Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 667: Người trẻ tuổi, sao nóng tính vậy

Trong không trung cách Viêm Hoa tông không quá xa, có mấy bóng người đứng lơ lửng nhìn về một hướng, họ sẽ đi tới Viêm Hoa tông.
Hoặc nên nói mục đích của họ là Viêm Hoa tông.
Một nam nhân mặc trường bào màu tím, giữa trán có một vệt hoa văn đỏ thẫm, khí thế phi phàm, mắt sâu thẳm nhìn phía xa:
- Viêm Hoa tông cách không xa, kéo tông môn này vào liên minh là phạm vi nhỏ này nằm trong vòng kiểm soát.
Một nữ nhân đứng cạnh gã hỏi:
- Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?
Người theo ở phía sau cười phá lên:
- Sao có thể không đồng ý được? Nếu không chịu thì bọn họ chưa chắc có thể an toàn sống trong biên giới này.
Mới rồi đi ngang qua Hắc Vụ tông, bọn họ nói dăm ba câu đã khiến tông môn kia đồng ý tham gia liên minh, thành một thể. Tuy tông môn kia thực lực không mạnh nhưng rất có ánh mắt và kiến thức.
Viêm Hoa tông này cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hắc Thiên tộc thông báo biên giới muốn tất cả tông môn thần phục, tất nhiên khiến nhiều tông môn vùng lên chống cự. Có người đứng ra liên minh tông môn xung quanh, bênh vực họ, hình thành thế lực khổng lồ cùng nhau đối kháng Hắc Thiên tộc.
Viêm Hoa tông.
Đệ tử trông giữ sơn môn, thời gian lâu làm họ thói quen tình huống này.
Đột nhiên, đệ tử giữ sơn môn thấy phía xa có khác lạ vội gõ cảnh báo.
Có người lạ đến.
Nhiều đệ tử ngước đầu lên, thời buổi rối loạn, sau khi vực ngoại giới dung hợp xảy ra chuyện nhiều hơn hồi xưa một năm.
Phía xa tỏa sáng rực rỡ như mặt trời bay tới.
Hỏa Dung đã đột phá đến Bán Thần cảnh, tâm thái hơi tăng cao, nói sao thì cũng coi như là cao thủ thứ ba của tông môn, xếp hàng lão tam, nếu lão không đi ra thì còn ai nữa.
Nhưng Hỏa Dung hơi lo, sư huynh phong núi, chuyện vừa rồi quá kinh người làm sư huynh không chịu nổi. Tuy chuyện đó không dính dáng đến họ nhưng cứ thấy ánh mắt sư huynh nhìn họ là lạ, dường như muốn thi triển ma công bóp méo ký ức của họ. Không biết có loại ma công như vậy không, nhưng nhìn sư huynh hơi đáng sợ.
Hỏa Dung cất tiếng hỏi, giọng nói lan xa:
- Tại hạ là Hỏa Dung, trưởng lão tông môn, không biết các vị tiến đến có chuyện gì không?
Rất nhanh một giọng nữ vang lên, âm thanh trong trẻo kinh ngạc nói:
- Tông môn này yếu quá, trưởng lão chỉ là Bán Thần cảnh.
Trong giọng nói chất chứa tiếc nuối, thất vọng.
Nam nhân trả lời:
- Vực ngoại giới dung hợp, tông môn nhiều như cát, có tông yếu cũng bình thường.
Hỏa Dung nghe câu này rất muốn chửi người, giọng điệu đó là sao? Khinh thường người à?
Trưởng lão là Bán Thần cảnh thì sao? Các ngươi có biết ta đột phá đến Bán Thần cảnh mất bao nhiêu năm không hả?
Các đệ tử cũng khó chịu, tuy không động chạm đến họ nhưng hạ thấp trưởng lão tông môn chẳng khác nào nhục nhã họ. Các đệ tử không có hảo cảm với những khách lạ còn chưa thấy mặt.
- Rất coi khinh người!
Hỏa Dung rất khó chịu, cảm thấy mình đáng thương. Trước khi vực ngoại giới dung hợp đã bị tông môn khác coi khinh, khó khăn mới mạnh lên, muốn tự hào, thẳng sống lưng nghênh tiếp người đến.
Không ngờ vực ngoại giới dung hợp ập tới, có tông mạnh đến, cứ vòng qua vòng lại như thế làm Hỏa Dung không chịu nổi. Lão muốn ẩn cư lùi ra sau màn cho rồi.
Mấy bóng người xuất hiện bên trên tông môn.
Nam nhân áo tím ngạo nghễ nhìn xuống, cảm nhận một phen. Tông môn này có Thần cảnh, số lượng không ít, nhưng vẫn không đủ xem, vẫn là tông yếu.
Nam nhân áo tím mở miệng nói, giọng ồm ồm đầy uy nghiêm:
- Trong Viêm Hoa tông người nào có thể làm chủ?
Đệ tử nhíu chặt mày, cảm giác như có sơn mạch đè lên người.
- Lão phu có thể tự quyết định, nhưng các ngươi là ai?
Đối phương hơi láo xược, Hỏa Dung liếc qua Vô Địch phong, tiểu tử kia còn đang bế quan, không biết khi nào mới ra.
Sao lão có thể nghĩ như vậy, lão là người quản lý các việc lớn nhỏ trong tông môn! Tông chủ cũng nói các ngươi tự vận hành tông môn, không giải quyết được thì tìm Thiên Tu, nếu vẫn không được thì tìm tiểu tử kia.
Có lẽ ở trong lòng tông chủ chỉ còn ước mơ sự kiện mười năm sau nữa thôi.
Hỏa Dung lắc đầu thầm nghĩ:
- Ài, tông chủ sư huynh cũng sa đà rồi, chây lười ra.
Hỏa Dung nhìn chằm chằm hư không, người dến không có ý tốt, hơi thở khiến người khó chịu. Dù chúng ta nhỏ yếu nhưng đừng kiêu ngạo vậy chứ, tông môn của gia cũng có cường giả, chẳng qua đang bế quan, nếu thái độ của các ngươi không tốt chờ cường giả đi ra sẽ no đòn.
Nữ nhân đứng cạnh nam nhân áo tím cười nói:
- Đây là sư huynh của ta, Tô Lập, chúng ta đến từ Ngân Hà giáo. Lần này đến là muốn Viêm Hoa tông các người tham gia vào liên minh do Ngân Hà giáo ta dẫn đầu.
Hỏa Dung sửng sốt, lắc đầu nói:
- Tham gia liên minh? Tông môn chúng ta không tham gia vào liên minh nào, ngại quá, làm phiền các vị uổng công đến một chuyến.
Hoàng Vi vội la lên:
- Này này, lão nhân này, đừng từ chối mau vậy chứ! Tham gia liên minh có lợi cho các ngươi!
Hoàng Vi không ngờ tông môn nhỏ yếu vậy mà không thèm hỏi một tiếng đã từ chối, chẳng lẽ cho rằng Thần cảnh đủ sức chống đỡ?
Hoàng Vi thầm thắc mắc, cố vạch ra cho đối phương thấy:
- Tông môn các ngươi rất yếu, mạnh nhất chỉ có Thần cảnh, rất khó tự bảo vệ mình.
Hỏa Dung rất cáo già, tưởng lão ngu sao?
Liên minh gì đó giống như Thiên Tông điện ngày xưa, chẳng có ích gì, nắm đấm của ai lớn thì người đó làm chủ. Nên nghe tới liên minh là lão không hứng thú, chẳng muốn nghe nhiều.
Hỏa Dung từ chối:
- Đa tạ, nhưng tông ta không cần tham gia vào thế lực nào.
Hỏa Dung không sợ từ chối đối phương có bị trả thù hay không, dù đánh nhau thì không đến lượt lão xông lên, có người đứng ra trước rồi.
Tô Lập tức giận quát:
- Hừ!
Một số đệ tử bình thường mặt trắng không chút máu, bị va chạm mạnh.
- To gan lắm, chúng ta đến đây, ngươi không hỏi rõ đã từ chối, có phải không thèm để Ngân Hà giáo vào mắt? Hả?
Chữ cuối như sấm nổ bên tai mọi người.
Hỏa Dung cạn lời, nghi ngờ hỏi:
- Đừng nói là các ngươi muốn xâm nhập tông ta, tìm đại lý do để đánh nhé?
Hỏa Dung thật sự nghi ngờ, không muốn tham gia liên minh thôi mà, còn dùng khí thế ức hiếp người?
- Còn nữa, chàng trai, ngươi nóng tính quá đấy. Lão phu chưa từng nghe Ngân Hà giáo của các ngươi thì sao bảo là không thèm để các ngươi vào mắt? Làm người, đặc biệt là người trẻ tuổi, mặc dù còn trẻ bồng bột nhưng không thể làm chuyện không chừa đường lùi.
Tuy thực lực của đối phương khá mạnh nhưng Hỏa Dung vẫn thân thiết giáo dục:
- Tính cách này của ngươi sẽ làm ngươi chịu thiệt thòi lớn.
Mặt Tô Lập đen như mực, mắt lạnh nhìn Hỏa Dung:
- Tốt tốt, Bán Thần cảnh tầm thường mà dám răn dạy ta, không cho ngươi một bài học thì ngươi không biết sau khi vực ngoại giới dung hợp đã thay đổi như thế nào.
Lão già này láo quá, không thèm để gã vào mắt.
Hoàng Vi bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, chúng ta đến lôi kéo tông môn tham gia vào liên minh chứ không phải răn dạy người.
Giọng Tô Lập lạnh băng, tóc gã bay lên, có tia điện xèo xèo:
- Hừ! Tông môn nhỏ yếu như vậy dù có lôi kéo vào liên minh cũng chỉ mang rắc rối đến cho liên minh. Yên tâm, sư huynh sẽ không giết người, chỉ cho lão nhân này một bài học, để lão ta biết phải nghĩ kỹ trước khi nói chuyện.
Hỏa Dung hét hướng Vô Địch phong:
- Tiểu tử, ngươi muốn bế quan đến khi nào? Có người tới tông môn khi dễ này, mau chạy ra đánh lùi địch!
Hỏa Dung tự biết không đánh lại người ta, phải kêu tiểu tử kia ra mặt trấn áp.
Xung quanh có nhiều đệ tử, nếu bị đối phương nghiền áp thì mất mặt.
Tô Lập cười nhạt, đi ra đánh lùi địch? Gã chống mặt xem là hạng người gì đi ra.
Khi Tô Lập định ra tay dạy dỗ lão nhân này thì vang lên âm thanh đất rung núi chuyển.
Hư không ngưng tụ vòng xoáy, dị tượng diễn ra, từng tia chớp giáng xuống ngọn núi phía xa.
Hỏa Dung kinh thán, thở phào nhẹ nhõm:
- Tiểu tử giỏi, sắp đi ra liền làm động tĩnh lớn như vậy.
May mắn có tiểu tử này ở, nếu không Viêm Hoa tông sẽ bị người đánh te tua như xơ mướp.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh há hốc mồm, người khổng lồ trước mắt là ai?
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, lực lượng trong người siêu khủng bố, cực kỳ hùng hồn tràn ngập toàn thân:
- Lợi hại, tăng Cuồng Thân lên công pháp thiên giai, nội tình sung túc, tiêu hao năm ức giá trị khổ tu, trực tiếp đột phá đến Đại Thánh cảnh.
Lữ Khải Minh bị hù ngây người, hỏi dò:
- Sư huynh, là sư huynh hả?
Sư huynh cao ít nhất mười thước, trước kia chỉ có ba thước mà sao bây giờ càng lúc càng to?
- Không phải ta thì còn ai nữa?
Lâm Phàm không ngờ Cuồng Thân có đặc tính như vậy, trước kia nhô cao ba thước giờ lên đến mười thước, thật tuyệt, cảm giác nghiền áp sẽ càng sảng khoái.
Lâm Phàm nhấc chân, mặt đất kêu ầm ầm.
Tuy Lâm Phàm chỉ cao mười thước nhưng lực lượng dâng trào, bước ra một bước, lực lượng truyền ra, đây là chuyện rất bình thường.
- Hỏa Dung trưởng lão, bản phong chủ đang bế quan nghe tiếng cầu cứu của trưởng lão, xảy ra chuyện gì rồi?
Tu vi tăng lên làm Lâm Phàm dào dạt tự tin, trở nên kiêu ngạo.
Hắn nói rồi, chỉ cần hắn muốn tu luyện thì tu vi sẽ tăng nhanh vùn vụt.
Hỏa Dung hắng giọng:
- Mau qua đây, đám người này không biết đến từ đâu, kêu chúng ta tham gia liên minh gì đó. Ta thấy giống Thiên Tông điện trước kia nên từ chối. Chàng trai này hơi nóng tính, nói hắn hai câu đã nóng nảy, còn đòi ra tay dạy cho ta bài học. Ngươi nói xem, các đệ tử đều có mặt ở đây, lỡ họ bị tổn thương thì sao được?
Tô Lập nhìn chăm chú bóng đen từ xa lao đến:
- Cái gì vậy?
Hoàng Vi nhắc nhở:
- Sư huynh, bóng đen đó nguy hiểm.
Họ đã coi thường Viêm Hoa tông, không ngờ có cường giả thật.
Nhưng kỳ lạ, trưởng lão tông môn thì yếu mà đệ tử cực mạnh, tông môn này làm sao vậy? Khiến người xem không hiểu.
Lâm Phàm co hai chân búng mạnh, vọt lên cao, từ xa lao nhanh đến nặng nề đáp xuống.
Mặt đất nứt rạn để lại hai cái hố to.
Hỏa Dung bất đắc dĩ khẽ thở dài:
- Không thể đi tới bình thường sao? Đường bằng phẳng bị ngươi đạp hỏng.
Hỏa Dung là trưởng lão quản lý các việc lớn nhỏ trong tông môn, sẽ phải lo việc sửa đường.
- Vậy ta đi đây, trưởng lão tự giải quyết chuyện này.
Lâm Phàm đã hiểu Hỏa Dung không thể đột phá đến trình độ cao hơn cũng có lý do của nó, rất keo kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận