Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 669: Không ngờ còn làm kỳ thị

Lâm Phàm trốn lão sư, bị đánh không thể đánh trả, tốt nhất là đừng để bị đánh. Hắn đã ra ngoài phiêu bạt dài như vậy, nên giữ bình tĩnh, lâu rồi không gặp bé con.
Hắn mới tới đã bảo:
- Vượng Tài, kêu cha!
Bé gái đang uống sữa, Lữ Khải Minh tự mình nuôi em bé, đối với gã đây là hành hạ.
- Hừ! Có ăn thì không để ý tới ai.
Lâm Phàm nhìn phía xa, thấy một nữ nhân mắt long lanh nhìn qua.
- Lữ sư đệ hãy cẩn thận nữ nhân kia, đừng để nàng ta đến gần.
Lâm Phàm cảm giác cô nương kia muốn cướp người với hắn, nếu bị nàng cướp đi thì sau này hắn làm sao lăn lộn?
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng, sư huynh yên tâm.
Gã tuyệt đối sẽ không để nữ nhân này đến gần, Vô Địch phong cái gì cũng thiếu chỉ có đông người, dư sức trông giữ trẻ.
Lâm Phàm đi tới Đan Dược điện, Thanh Oa đang vất vả luyện đan. Khi nó ngửi được mùi nguy hiểm thì vui vẻ nhảy sang bên, nhưng rồi tim rớt cái bịch, có linh cảm không may.
Kẻ bỏ mạng đã đột phá đến Đại Thánh cảnh, ông trời bị mù mắt rồi, cho người như vậy biến mạnh lên.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Thanh Oa, ngươi mạnh hơn rồi.
Lâm Phàm phát hiện Thanh Oa đã khác xưa, có khác biệt rất lớn với lúc trước.
Trước kia nó là phế vật tu luyện, giờ Thanh Oa bất giác đột phá tới Thần cảnh. Mới qua bao lâu mà nó đến trình độ này? Thật không đơn giản.
Thanh Oa chân thành nói:
- Chủ nhân, Oa Oa cũng không biết tại sao, nghĩ mình vô dụng không thể trợ giúp chủ nhân là đau lòng muốn chết. Rồi bỗng một ngày nọ có luồng sáng bảy sắc bắn ra từ đầu Oa Oa, từ đó về sau Oa Oa tu hành siêu nhanh, tiến bộ chóng mặt nên mới miễn cưỡng tới Thần cảnh.
Người khác thấy không giống đùa, nhưng Lâm Phàm mà tin nó mới thấy quỷ.
Lá bùa treo sau lưng Thanh Oa bắt đầu lải nhải:
- Súc sinh đầu xanh nhà ngươi suốt ngày gạt người.
Thanh Oa liếc xéo, tiếc rằng không thể thấy đối phương:
- Câm mồm!
Nó tội nghiệp nói:
- Chủ nhân, trời đất chứng giám, bản oa chưa bao giờ lừa chủ nhân, nếu lừa chủ nhân thì cho bản oa đêm nay không thể ngủ.
Thanh Oa rất bất đắc dĩ, xem ra lại thức trắng đêm.
Lâm Phàm khen ngợi mấy câu:
- Ừ, khá lắm, rất tốt, tiếp tục cố gắng.
Hắn rời khỏi đây, đi tới chỗ Lão Hắc.
Lão Hắc đang rất kích động, vui sướng.
Vực ngoại giới dung hợp cho Lão Hắc nhìn thấy tương lai càng cao.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão Hắc, tình hình sao rồi?
Hỏi giữa Thanh Oa và Lão Hắc trong tương lai ai cao hơn thì chắc chắn là Thanh Oa, nhưng hỏi ai thành thật nhất đó chắc chắn là Lão Hắc.
Lão Hắc hưng phấn nói:
- Rất tốt, vực ngoại giới dung hợp cho ta cảm giác ta có khả năng vô hạn.
Bản thể của Lão Hắc là U Minh Hắc Mãng, yêu thú đẳng cấp cao trong vùng đất Nguyên Tổ.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, Lão Hắc cảm giác huyết mạch có dấu hiệu chuyển đổi.
Lão Hắc nói:
- Chủ nhân, ta cảm giác trong vô hình có thứ gì hấp dẫn huyết mạch của ta, ta muốn rời khỏi Viêm Hoa tông, đi bên ngoài tìm cơ duyên thuộc về ta.
Lão Hắc suy nghĩ thật lâu, không kiềm được xúc động trong lòng.
Nói theo kiểu của Thanh Oa đây là thời đại hỗn loạn lớn nhưng cũng là thời đại tốt nhất, có thứ gì lôi kéo thì phải bắt lấy ngay, nếu không sẽ không kịp hối hận.
Lâm Phàm nói:
- Đi đi, chú ý an toàn.
- Đa tạ.
Lão Hắc bay lên cao, thu nhỏ thân thể to lớn, biến ra hình người ẩn vào hư không.
Thể hình của nó mà bay trong không trung là thành bia sống.
Người của Ngân Hà giáo hoảng hốt rời khỏi Viêm Hoa tông. Hoàng Vi cho sư huynh dùng nhiều đan dược, toàn là đại đan, có diệu dụng rất lớn.
Tô Lập nằm ngay đơ bỗng ho khan, phun ra bãi máu:
- Khụ khụ!
Mắt Tô Lập hơi sáng lên, lẩm bẩm:
- Ta bị sao thế này?
Đến bây giờ Tô Lập còn chưa phản ứng lại.
Chợt mắt gã bắn ra tia sáng, lửa giận vô biên bùng cháy:
- Tên khốn kia dám làm ta bị thương!
- Sư huynh, bớt giận, người kia rất mạnh.
Hoàng Vi biết sư huynh đã không sao, nhớ lại người kia làm nàng sợ hãi, người gì mạnh quá.
Tô Lập biết đối phương rất mạnh nhưng gã không cam lòng, cảm giác mất mặt, yêu nghiệt từ đâu ra thế này. Tô Lập căm hận tông môn đó, tồi tệ vô sỉ, giả heo ăn cọp dụ người mắc câu, khinh người quá đáng.
Trưởng lão yếu xìu mà đệ tử thì quá mạnh, muốn lừa người mắc câu đây mà.
- Sư huynh, là chúng ta quá xúc động, không nên xung đột với trưởng lão kia, nếu không đã chẳng xảy ra chuyện như vậy. Đối phương nhận bản đồ chắc có hứng thú với liên minh, ba ngày sau sẽ gặp nhau ở Thiên Vân sơn. Tóm lại sư huynh đừng gây sự với đối phương, sư muội cảm giác người kia không đơn giản.
Hoàng Vi nói ra trực giác của nữ nhân, nhưng thấy mặt sư huynh đen thui, không biết đang nghĩ gì. Tóm lại nàng đã khuyên bảo, sư huynh có nghe hay không chẳng liên quan gì nàng.
Thanh Oa thấy con sâu đen kia đã rời khỏi Viêm Hoa tông thì cảm thán, Lão Hắc đã đi, tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình.
Thanh Oa đã giao lưu với Lão Hắc, Lão Hắc có hỏi nó về huyết mạch rục rịch, phương xa có thứ gì lôi kéo.
Thanh Oa vốn không muốn nói nhiều, để Lão Hắc bỏ qua cơ duyên này. Nhưng vì hai người xem như quen biết lâu năm nên nó chỉ cho Lão Hắc một con đường sáng.
Thanh Oa biết nhiều hơn bất cứ ai, nó không để bụng về vực ngoại giới dung hợp, làm nó hoảng là lần dung hợp cuối cùng, giai đoạn đó mới kinh khủng nhất, kẻ thù không đội trời chung của nó sẽ xuất hiện.
Thanh Oa ôm đầu ngồi xổm, nó không ngốc, biết thê tử có vấn đề. Với địa vị và thực lực của nó lúc bấy giờ, người làm nó không thấy rõ khuôn mặt, hại nó thảm như vậy chắc chắn là người bên cạnh, còn là người thân nhất. Nhưng Thanh Oa không muốn tin, nó ôm hy vọng xa vời.
- Ài, Thần cảnh hơi yếu, phải tìm cách luyện chế một viên thần đan siêu cấp, đánh thông tất cả thần mạch trong người, tu luyện công pháp cũ, sớm ngày bước vào cảnh giới càng cao.
Thanh Oa rất phiền, nhân vật này quá kém. Người đẩy nó vào thân xác ếch rõ ràng biết vực ngoại giới sẽ dung hợp, chờ xem nó làm trò cười.
Không bằng cầm thú, lòng dạ hiểm độc.
Thanh Oa rất có hứng thú với kẻ bỏ mạng này, không tin được, tốc độ tu hành quá mau, có thể nói là khủng bố.
Lâm Phàm rất buồn rầu, lão sư ngó lơ hắn rồi, hình như lão sư rất tức giận. Nói theo lời của Hỏa Dung trưởng lão là ngươi làm lão sư của ngươi mất mặt, mất râu không đáng gì, quan trọng là lão trần truồng, phô bày bản thân ‘chân thật’ ở trước mặt mọi người.
Câu nói của Hỏa Dung trưởng lão có ý nghĩa sâu sắc, làm Lâm Phàm khó hiểu thấu.
Lõa thể là chuyện bình thường mà?
Hắn thích trần truồng, dù bị người thấy cũng chẳng sao, hắn có vốn liếng siêu khủng, làm người ta cúi thấp cái đầu cao ngạo, sinh ra cảm giác tự ti.
Nhưng lão sư căm thù trần truồng, cho rằng mất mặt, vậy là sự thật chỉ có một.
Ba ngày sau, Lâm Phàm cầm bản đồ bay trong không trung, hắn muốn đi xem liên minh đó là sao.
Thiên Tông điện vùng đất Nguyên Tổ rất hố, nói là bảo vệ hòa bình cho tông môn thế gian nhưng kết quả thì sao? Thánh Đường tông hoành hành, thích làm thịt người nào thì làm, Thiên Tông điện không hó hé tiếng nào.
Tuyến đường hơi xa, nhưng hắn có bản đồ, sẽ không lạc đường.
Lâm Phàm bay qua núi non, cúi đầu thấy nhiều yêu thú hoành hành. Hắn muốn đi xuống làm một trận, nhưng thời gian không chờ người, đành bỏ qua.
Rất nhanh Lâm Phàm thấy phía trước rực rỡ ánh đỏ chiếu khắp thiên địa, đó là khí thế của cường giả, xem ra đã có nhiều người đến.
Ngân Hà giáo cầm đầu tổ chức liên minh thì chắc có năng lực rất lớn, cũng thông minh hơn nhiều. Mấy tên ngốc nhiều tay Hắc Thiên tộc đần độn, thông báo cho tất cả tông môn Nguyên Tổ vực rằng lão tử muốn làm thịt ngươi, không muốn bị xử thì cống hiến một vạn thiếu nữ, thần phục Hắc Thiên tộc.
Nữ nhân của Ngân Hà giáo nói Bắc Sơn phủ và Huyền Không giáo có ý định riêng, họ tiêu diệt một số tông môn nhỏ chắc cũng muốn cầm quyền Nguyên Tổ vực.
Hai môn phái này có chút mối thù với Lâm Phàm, chẳng qua đối phương chưa biết đến hắn.
Khi Lâm Phàm đáp xuống bốn phía đã có khá đông người, cách ăn mặc khác nhau, khí thế phi phàm, hiển nhiên họ đại biểu tông môn đến.
Lâm Phàm lẩn vào đám đông lặng lẽ nghe, xem thử có tin tức tốt gì không.
Lâm Phàm đến đây không phải để phát huy mà xem có ích lợi nào không.
Có người lên tiếng:
- Các ngươi nói xem Ngân Hà giáo muốn làm cái quỷ gì mà liên minh các tông lại? Ai sẽ là người cầm đầu?
- Ai ư? Chắc chắn là Ngân Hà giáo rồi, nếu họ nhường vị trí cầm đầu liên minh cho người khác thì uổng phí tất cả công sức.
- Có lý, đoạn thời gian trước Hắc Thiên tộc chó chết bắt chúng ta cống hiến một vạn thiếu nữ, láo hết sức. Đệ tử của tông ta vẫn còn độc thân, đào đâu ra nhiều thiếu nữ vậy được.
- Hắc Thiên tộc thì dễ tính, ít ra chọc nhiều kẻ địch. Quan trọng là Huyền Không giáo và Bắc Sơn phủ, rất tàn nhẫn, đã diệt mấy tông môn nhỏ, chó gà không tha. Ta có đến hiện trường rồi, nơi đó thật sự là máu chảy đầy đất, giống như luyện ngục, không biết tông môn bị diệt tiếp theo sẽ là ai.
- Bởi vậy mới nói, nên tham gia liên minh, lỡ đụng phải bị diệt tông không biết tìm ai giúp.
Người nói câu này chắc chắn là tông môn nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ, chỉ có thể tìm kiếm núi dựa.
Đối với một số tông môn nhỏ thì vực ngoại giới dung hợp như địa ngục, nguy hiểm chết người.
Một số tông môn xưng bá một giới thì là sự hành hạ, rõ ràng cao cao tại thượng nhưng bây giờ gầy dựng lại từ đầu, ai chịu nổi?
Bọn họ đi tới lối vào, có người trông giữ, có người đăng ký.
Bọn họ chỉ hỏi hai câu, tên tông môn, tu vi tông chủ, sau đó phát thẻ cho vào.
Lâm Phàm bình tĩnh nghe. Có nhiều tên tông môn, tu vi không đồng đều.
Thần cảnh, Truyền Kỳ cảnh, Đại Thánh cảnh, có đủ cả.
Nam nhân gầy yếu lo đăng ký, lúc này đến lượt Lâm Phàm.
Hắn cảm giác đối phương hỏi câu này có vấn đề rất lớn.
Hỏi tu vi tông chủ làm gì? Thực lực mạnh nhất tông môn không phải chỉ có tông chủ.
Nam nhân gầy yếu mặt không biểu tình hỏi:
- Tên tông môn?
- Viêm Hoa tông.
- Tu vi của tông chủ?
Lâm Phàm bất đắc dĩ. Tông chủ là người làm việc vững chắc, sẽ không hy vọng người ta tâng bốc lên.
- Thiên Cương cảnh đỉnh.
Nam nhân gầy yếu vụt ngẩng đầu, hỏi lại:
- Cái gì?
Lâm Phàm nói:
- Thiên Cương cảnh đỉnh, sao? Có vấn đề?
Nam nhân gầy yếu cúi đầu, mí mắt che đáy mắt khinh thường, tùy tay ném một thẻ gỗ cho Lâm Phàm:
- Xem vị trí tìm chỗ đứng.
Một số người bật cười, lần đầu tiên bọn họ nghe tông chủ tông môn mà tu vi yếu vậy.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, không ngờ bị kỳ thị.
Tu vi của tông chủ thấp trách được ai? Có giỏi hãy hỏi ai mạnh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận