngươi có giỏi thì đến gần ta, chút nữa ta sẽ trò chuyện một buổi với các ngươi, chờ các ngươi lơ là rồi trực tiếp xử lý các ngươi. Tông chủ thấy đúng không?
Trong một lồng nhốt tù do hai yêu thú kéo, Dạ Ma nói tràng giang đại hải, không ngừng quấy rầy những người bên ngoài.
Mặt Phổ Đế Sa xanh mét muốn đập chết Dạ Ma cho rồi:
- Dạ Ma, ngươi câm mồm ngay!
Đồ khốn kiếp, Phổ Đế Sa thà tên khốn Dạ Ma phản bội mình chứ không muốn lão đứng về phe mình.
Dạ Ma phản bác lại:
- Sao im miệng được chứ tông chủ.
Dạ Ma luôn là có chuyện gì sẽ nói ra, không giấu diếm. Tông chủ dặn lão là ráng nhịn, chờ đối phương sơ xẩy sẽ giết rồi bỏ chạy. Dạ Ma không nhịn được, không thèm để bụng mưu kế âm hiểm như vậy, lão phải nói ra mới thấy thoải mái hơn.
Dạ Ma hiên ngang oán giận:
- Đám khốn kiếp này phản bội tông môn, khi sư diệt tổ, tội đáng muôn chết! Tông chủ yên tâm, chờ ta tìm được cơ hội sẽ xử lý đám người này, trở về báo thù cho tông chủ.
Lão tuyệt đối không tha cho những tên này.
Phổ Đế Sa không muốn nói chuyện, đã tuyệt vọng với Dạ Ma.
Vực ngoại giới dung hợp, họ xuất hiện ở chỗ không biết, rồi tông mạnh đến, với thủ đoạn sấm sét đè ép bọn họ không dám chống cự.
Trưởng lão trong tông môn đều làm phản, muốn dung hòa vào tông mạnh. Phổ Đế Sa không nhịn được, thề sống chết liều mạng đổ máu với đối phương.
Khiến Phổ Đế Sa bất ngờ là Dạ Ma cũng đứng ra, quát nạt đối phương ngay tại chỗ. Phổ Đế Sa thay đổi hẳn cái nhìn với Dạ Ma, nhưng lúc này y đã hiểu.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
Hố chết người.
Đám người cười tán dóc:
- Ha ha ha! Trưởng lão của tông môn này ngốc quá, hắn làm thế nào mà sống đến bây giờ vậy?
- Ai biết, chỉ là tông yếu, gặp chúng ta coi như hắn xui xẻo.
- Chờ chút nữa vận chuyển họ đến khoáng trường, cho biết mùi.
Một nam nhân trung niên cầm đầu, khuôn mặt lạnh lùng, dù xảy ra chuyện gì cũng không khiến gã dao động.
Lâm Phàm bỗng nhiên xuất hiện ngăn đường đi của xe chở tù:
- Phổ tông chủ, sao ngươi biến thành tù nhân rồi?
Lâm Phàm rất khó hiểu, chẳng lẽ bị người diệt tông?
Phổ Đế Sa kinh ngạc sau đó hưng phấn:
- A, Lâm phong chủ!
Phổ Đế Sa vội hô lên:
- Lâm phong chủ, mau chạy đi những người này thực lực không yếu!
Dạ Ma nói một tràng dài, lẩm bẩm một mình, khi thấy Lâm Phàm thì tràn ngập hy vọng nói:
- Lâm phong chủ, mau đến cứu chúng ta! Những tên kia hàng phục La Sát tông, đám chó chết trong tông môn sợ hãi cường quyền đều thần phục hết, chỉ có ta và tông chủ không sợ cường quyền, chiến đấu đến cùng.
Phổ Đế Sa trừng mắt Dạ Ma:
- Câm mồm!
Đồ khốn này, nếu biết trước thì Phổ Đế Sa đã đuổi lão ra tông môn từ lâu, tuy có lòng son dạ sắt nhưng đầu óc bị khùng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám hộ vệ áp giải hai người rút binh khí ra, sát khí sôi trào nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Đặc biệt là tên cầm đầu, ánh mắt lạnh băng, hơi thở âm trầm phát ra, sau đó giơ tay lên ra lệnh một tiếng:
- Bắt lấy!
Lâm Phàm nổi giận:
- Khốn kiếp!
Một lời không hợp sẽ đánh là dấu hiệu của Lâm Phàm, từ khi nào có người to gan ăn cắp độc quyền của hắn?
Lâm Phàm dứt khoát lấy tế đàn ra.
Một người cầm đao vọt tới, tốc độ rất nhanh, thực lực cũng không tệ. Nhưng Lâm Phàm huơ tế đàn đập xuống, người kia bị đập thành thịt băm.
Lâm Phàm phun nước miếng:
- Phi! Xấc láo!
Cái thứ gì, chưa giao lưu đã đánh nhau, không nể mặt chút nào, bởi vậy hắn cũng không nể tình giơ tế đàn đập một phát.
Binh khí va chạm với tế đàn bị vỡ thành mấy khúc.
Người cầm đầu tức giận quát:
- Dừng tay!
Gã bay lên cao, lật chưởng, sát ý sôi trào. Tên khốn này xem đệ tử của gã là rau tha hồ mà xắt.
Người thành thật Dạ Ma siêu hưng phấn hò reo:
- Lâm phong chủ lợi hại, đập nát hắn ra!
Phổ Đế Sa giật nảy mình, không ngờ tiểu tử này biến mạnh. Cỡ như y không đỡ nổi mấy chiêu của người cầm đầu, nào ngờ tiểu tử này có thể đánh ngang tay với người cầm đầu.
Thực lực của người cầm đầu không yếu, là Truyền Kỳ cảnh, nhưng chưa tới đỉnh, khi ra tay thì hư không chấn động, ánh sáng bao phủ xuyên qua.
Lâm Phàm nhìn đối phương, không thèm để vào mắt:
- Hơi vênh váo, còn tiếp tục nữa thì bản phong chủ không khách khí với ngươi.
Tuy đối phương ra chiêu hùng hổ nhưng chỉ có bấy nhiêu, Lâm Phàm không biết La Sát tông gặp chuyện gì mà thảm đến vậy.
Người cầm đầu sát ý dâng trào tức giận quát:
- Tên giặc kia, hãy xem ta bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Nhưng giây sau người cầm đầu mặt biến sắc. Lâm Phàm đã đến trước mặt gã, vươn tay chộp đầu của đối phương. Khi bàn tay vươn đến gần người cầm đầu không thể ngăn cản, gã ngây người ra.
Lâm Phàm xách đối phương lên:
- Để xem ai bị bầm thây vạn mảnh.
Hắn siết nắm tay đấm vào bụng người cầm đầu, lửa ngưng tụ trên nắm đấm. Tiếng xèo xèo không dứt, bụng của người cầm đầu bốc hơi, làn da biến mất lộ ra cái hốc tối om, máu tuôn ra ồ ạt như thác nước.
Phổ Đế Sa kinh sợ:
- Mạnh quá!
Không ngờ thực lực của tiểu tử này mạnh đến vậy. Vực ngoại giới dung hợp, Phổ Đế Sa biết cảnh giới cũ không còn là giấc mơ xa vời, nhưng mãi không tìm được ngọn nguồn để đột phá. Phổ Đế Sa ngẫu nhiên cảm nhận con đường đến Thần cảnh nhưng không đạp chân lên được, thật bi thương.
Người cầm đầu hoảng hồn:
- Ngươi . . .!
Gã không ngờ mình thua mau như vậy.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Quá yếu.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn nắm tay của mình, cảm giác cực nóng vừa rồi không tệ lắm. Năm ngón tay co lại đấm mạnh vào đầu.
Binh!
Đầu của đối phương như trái dưa hấu nổ tung, máu loãng bắn ra phủ lên mặt đất.
Giải quyết xong tất cả, Lâm Phàm ngoắc ngón tay, trữ vật giới chỉ bay lên từ các xác chết, dù yếu xìu nhưng hắn không thể lãng phí, phải làm thanh niên tốt biết tiết kiệm.
Lâm Phàm thả Phổ Đế Sa và Dạ Ma ra, hắn rất tò mò với chuyện họ gặp phải.
- Hai ngươi thảm quá vậy, bị mất tông môn rồi?
Vực ngoại giới dung hợp, đây là tông môn quen thuộc đầu tiên mà hắn gặp lại. Tiếc nuối là tông chủ và trưởng lão bị trấn áp, xem bộ dáng sắp bị đưa đi chỗ không tốt. Lâm Phàm tỏ vẻ tiếc thương, thực lực yếu cũng rất bất đắc dĩ.
Phổ Đế Sa rầu rĩ khẽ thở dài:
- Ài.
Đúng là đã mất tông môn, đương nhiên không phải bị diệt tông mà bị người tan rã từ bên trong.
Thực lực của đối phương quá mạnh, chưa liều mạng với người ta thì trưởng lão tông môn đã tập thể làm phản, tốc độ nhanh kinh người, làm Phổ Đế Sa muốn chết ngay tại chỗ.
Dạ Ma tức tối nghiến răng nói:
- Lâm phong chủ không biết đâu, đám người kia đúng là chó đẻ, đối phương mạnh chút thôi mà làm phản nhanh hơn ai hết. Dạ Ma này tuy không quá mạnh nhưng cũng là nhân vật có tiếng tăm, luôn dốc lòng muốn làm tông chủ, tuy nhiên giành giật bằng vào bản lĩnh của mình. Giờ tông môn bị người ta cướp đi, Lâm phong chủ nói xem chuyện này là thế nào?
Lâm Phàm hỏi:
- Cần giúp đỡ không?
Nói sao thì bọn họ đến từ cùng một nơi, nên quan tâm một chút.
Phổ Đế Sa lắc đầu nói:
- Không cần, ta bằng vào sức mình lấy lại những gì đã mất.
Dạ Ma sốt ruột nói:
- Tông chủ bị ngốc à? Sao có thể không cần ai giúp? Thực lực của hắn mạnh như vậy, để hắn xung phong thay chúng ta bắt lại tông môn, nếu tình huống có gì không ổn thì chúng ta bỏ chạy.
Dạ Ma không hay biết cách nói của mình có vấn đề gì.
Phổ Đế Sa tức giận mặt đỏ rần, suýt tắt thở:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Dạ Ma đã trải qua điều gì, sao ngu quá vậy.
Lâm Phàm không phật lòng, hắn thầm thở dài. Dạ Ma biến thành như vậy cũng có phần lỗi của hắn, tại hắn biến đối phương thành người thành thật.
Dạ Ma muốn an toàn sống sót hơi bị khó, khó khăn cỡ như vực sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận