Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 668: Người trẻ tuổi phải nhớ kỹ

Hỏa Dung chạy lại gần, định nói nhỏ với tiểu tử này nhưng ngó thân hình quá cao, hoàn toàn không với tới được.
Hỏa Dung đành bay lên lơ lửng bên tai Lâm Phàm:
- Được rồi, đừng để bụng mấy chuyện này. Người đến không được tốt, láo hết sức, đành nhờ vào ngươi. À mà sao ngươi biến lớn qua vậy?
Hỏa Dung hoang mang, tiểu tử này lại tu luyện công pháp gì? Lão biết hắn tu luyện ngạnh công, không giống bọn họ, nhưng có tu luyện cỡ nào cũng không thể tu thành người khổng lồ.
Muốn đám hỏi với Thái Thản tông sao?
Nhắc đến Thái Thản tông làm Hỏa Dung nhớ tông chủ Phổ Đồ, hai bên có tình cảm sâu đậm, nhưng vực ngoại giới dung hợp thì họ biến mất, không biết đi đâu rồi.
- Đừng nói nhiều nữa, trưởng lão ở một bên xem là được.
Lâm Phàm nhìn mấy người ngạo nghễ đứng trên cao, bình tĩnh nói:
- Các ngươi hơi xấc láo.
Hỏa Dung khẽ thở dài:
- Đúng rồi, rất láo, lão phu tốt bụng nhắc nhở chàng trai này đừng trẻ tuổi bồng bột, nếu không sẽ nếm trái đắng. Nhưng hắn không nghe khuyên, còn muốn cho lão phu một bài học. Người thời nay làm người ta lạnh lòng.
Hỏa Dung đau lòng, lão đứng ở điểm cao thế hệ trước ra tiếng ân cần dạy dỗ người trẻ tuổi bây giờ, nhưng người ta không nghe lọt tai, lão tỏ vẻ rất đau lòng.
- Lời thật thì khó nghe, lời thật thì khó nghe.
Tuy không quen đối phương nhưng làm người già, dạy vãn bối cũng không được sao?
Tô Lập quát tháo, thấy buồn cười:
- Câm mồm! Tự nếm trái đắng? Lão già nhà ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Hỏa Dung nháy mắt với Lâm Phàm:
- Ngươi thấy chưa, chàng trai này không nghe khuyên.
Mắt lão lóe tia sáng khác lạ, dường như ra hiệu giúp đỡ.
Lửa giận cháy trong lòng Tô Lập, đột nhiên thấy bàn tay to chộp hướng mình.
Tô Lập giật mình, nổi giận rống to:
- Láo!
Khí thế bộc phát từ người Tô Lập, vạt áo phồng lên kêu rào rạt, ánh sáng lấp lóe trên tay gã ngưng tụ ra cây trường thương sắc lạnh. Ánh sáng nhấp nháy từ đầu mũi thương, tràn đầy khí thế, có hơi thở sắc bén đâm thẳng vào bàn tay to.
Gã là một trong các đệ tử đỉnh cao của Ngân Hà giáo, tu vi không yếu, là Truyền Kỳ đỉnh, khi ra tay pháp tắc dâng lên, ẩn chứa ý vị pháp tắc mũi nhọn.
Keng!
Ánh sáng trường thương đụng vào bàn tay phát ra tiếng kim loại chói tai, trường thương vỡ nát thành mảnh vụn.
Tô Lập không tin được hét lên:
- Cái gì!?
Bộp!
Khoảnh khắc Tô Lập ngây người, bàn tay to co lại, hư không đông lại, gã không thể nhúc nhích bị chộp gọn trong lòng bàn tay.
Lâm Phàm cười nói:
- Bắt được rồi.
Tô Lập bị tóm gọn như xách gà con.
Tô Lập vừa kinh vừa giận hét to một tiếng:
- Thả ta ra!
Người Tô Lập phát ra ánh sáng chói lòa như mặt trời nóng cháy.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Được.
Hắn lắc cổ tay, vung cánh tay lên đập mạnh Tô Lập xuống đất.
Bùm!
Mặt đất nứt vỡ, trùng kích mạnh chấn xương toàn thân Tô Lập vỡ ra.
Tô Lập giang rộng tay chân nằm liệt dưới đất không nhúc nhích, miệng ọc bợn máu.
Hỏa Dung cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ài, không nghe lời người già nói, tự nếm trái đắng.
Trong lòng Hỏa Dung rất kinh sợ, thực lực của tiểu tử này lại biến mạnh, siêu kinh người.
Tiểu tử láo xược kia không yếu, nhưng đụng phải hắn thì bị một chiêu giải quyết, mạnh kinh khủng.
Hoàng Vi trợn mắt há hốc mồm kêu lên:
- Sư huynh!
Nàng không ngờ sư huynh cứ thế bị giải quyết.
Tô Lập gầm rống:
- A! Đáng giận!
Mắt Tô Lập đỏ ngầu, lắc đầu, phun máu trong miệng ra.
- Ủa? Hơi thú vị.
Lâm Phàm rất cao, khi nhìn Tô Lập thì như xem người lùn, hắn bước tới gần, khom lưng gầm lên.
Sóng âm thổi mặt Tô Lập vặn vẹo, mặt đất dưới chân như bị lực lượng khủng bố đè ép vỡ ra.
Không gian yên tĩnh, Lâm Phàm hắng giọng.
Tóc Tô Lập dựng đứng, ngơ ngác lặng yên sau đó ngã ra sau, nằm không nhúc nhích.
Hỏa Dung không cảm nhận sức phá hoại trong tiếng gầm của Lâm Phàm:
- Không được, quá lớn giọng!
Bọn họ chỉ cảm giác âm thanh hơi lớn chứ không có phản ứng khó chịu gì.
Các đệ tử siêu hưng phấn:
- Lâm sư huynh vô địch!
Tên kia lúc trước vênh váo là thế nhưng vào tay Lâm sư huynh thì như cọp giấy.
Hoàng Vi kinh hoàng, khủng hoảng, liên tục thụt lùi:
- Ngươi . . . ngươi . . .
Nàng không ngờ sư huynh thua dễ vậy.
- Tiểu cô nương, hiện tại đã thấy chưa? Trẻ tuổi bồng bột sẽ nếm trái đắng, nhìn tốc độ nhận báo ứng nhanh chưa. Bởi vậy người trẻ tuổi bây giờ phải bình hòa chút, như phong chủ này của tông ta, nói ít, làm nhiều.
Tâm tình Hỏa Dung vui sướng, ai kêu ngươi ngông, thấy báo ứng chưa.
Đám người Hoàng Vi nhìn Hỏa Dung lại ngó Lâm Phàm, cảm giác lòng bàn chân lạnh lẽo.
Đây là tông môn thế nào? Sao xảy ra chuyện như vậy?
Trưởng lão yếu xìu, thực lực đệ tử thì mạnh kinh khủng.
- Nói thử xem các ngươi đến Viêm Hoa tông vì chuyện gì?
Lâm Phàm hơi có hứng thú với liên minh, vực ngoại giới dung hợp lâu như vậy mà tới bây giờ hắn chưa hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh. Giao lưu với một số tông môn là việc cần thiết.
Đương nhiên nếu ai chủ động lộ chút ý muốn đánh nhau là hắn sẽ làm đối phương ngoan ngoãn nằm xuống.
Hoàng Vi thót tim, lắp bắp nói:
- Chúng ta không có ác ý gì, chúng ta đến từ Ngân Hà giáo, lại đây vì muốn lôi kéo tông môn tham gia liên minh, đoàn kết với nhau cùng sưởi ấm.
- Ngân Hà giáo?
Lâm Phàm chưa nghe tên này bao giờ, nhưng vực ngoại giới lớn như thế, có nhiều tông môn, không biết tên cũng bình thường. Dù hắn sinh hoạt trong vùng đất Nguyên Tổ cũng không nhớ tên tất cả tông môn.
Tên vừa rồi là đệ tử, thực lực không yếu, suy ra tông môn này không tầm thường, có lẽ ngang ngửa Hắc Thiên tộc.
Hoàng Vi nói nhanh:
- Tông môn chúng ta đã liên lạc với nhiều tông môn lớn nhỏ, sắp mở đại hội liên minh. Hắc Thiên tộc muốn các tông môn thần phục, ngày gần đây Bắc Sơn phủ, Huyền Không giáo diệt nhiều tông nhỏ, tất cả đều là tin lớn. Nếu tông môn trong vực ngoại giới không liên hợp lại sẽ bị bọn họ công phá từng chỗ. Sư huynh của ta hơi ngạo nhưng tuyệt đối không có ý xấu gì.
Tên này rất khủng bố, nàng sợ nói chậm sẽ chết.
- Ha ha, nếu muốn làm gì thì các ngươi đã chết từ lâu. Nhưng ngươi rất may mắn, hôm nay tu vi của bản phong chủ tăng nhiều, tâm cảnh tăng lên nhiều nên ngươi mới thoát một kiếp.
Lâm Phàm cảm giác mình tiến bộ nhiều, đã kiềm chế được ham muốn bắn pháo hoa.
Lâm Phàm hỏi:
- Liên minh hơi thú vị, nhưng Viêm Hoa tông sẽ không tham gia vào liên minh. Khi nào mở đại hội liên minh?
Lâm Phàm muốn đi gặp các tông các phái, xem sau khi vực ngoại giới dung hợp có những tông môn nào, coi như tìm hiểu tin tức, lấy được giá trị hữu dụng.
Hoàng Vi ném một tấm bản đồ qua:
- Ba ngày sau, ở Thiên Vân sơn, đây là bản đồ.
Nàng cẩn thận nhìn Lâm Phàm, hỏi:
- Ta có thể mang sư huynh rời đi không?
Lâm Phàm nhận lấy bản đồ, gật đầu, sau đó mở bản đồ ra.
Đám người Hoàng Vi vội chạy lại nâng sư huynh đã hôn mê lên, rời khỏi đây.
Nàng cảm giác nơi này rất nguy hiểm, Viêm Hoa tông có cường giả.
Hoàng Vi cũng rất bất đắc dĩ, tại sư huynh vênh váo quá mới khiến cường giả ra mặt, giữ được mạng sống đã là đối phương đại phát từ bi.
Hỏa Dung hô lên:
- Người trẻ tuổi, về sau phải chú ý chút!
Hỏa Dung mặc kệ bọn họ có nghe hay không, nói ra sướng miệng là được.
- Tiểu tử, ngươi thật sự đi đại hội liên minh gì đó?
Lâm Phàm cất bản đồ:
- Đi chứ, tại sao không. Vừa lúc xem có những tông môn nào, vực ngoại giới dung hợp, chúng ta phải tự mình tìm hiểu rõ tình huống thì không hay. Hơn nữa ta cảm giác chỗ chúng ta có lẽ là như vậy.
Lâm Phàm vừa nói vừa giơ ngón út lên.
Hỏa Dung ngây người:
- Ý ngươi là chúng ta rất yếu?
- Đương nhiên, trong thời gian gần đây ta gặp tông môn có cường giả nhưng không mạnh đến vượt sức tưởng tượng, không chừng tình huống hiện tại của chúng ta chỉ là đám con nít chơi đùa.
Lâm Phàm nói ra suy đoán, sau đó thấy Hỏa Dung nhìn mình trân trân như gặp quỷ.
- Trưởng lão nhìn ta như thế là sao?
Hỏa Dung kinh thán:
- Ghê gớm, từ khi nào trí tuệ của ngươi cao như thế, nhìn thấu những chuyện này được.
Các đệ tử có lẽ không biết Lâm sư huynh mà họ tôn sùng đầu óc khá đần, làm trưởng lão sao không biết chuyện đó được. Nếu hắn thông minh thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hỏa Dung hỏi:
- Ngươi nói xem gặp những tông mạnh thì phải làm sao? Có đối sách gì hay không? Hoặc là chịu nhục, phát triển từ từ, tích lũy lực lượng?
Lão làm trưởng lão quản lý chuyện trong tông môn, có trách nhiệm bảo vệ hòa bình của tông môn, trong ngoài đều cần ổn định.
Lâm Phàm đưa ra đề nghị:
- Đối sách? Không có. Gặp tông mạnh thì thân thiện giao lưu, còn không thân thiện thì đánh thôi, còn đối sách nào khác? Đừng nghĩ nhiều quá, nắm tay cứng nhất, không phục thì đánh, nếu không đánh lại thì phát triển, phát triển lên rồi quay lại đánh.
Hỏa Dung nhìn Lâm Phàm, hít sâu một hơi, lão rút lại lời vừa rồi.
Lão đã sai, không nên cho rằng tiểu tử này là người có trí tuệ.
Hỏa Dung hỏi:
- Tiểu tử, ngươi phục hồi thân thể như cũ được không? Chiều cao của ngươi hơi dọa người.
Lâm Phàm mở ra Cuồng Thân rất là bá khí, hắn thu nhỏ thân thể, đang định thay áo thì một giọng nói âm u vang lên:
- Nghiệt đồ kia!
Nghe giọng đó Lâm Phàm nheo mắt lại, có linh cảm không may, chớp mắt biến mất tại chỗ. Một nắm đấm đánh vào vị trí hắn vừa đứng.
Lâm Phàm quay đầu nói:
- Lão sư, thật sự không thể trách đồ nhi!
Lão sư đã thay đổi, râu hơi quăng, râu bạc xen lẫn sắc đen.
- Lão sư xem bộ râu bây giờ đẹp mắt biết bao, trắng xen lẫn đen còn tự quăng, người ta muốn cũng không được như vậy.
Thể chất của lão sư đã thay đổi, tu vi không tăng lên nhưng làn da phát sáng, khác biệt lớn với trước kia.
Đây là dấu hiệu tiến bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận