Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 666: Cái này không liên quan đến ta

Thiên Tu gật đầu nói:
- Đồ nhi có lòng.
Thiên Tu rất vừa lòng đồ nhi bảo bối này, thầm phục ánh mắt của mình lúc đó. Không hiểu sao năm xưa thấy tiểu tử này thuận mắt, giờ được lợi rồi.
Đồ nhi mang trái thần về, tuy lão chưa dùng nhưng cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong trái cây.
Thiên Tu chưa thấy loại trái thần này bao giờ, nó chưa từng xuất hiện trong vùng đất Nguyên Tổ.
Lực lượng ẩn chứa trong trái thần không lừa người, nó đúng là thứ tốt.
Trong ánh nhìn chăm chú của Lâm Phàm, lão sư cắn một miếng, mùi vị không tệ, nước nhiều.
Thiên Tu ăn một nửa chợt cười nói:
- Đồ nhi, vi sư đã hiểu tại sao ngươi ăn sáu, bảy chục trái, mùi vị đúng là không tệ, rất ngon.
Nói xong lão nuốt vào bụng.
Lâm Phàm nhìn không chớp mắt, không biết lão sư ăn vào có tác dụng gì không.
Sau khi heo mập ăn thì biến đổi rất lớn, nhưng Lâm Phàm không nghiên cứu sâu, không biết diệu dụng như thế nào. Tu vi của lão sư không yếu, thiên phú không thấp, chắc sẽ vận dụng công hiệu của trái thần đến mức tận cùng.
Thiên Tu cau mày cảm nhận biến đổi trong người:
- Đồ nhi, sao vi sư cảm giác trong bụng có cục lửa?
- Tình huống bình thường mà.
Lâm Phàm đã ăn một miếng, không có hiệu quả gì nên không biết sẽ có biến đổi thế nào.
Lâm Phàm thấy mặt lão sư đỏ rực, bốc hơi nóng.
Vẻ mặt Thiên Tu quái dị:
- Đồ nhi, vi sư cảm giác tứ chi hơi nóng.
- Tình huống bình thường mà.
Lâm Phàm chỉ có thể trả lời như vậy, tăng động lực cho lão sư.
- Đồ nhi, vi sư không nhịn được nữa!
Lão sư còn bình tĩnh bỗng bùng nổ, giang hai tay, năm ngón siết chặt, ngẩng đầu lên, một cột lửa bắn thẳng lên tầng mây.
Các đệ tử Viêm Hoa tông ngẩn ngơ, bọn họ thấy bên Thiên Tu sơn phong khác lạ, không biết có chuyện gì.
Đám người Hỏa Dung chạy nhanh lại, khí thế này khiến họ sợ.
Hỏa Dung hỏi dồn:
- Có chuyện gì vậy?
Lâm Phàm ở đây thì chắc hai sư đồ lại làm ra chuyện gì.
- Lão sư đang tiến hóa, đừng gấp.
Lâm Phàm đang chờ, cảnh tượng này rất kinh người. Có trái cây thần trợ giúp thì lão sư sẽ đến trình độ nào? Lâm Phàm rất mong đợi.
Thiên Tu gầm rống:
- A!
Đến tuổi như Thiên Tu rất chú ý hình tượng, nhưng bây giờ thì lão bất chấp, há mồm rống to, cột lửa phun ra từ miệng lão.
Hỏa Dung trợn to mắt nói:
- Lợi hại!
Chưa từng thấy sư huynh phun lửa kiểu này.
Có mùi khét.
Khô Mộc trưởng lão thắc mắc, nhìn kỹ rồi hoảng hốt hét lên:
- Nguy rồi sư huynh, râu của ngươi bị cháy!
Sóng lửa khuếch tán từ người Thiên Tu, râu bạc đung đưa bị bắt lửa, hiện tượng tự cháy.
Thiên Tu sốt ruột, muốn nói chuyện nhưng há mồm là phun lửa, không nói nên lời.
Lâm Phàm nuốt nước miếng, hơi căng thẳng:
- Ta có cảm giác không tốt.
Râu của lão sư bị đốt cháy không liên quan gì hắn, nhưng là hắn tặng trái thần cho lão sư.
Hơi thở càng lúc càng mạnh, bùm một tiếng quần áo của Thiên Tu rách toạc.
Lão trần truồng đứng thẳng, ngửa đầu rít gào.
Bịch!
Hỏa Dung ngồi bệch xuống đất, trố mắt líu lưỡi:
- Sư . . . sư huynh.
Hỏa Dung lắp bắp không nói nên lời.
Nhóm Khô Mộc, Cát Luyện, trợn mắt há hốc mồm, muốn nói gì nhưng không thốt ra được. Sư huynh rách áo hơi cay mắt.
Lâm Phàm cảm giác có dao lơ lửng trên đầu mình, nguy hiểm quá. Hắn nhìn chăm chú, da thịt của lão sư biến đổi, rèn luyện thành thép, càng luyện càng tinh khiết.
Không một mảnh vải, rất chói mắt, ánh sáng chảy xuôi trên người lão sư, hơi thở dần lắng xuống.
Lão sư ăn trái thần đã thành công, không có trục trặc gì, Lâm Phàm yên lòng.
Sau đó Lâm Phàm lùi lại, hóa thành luồng sáng về phía Vô Địch phong.
- Lữ sư đệ, nhớ kỹ, dù ai đến cũng nói rằng ta đã bế tử quan, nếu tùy tiện quấy nhiễu sẽ làm ta tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp đi đời nhà ma!
Không đợi Lữ Khải Minh hỏi nhiều Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, nặng nề khép kín, lại lấy tế đàn ra chặn cửa.
- Không ngờ xuất hiện tình huống này, lão sư sẽ liều mạng với mình.
Tim Lâm Phàm đập nhanh, hơi căng thẳng, chơi lớn rồi.
Nhưng may mắn xung quanh chỉ có trưởng lão, nếu bị đệ tử thấy thì lão sư không còn mặt mũi nào.
Quả nhiên chốc lát sau một tiếng gầm giận dữ vang vọng tông môn.
- Nghiệt đồ, vi sư muốn liều mạng với ngươi!
Lâm Phàm trốn trong mật thất vẫn nghe rõ mồn một.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài:
- Ài, lão sư không thể trách ta.
Chuyện này khó nói rõ, ăn trái thần phải trả giá cái gì. Râu bị đốt, rách áo trước mặt mọi người chứ có gì ghê gớm đâu.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, hắn phải thăng cấp công pháp. Chuyến đi vùng đất mạo hiểm dưới lòng đất được thu hoạch phong phú, đã tích lũy đủ điểm.
Chợt óc Lâm Phàm lóe tia sáng:
- Là nàng ta!
Lâm Phàm đã nhớ ra là ai, hình dáng ảo ảnh đó hình như là nữ đệ tử trong tông môn.
- Mộ . . . gì nhỉ?
Hắn quên mất tên.
- Mộ Linh!
Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra cái tên, nhưng sau đó cảm thấy không thể nào. Nữ đệ tử không chút bắt mắt sao có mặt trong đó được?
- Vực ngoại giới dung hợp, không lẽ mỗi người đều có cơ duyên?
Lâm Phàm cảm giác tình tiết hơi giống trong phim. Mà không nghĩ nhiều nữa, có cơ duyên hay không chẳng liên quan gì hắn, lo tăng thực lực quan trọng hơn.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một ngàn vạn điểm.
Thủy Ma Kinh (ngũ trọng)
Đặc tính: Ma thai (chết, thần thông Thủy Ma (chết), Thủy Ma Già Thiên, Thủy Ma Quyền.]
Sau khi thăng cấp Lâm Phàm cảm giác lực lượng trong người dâng trào mãnh liệt như sóng triều, đây là lực lượng sau khi tăng Thủy Ma Kinh lên đệ ngũ trọng. Lực lượng này tuy cường đại nhưng cần nội tình siêu khổng lồ.
- Sao ta cảm giác bây giờ cần nội tình hơn người ta gấp mấy chục, trăm lần?
Lâm Phàm cảm giác cần quá nhiều nội tình cũng là gánh nặng lớn với hắn, dù vậy không thể tùy tiện tăng cảnh giới. Không lấp đầy nội tình mà tăng cảnh giới thì một ngày nọ sẽ làm hắn hối hận không kịp, có lẽ hắn sẽ thành cường giả đỉnh cao một phương nhưng cuối cùng không đi xa được.
Tế bào ăn lực lượng, nội tình liên tục tăng lên. Thủy Ma Kinh đúng là rất mạnh, khi lên đến đệ ngũ trọng bộc phát ra lực lượng tổng hợp lại cái cũ.
Nhưng sau khi lên đến Truyền Kỳ cảnh thì dung lượng nội tình cũng lớn rất nhiều, nếu cho người bình thường dựa vào những lực lượng này có thể lên đến Đại Thánh cảnh đỉnh.
- Ài, một thoáng trở lại trước khi giải phóng.
Lâm Phàm nhìn số điểm còn dư, cắn răng, kiếm điểm vốn dùng để thăng cấp công pháp.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một ngàn hai trăm vạn điểm.
Thủy Ma Kinh (lục trọng)
Đặc tính: Song nguyên ma thai, thần thông Thủy Ma (chết), Thủy Ma Già Thiên, Thủy Ma Quyền, cảm ứng Ma Tổ.]
Trong phút chốc lực lượng kinh khủng tràn ngập trong mật thất.
Ma thai sống lại, đã khác lúc xưa:
‘Cho ta cuộc sống mới, ta cho ngươi lực lượng.
Khoảnh khắc thức tỉnh ma thai liền lên tiếng. Nó cô đọng từ lực lượng Thủy Ma, đã hai lần bị đối phương nghiền áp, nó không muốn tiếp tục biến mất.
Lâm Phàm liếc qua:
- Phiền quá, không cần ngươi.
Lâm Phàm vận chuyển lực lượng nghiền hai nguyên ma thai thành phấn, hóa thành lực lượng hòa vào người hắn.
Thoải mái!
Lâm Phàm khống chế tế bào tiếp tục cắn nuốt thành lực lượng mạnh nhất của mình.
Chợt một giọng nói vang lên sâu trong óc hắn:
- Súc sinh, ngươi làm cái gì?
Giọng nói hơi quen thuộc, hình như nghe ở đâu rồi, dường như là giọng của Ma Tổ. Nhưng sao vang lên trong đầu mình?
Khi thấy đặc tính cảm ứng Ma Tổ thì Lâm Phàm đã rõ, hóa ra là vậy.
Lâm Phàm cười chào:
- Hận Thiên Tiểu Ma Quân.
Quả nhiên Hận Thiên Tiểu Ma Quân kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi biết biệt danh này? Nói, ai cho ngươi biết?
Ở nơi xa xôi, Ma Tổ bị dãy núi trấn áp, thiên địa phong ấn không thể thoát khốn giật mình la lên.
Đây là biệt danh của gã, không phải mỗi người đều biết. Tuy vực ngoại giới này đã dung hợp nhưng không liên quan gì nhiều với chỗ gã từng ở.
Cái tên nói dối như cuội này làm sao biết biệt danh của gã?
Lâm Phàm lạnh lùng nói:
- Hận Thiên Tiểu Ma Quân, ngươi thật sự quên ta là ai rồi sao? Ta chờ ngươi đã lâu, ta từng quân lâm thế gian, khi đó ngươi chỉ là con châu chấu nhỏ.
m thanh kia im lặng.
Hận Thiên Tiểu Ma Quân kinh sợ hỏi:
- Ngươi là Cửu Hoang . . . không thể nào, ngươi là ai? Đồ đần thất hứa, ngươi dám phá hủy song nguyên ma thai, vậy thì ngươi chỉ được một lần uy lực của Thủy Ma Kinh, đồ ngu muội, vô tri!
- Cái thứ gì, mắc mớ gì tới ngươi, bản phong chủ thích làm vậy được chưa?
Lâm Phàm cảm giác Hận Thiên Tiểu Ma Quân gài bẫy mình, xúi hắn nhảy vào.
Tiếc rằng hắn không cần ma thai gì đó.
Giọng Ma Tổ biến mất. Cảm ứng Ma Tổ vô dụng với hắn, có lẽ ai tu luyện môn công pháp này sẽ dùng cảm ứng Ma Tổ tìm kiếm lực lượng giáng lâm, tạm thời tăng cao thực lực, còn hắn thì khinh thường điều này.
Lực lượng nên dựa vào chính mình lấy được, đó mới là thật sự.
Một lần thăng hai tầng, lực lượng bành trướng sắp tràn ra, nội tình tăng vọt, cách rất gần đến nội tình đại viên mãn,
Lâm Phàm cảm giác không lâu sau mình sẽ bước vào Đại Thánh cảnh.
Điểm: 65015.
Vùng đất mạo hiểm như thế rất hiếm thấy, có nhiều người lửa như núi như biển, điên cuồng chém giết kiếm điểm một chốc tiêu sạch.
Nhưng hắn cũng được lợi, lực lượng tăng lên, tăng phúc lớn cho nội tình, Đại Thánh gần trong tầm tay.
- Liên tục rút thăm trúng thưởng Kim Cương sáu lần!
Có nhều điểm như vậy để dành thì không yên lòng, đặc biệt nhìn số đuôi là thấy đau lòng.
[Rút thăm Kim Cương: Đa tạ ghé đến, không ngừng cố gắng.]
Liên tục rút sáu lần, xác suất rút trúng thứ gì rất xa vời, không quá nắm chắc.
[Rút thăm Kim Cương: Chúc mừng rút được thẻ thăng cấp thiên giai Cuồng Thân.]
Lâm Phàm ngây người:
- Hả?
Tuy hắn không trông mong gì nhưng không ngờ thật sự rút được, tuy không phải thứ quá tốt nhưng được thẻ thăng cấp công pháp mình tu luyện.
Lâm Phàm ngây người giây lát, rút ba thanh kiếm ra cắm ngược xuống đất.
- Trùm Tam Thanh trên trời linh thiêng, không ngờ các vị vẫn thường chú ý đến ta, cảm động quá, đa tạ!
- Sử dụng.
[Tiêu hao thẻ thiên giai Cuồng Thân.]
Lâm Phàm chờ đợi lực lượng tăng vọt, có lẽ đã đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận