Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 665: Sao không mang về thêm mấy trái cho vi sư

Lâm Phàm muốn hỏi Phổ Đế Sa có gặp tông môn khác không? Tông môn vùng đất Nguyên Tổ đều ở chung một chỗ, bây giờ không đến mức mỗi người một nơi chứ? Tiếc rằng Phổ Đế Sa không gặp được ai.
- Phổ tông chủ tính làm gì tiếp theo?
Lâm Phàm cảm giác với thực lực của Phổ Đế Sa mà muốn sống thoải mái cũng rất khó khăn.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, hắn gặp ai đều hiếm khi bình thường, một lời không hợp lao vào đánh nhau, thật đáng sợ. Với thực lực của Phổ Đế Sa rất khó thắng.
Phổ Đế Sa tự tin nói:
- Những gì đã mất ta sẽ dựa vào sức mình lấy lại, trưởng lão phản bội tông môn, ta làm tông chủ khó tránh khỏi trách nhiệm. Ta phát hiện sau khi vực ngoại giới dung hợp thì con đường phía trước đã hiện ra, ta muốn tiềm tu một thời gian, tăng cao tu vi, về sau tự mình bước vào tông môn lấy đầu đám người kia.
Phổ Đế Sa nắm chắc sẽ cho đám người đó hối hận, so với tông chủ hoặc trưởng lão của những tông môn vùng đất Nguyên Tổ khác thì y cảm giác thiên tư tu luyện của mình khá cao.
Nếu không thì với tình huống của vùng đất Nguyên Tổ cao nhất là Bán Thần, Thần cảnh là truyền thuyết, bọn họ có thể tu luyện đến bán Thần đủ nói lên thiên tư không yếu, nếu yếu đã không bước vào Bán Thần cảnh.
Nhóm Hỏa Dung so với bọn họ còn kém một chút, muốn giấu điểm yếu này khỏi mắt họ cũng khó.
- Tông chủ yên tâm, Dạ Ma này sẽ làm bạn bên tông chủ, nếu gặp nguy hiểm không thể tránh khỏi ít ra có ta gánh vác trách nhiệm cuối cùng.
Dạ Ma dòm ngó vị trí tông chủ đã lâu.
- Ngươi . . .!
Phổ Đế Sa ước gì ra tay đập chết tên này nhưng ráng nhịn, giờ đã ra nông nỗi này thì còn so đo gì nữa.
Giây phút nguy cơ ấy chỉ có Dạ Ma đứng ra chống cự, dù lão là đồ đần nhưng vì tinh thần cao cả của lão, Phổ Đế Sa sẽ vô điều kiện tha thứ đối phương.
Lúc này Phổ Đế Sa nghiêm túc nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, tại hạ có yêu cầu quá đáng, xin hãy . . .
Phổ Đế Sa chưa nói hết câu Lâm Phàm đã xua tay:
- Phổ tông chủ đừng nói, hiện giờ vực ngoại giới dung hợp, Viêm Hoa tông cũng khó giữ mình, Phổ tông chủ làm ơn đừng hố chúng ta, sau này gặp mặt còn có thể xem như người quen, nếu trong khả năng sẽ gắng giúp đỡ. Chuyện hố người thì miễn nói.
Lâm Phàm từ chối thẳng thừng, hắn biết ngay đối phương toan tính cái gì, đơn giản là muốn phó thác Dạ Ma.
Đây là muốn hại Viêm Hoa tông!
Tuy hắn đủ mạnh nhưng không chịu nổi có đồ ngốc trong tông môn, chuyện gì cũng nói ra thì sao được, rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Phổ Đế Sa buông tiếng thở dài:
- Ài, Dạ Ma, hiện giờ tông môn gặp biến cố lớn, ngươi và ta không thể ở cùng nhau, hãy tìm một chỗ trốn, chờ bản tông chủ tăng tiến tu vi rồi sẽ thông báo cho ngươi. Dù sao ngươi ở bên cạnh bản tông chủ cũng sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Phổ Đế Sa muốn cắt đuôi Dạ Ma, để người này đi theo là trái bom hẹn giờ, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dạ Ma nhìn Phổ Đế Sa, nói:
- Tông chủ một mình ổn không? Nếu chết ở bên ngoài nhớ để lại tin tức, ví dụ như sau này giao phó La Sát tông cho Dạ Ma. Tông chủ yên tâm, Dạ Ma này không có bản lĩnh gì nhưng tuyệt đối sẽ phát triển tông môn theo hướng tốt.
Phổ Đế Sa ngứa tay, sau đó nở nụ cười, giọng nói dịu nhẹ:
- Tốt, yên tâm, nếu gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ giao phó tông môn cho ngươi.
Dạ Ma nghe thế thì hớn hở:
- Vậy ta trốn đây, mà tông chủ, ta nói thật chứ ngươi không có thiên phú làm tông chủ, ta thì có.
Lâm Phàm vỗ vai Phổ Đế Sa:
- Được rồi, gặp biến cố lớn, tinh thần căng thẳng khó tránh khỏi nói năng khó nghe chút. Thôi xin cáo từ.
Lâm Phàm nói xong rời đi.
Hắn tạm thời không muốn nhúng tay vào việc của La Sát tông, lo gầy dựng Viêm Hoa tông cho tốt là được rồi. Về sau vực ngoại giới này đều là của hắn, không gấp.
Phổ Đế Sa dặn dò Dạ Ma một tiếng rồi cũng rời đi:
- Dạ Ma, một mình nhớ chú ý.
Dạ Ma đứng yên tại chỗ, cười nói:
- Ta phải tìm chỗ trốn mới được, vực ngoại giới nguy hiểm như vậy chắc chắn tông chủ không chống đỡ nổi, chờ khi hắn gặp nạn là lúc ta gánh trách nhiệm lớn lao.
Dạ Ma đã lên kế hoạch rồi, tìm một chỗ tu luyện, ở yên một chỗ, an toàn là số một, ai có thể sống đến cuối cùng thì người đó thắng.
Dạ Ma nhìn quanh, bước đi.
Dạ Ma bay thật xa, tìm kiếm nơi an toàn, nhưng xem nhiều chỗ đều không vừa lòng, hoặc là phong thủy không tốt hoặc là quá nhiều yêu thú, cảm giác rất nguy hiểm.
Đột nhiên một giọng nói vang bên tai lão:
- Đứng lại!
Dạ Ma sợ sệt túa mồ hôi, khí thế đó quá mạnh.
- Ai đấy? Đừng tưởng bây giờ ta rất sợ hãi thì dám xấc xược, Dạ Ma này đúng là bị hù sợ từ nhỏ đến lớn. Đi ra!
Đối với Dạ Ma thì câu này không có chút vấn đề, nhưng với chủ nhân giọng nói kia thì hơi lạ.
Một bóng người xuất hiện, mặc trường bào, khí thế phi phàm:
- Hừ! Ngươi thập thò lén lút trong địa bàn của lão phu, càn rỡ!
Dạ Ma ngẩn ngơ, không phải vì khí thế của đối phương dữ dội mà vì . . . đây là con người sao? Bề ngoài xấu dữ vậy.
Một bóng ảo bay tới bay lui bên cạnh Dạ Ma, khoảnh khắc biến mất rồi giây sau xuất hiện, khó nắm bắt.
Dạ Ma kinh thán, thành thật nói:
- Rất lợi hại.
- Có ánh mắt đấy, lão phu đúng là rất lợi hại. Ngươi ở trong mắt lão phu chỉ như con kiến, một ngón tay có thể bóp chết. Có muốn đi theo lão phu tu luyện không? Sẽ truyền thần thông cho ngươi.
- Thật không vậy? Đừng nói dối với ta, ta tin thật đấy.
Dạ Ma ngẫm nghĩ, cái người bí ẩn này rất mạnh, nếu có thể đi theo tu luyện thì thực lực sẽ tăng lên vèo vèo, khi đó tông chủ không mạnh hơn lão, sẽ bị lão chà đạp dưới đất.
Tưởng tượng thôi đã thấy hưng phấn.
Sâu trong dải vùng đất mạo hiểm nguy hiểm này, có vài giọng nói đang giao lưu.
- Hắn lại đùa giỡn người khác, cấm địa này sẽ có thêm một bộ xương rồi đây.
- Ha ha, thú vị, người đời giả tạo, chúng ta bị người lừa gạt thì phải giết cho máu chảy thành sông
- Chờ xem biểu tình không dám tin của con kiến này, ta rất mong đợi.
Bóng người ảo quanh quay Dạ Ma dần ngưng thực, một lão nhân mặc trường bào đứng trước mặt Dạ Ma.
Lão nhân cười nói:
- Muốn đi theo lão phu tu luyện rất đơn giản và dễ dàng, lão phu bảo đảm ngươi sẽ mạnh hơn bất cứ ai, có một chỗ đứng trong thời đại lớn vực ngoại giới dung hợp này. Được rồi, giờ ngươi hãy nói đi, lão phu có đẹp trai không?
Dạ Ma kinh thán, dễ vậy? Chỉ cần trả lời một câu là được, dễ như ăn kẹo.
- Đẹp trai gì đâu, nếu không phải tâm thái của ta vững vàng thì đã ói đây đất. Mặt của ngươi còn gọi là mặt được sao? Y như cái thứ gì, còn mắt nữa, thảm chết, thôi không nói, nói thêm nữa sẽ chọc ngươi đau lòng.
Không phải Dạ Ma không muốn nói mà vì nhiệt độ không khí dần hạ thấp.
Lão nhân sắc mặt âm trầm khó tin nói:
- Con kiến kia! Đời lão phu ghét nhất người ta nói lão phu xấu, xem ra ngươi muốn chết.
Dạ Ma lùi nhanh lại, cảnh giác nhìn người trước mắt:
- Ngươi muốn làm gì,? Ta nói cho ngươi biết, đừng quá kiêu ngạo, đừng chọc ta ghi hận ngươi, nếu bắt được cơ hội, tu vi của ta tăng lên sẽ thừa dịp ngươi không chú ý rồi đánh chết ngươi. Xấu thì nhận là xấu, có gì mà chối. Đương nhiên ta dễ nhìn hơn ngươi.
Các giọng nói tán dóc ở chỗ sâu bên trong bỗng ngừng bặt, không ngờ gặp người như vậy.
Bị nhũn não hay thật sự không sợ chết?
- Ha ha, lão phu rất có hứng thú với ngươi.
Khi giọng nói này vang lên thì đầu óc Dạ Ma trống rỗng, dần biến thành màu xám, như bị đông lại.
Viêm Hoa tông.
Hai đệ tử canh giữ sơn môn. Tình huống hiện giờ đã khác xưa, bọn họ phải tập trung tinh thần một trăm hai mươi phần.
Đám người tạm đầu vào Viêm Hoa tông đang cày cấy ở bên kia. Đoạn thời gian trước có người tự xưng là truyền thừa ý chí của Viêm Hoa Đại Đế đến, làm toàn Viêm Hoa tông gà bay chó sủa, vô số đệ tử hốt hoảng.
Nếu nhóm Lâm sư huynh rời khỏi tông môn thì các đệ tử sẽ lưu luyến gói ghém hành lý theo ngay.
May mà sau đó sự việc giải quyết, mọi thứ trở về bình tĩnh, bọn họ cũng yên lòng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đột nhiên Thiên Tu sơn phong biến đổi, một ảo ảnh cây to chọc trời vươn lên bao phủ ngọn núi.
Tình cảnh kinh người hấp dẫn vô số đệ tử chú ý.
Một luồng sáng rạch phá hư không đáp xuống núi.
Lâm Phàm quay về tông môn thì thấy chỗ lão sư biến động, hơi thở rất mạnh, xem ra tu vi của lão sư tiến thêm một bước.
Lâm Phàm phải công nhận thiên tư của lão sư rất mạnh, không có bàn tay vàng như của hắn mà vẫn được thành tựu lớn.
Lâm Phàm đứng yên nhìn chằm chằm vào lão sư.
Thiên Tu ngồi xếp bằng, râu bạc bay lên, một cây thần cao lớn hiện ra sau lưng lão. Cây chống trời, tuy chỉ là ảo ảnh nhưng cành lá xanh mơn mởn toát ra thần tính. Lá cây đung đưa, các đốm sáng rơi xuống bay đi các góc tông môn.
Lâm Phàm hít sâu, khi hút các đốm sáng vào bụng, chúng nó có linh tính sống động trợ giúp người tu luyện.
Thiên Tu mở mắt ra, mỉm cười hỏi:
- Đồ nhi về rồi à, thấy sao? Chiêu này của lão sư không tệ đúng không?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư lợi hại, vĩnh viễn lợi hại như vậy. Thần thụ này cũng ghê gớm, che đậy ngọn núi, nếu nó lớn hơn chút thì nguyên tông môn bị nó bao phủ rồi.
Lâm Phàm đi lại gần lão sư, cười nói:
- Lần này đồ nhi ra ngoài, lão sư có biết đồ nhi mang cái gì về cho ngài không?
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Đồ nhi, vi sư đã nhìn thấu nhưng không muốn nói, đồ nhi hãy lấy ra để xem vi sư đoán có đúng không.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, cảm giác lão sư chơi xấu, nói như thế có khác gì không thấy, chờ khi hắn lấy ra thì lão nói gì chẳng được.
Nhưng Lâm Phàm không vạch mặt lão sư, hắn lấy trái cây thần ra.
Khi trái thần hiện ra, không gian bị ánh lửa bao lấy.
Thiên Tu ngây người, lão cảm nhận lực lượng huyền diệu từ trái thần, ra
vẻ bình tĩnh nói:
- Vi sư đã đoán được là thứ này, nhưng đồ nhi hãy dùng đi, tạm thời vi sư không cần.
Lâm Phàm thấy tia khao khát trong mắt lão sư, nhưng có lẽ biết thứ này không đơn giản nên mới bảo hắn dùng.
Lâm Phàm nói xạo:
- Đồ nhi không cần, lúc trong vùng đất mạo hiểm đã ăn sáu, bảy mươi trái, ngán rồi.
Thiên Tu nhanh tay lẹ mắt giật lấy trái thần:
- Cái gì? Nghiệt đồ, ăn chán rồi mới mang một trái về cho vi sư! Uổng cho vi sư thương đồ nhi, sao không mang thêm vài trái cho vi sư?
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha ha! Lão sư mau ăn vào, có diệu dụng.
Lâm Phàm muốn lão sư tăng thực lực lên nhanh hơn, theo kịp bước chân của hắn, nếu không thì hắn không yên lòng đi ra ngoài phiêu bạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận