Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 670: Ta cứu ngươi đi, đừng hoảng

Lâm Phàm bất mãn, người ta đều là thẻ đồng, thẻ bạc, chỉ có hắn được thẻ gỗ.
Dù kỳ thị cũng đừng rõ ràng vậy chứ.
Lâm Phàm rất muốn nói đừng khi dễ thiếu niên nghèo, a không, nên nói là đừng khi dễ tông chủ yếu, thật ra ta rất mạnh, chẳng qua các ngươi không hỏi.
Một nam nhân lại gần vỗ vai Lâm Phàm:
- Huynh đài, tông môn của ngươi yếu quá, nên tham gia liên minh để bảo đảm an toàn, lỡ gặp tông môn khủng bố thì sẽ tông hủy người mất.
Lâm Phàm cười cười:
- Đúng nhỉ.
Nam nhân bỗng nổi hứng mới lại gần bắt chuyện với Lâm Phàm, dù sao tông môn yếu như vậy rất hiếm thấy, gặp một lần coi như may mắn.
Thiên Cương cảnh, yếu đến kinh người, loại thực lực này mà có thể khai tông lập phái, nếu gã giáng lâm vào giới đó sẽ là chủ một tông chứ không làm đệ tử.
Thiên Vân sơn rất lớn, khu vực rộng mênh mông, kiến trúc san sát nhau, xem hình dáng dường như xây sau, uy vũ bất phàm.
Lâm Phàm thầm nghi ngờ:
- Không lẽ Ngân Hà giáo sớm có ý đồ nên mới mở mang đất lớn như vậy?
Rất có thể hắn đoán đúng.
Trên thẻ gỗ có con số, tìm kỹ đúng là tìm được vị trí, nhưng Lâm Phàm thấy vị trí này thật khiến người xấu hổ.
Không có chỗ ngồi, đứng đó làm bối cảnh.
Tông môn khác thì có ghế ngồi.
Cũng có cá biệt tông môn đứng giống Lâm Phàm, bọn họ mặt ủ mày chau, đau lòng.
Không có chỗ ngồi, hoàn toàn không lọt vào mắt đối phương.
Lâm Phàm ngước đầu lên, trên đài cao phía xa còn mấy ghế trống, chắc là chỗ của hoàng chủ Ngân Hà giáo, vị trí bên cạnh có lẽ dành cho người khác.
Một nam nhân thân hình cao ráo đứng trên đài cao, trang phục in hình ngân hà, khí thế phi phàm, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế hùng hồn.
- Đa tạ các vị nể mặt tiến đến.
Người này là hoàng chủ của Ngân Hà giáo, Dương Vạn Chân, thực lực hùng hậu, không phải người thường.
Trước khi vực ngoại giới chưa dung hợp Ngân Hà giáo là môn phái cao nhất một giới, quản lý giới đó. Sau khi vực ngoại giới dung hợp Ngân Hà giáo không cam lòng chìm xuống, muốn cai quản một vực, vậy thì phải nghĩ cách.
Bởi vậy Dương Vạn Chân nghĩ ra kế một hòn đá ném hai chim.
Thành lập liên minh, mời các tông tiến đến, nếu có tông mạnh thì có thể quan hệ hữu nghị, nếu là tông yếu vậy sẽ dùng thực lực tuyệt đối chinh phục họ.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp bản đồ quá lớn, Dương Vạn Chân chỉ biết chỗ đang ở là Nguyên Tổ vực.
Khi vực ngoại giới mới dung hợp Đạo Thanh Vô Lượng tông xuất hiện rồi biến mất, lại xuất hiện, trực tiếp cai quản Cửu Đế vực.
Tuyệt Thần cung cai quản Thiên Thương vực.
Giọng nói đột nhiên vang lên đó khiến Dương Vạn Chân cảnh giác, không tự tiện hành động mà tìm hiểu kỹ, phát hiện Đạo Thanh Vô Lượng tông và Tuyệt Thần cung không ở chỗ này.
Ngân Hà giáo ở đây tên là Nguyên Tổ vực, chưa ai cai quản, nên Dương Vạn Chân mới có ý định quản lý nó.
Dù quản lý được Nguyên Tổ vực thì Dương Vạn Chân sẽ phát triển thật cẩn thận. Những tông môn cai quản một vực trong khi vực ngoại giới chưa dung hợp bao lâu, chắc chắn có thực lực phi phàm, không thể chống lại.
Dương Vạn Chân cười nói, nhìn hết tình huống bên dưới:
- Tại hạ là hoàng chủ Ngân Hà giáo, Dương Vạn Chân, mời các vị đến đây vì có việc lớn muốn bàn bạc. Nhưng trước lúc đó xin các vị chờ chút, sắp có khách quý tiến đến.
Một số tông môn cứng cựa, người đại biểu không yếu. Bọn họ đã đến rồi còn bắt chờ người, ai mà ‘trứng’ to kiêu ngạo thế.
Nhưng Dương Vạn Chân ra mặt làm mọi người kinh sợ, thực lực của gã rất mạnh, chỉ cảm nhận khí thế đã khiến người kinh.
Nên bọn họ ngoan ngoãn chờ, nhỏ giọng thảo luận, không dám làm càn.
Phía chân trời xa cuồn cuộn tầng mây, có tia sáng xuyên thấu tầng mây chiếu xuống mặt đất, khí thế từ sâu bên trong ập đến, khí thế ngưng tụ thành thực chất tựa như sơn mạch nặng nề đè lên tim mọi người.
Có tiếng rên rỉ, có người cảm nhận thân thể chấn động, tiếng sấm nổ, bị khí thế nghiền áp.
Các cặp mắt tức giận nhìn lên trời, khinh người quá đáng, mời bọn họ lại đây còn dùng khí thế nghiền áp, rõ ràng không thèm để họ vào mắt.
Dương Vạn Chân vẫn mỉm cười nhưng lòng thầm hừ lạnh. Thành lập liên minh phải dùng thủ đoạn mềm mỏng trấn an các tông môn, không ngờ Yêu Thần tông bày ra thủ đoạn cứng rắn gõ đầu các tông môn, hành động thiếu sáng suốt.
- Phó tông chủ Yêu Thần tông, Yêu Quân tiến đến, hoan nghênh hoan nghênh.
- Dương tông chủ khách khí.
Yêu Quân đạp hư không đáp xuống đài cao, ngồi xuống, nhìn các tông môn như vị vua nhìn xuống bình dân.
Lâm Phàm đứng đó xem, cảm giác chán chết.
Quả nhiên là hiện thực, thực lực rất cường đại có ghế ngồi, có quyền lên tiếng, thực lực yếu thì không có ghế ngồi, đứng như cọc gỗ.
Dương Vạn Chân giơ tay đè không khí:
- Các vị đến đây chắc đều biết giới vực chúng ta ở tên Nguyên Tổ vực, nhưng trong giới vực này có tông môn dùng thủ đoạn máu me diệt tông, làm nhiều tông môn cảm thấy bất an. Ta làm hoàng chủ Ngân Hà giáo không thể nhìn cảnh này diễn ra, nên mới nảy ý tổ kiến liên minh, liên hợp tất cả tông môn lại, cho các tông hoàn cảnh an toàn.
Dương Vạn Chân ngừng lại, cho bọn họ thời gian suy nghĩ.
Không gian yên tĩnh bỗng rộ lên tiếng xì xầm.
- Dương tông chủ nói có lý, tình huống hiện giờ không an toàn, ai biết tông môn bị diệt tiếp theo là ai? Chẳng bằng liên hợp với nhau.
- Đúng rồi, lần này đến đây vì muốn tham gia liên minh, tìm cách tự bảo vệ mình.
- Liên minh cũng tốt, nhưng phân chia quyền lợi thế nào?
Tiếng thảo luận không dứt.
Có người kêu lên:
- Dương tông chủ, ai làm minh chủ liên minh?
Mọi người cùng giương mắt nhìn, hy vọng được một câu giải thích.
Yêu Quân lười biếng nói:
- Đương nhiên là tông chủ Yêu Thần tông chúng ta đảm nhiệm minh chủ.
Vừa dứt lời tiếng ồn ào càng ầm ĩ hơn.
Nụ cười dần đông trên mặt Dương Vạn Chân, mặt viết ba chữ: Cái quỷ gì?
Dương Vạn Chân đang định nói minh chủ đầu tiên để gã làm, ai ngờ Yêu Quân mặt dày vô sỉ nói ra câu đó.
Dương Vạn Chân nói:
- Ha ha, Yêu Quân, vị trí minh chủ còn cần thận trọng suy xét mới được.
Yêu Quân nói:
- Có gì phải thận trọng, trừ tông chủ của tông ta ra còn ai có tư cách này? Dương tông chủ thấy đúng không?
Dương Vạn Chân nheo mắt, rõ rành rành là kiếm chuyện.
Chợt có tiếng người cất cao:
- Làm gì rắc rối vậy, chỉ có ba tông địch, trực tiếp diệt là xong.
Mọi người nghe vậy cảm thấy nói có lý. Ba tông Hắc Thiên tộc, Bắc Sơn phủ, Huyền Không giáo đồ tông diệt môn, còn cần liên minh làm gì, hùa nhau xông lên tiêu diệt là xong.
Mặt Dương Vạn Chân bình tĩnh nhưng lòng kéo mây đen:
- Các vị, Nguyên Tổ vực không thể không có chủ, nếu không sẽ năm bè bảy mảng, bị vực ngoại giới khác tấn công thì chúng ta khó thể ngăn cản.
Yêu Quân nói:
- Đúng vậy, Yêu Thần tông ta đồng ý gánh trách nhiệm lớn này, do tông chủ của tông ta làm minh chủ.
- Bà nội nó!
Dương Vạn Chân muốn đánh chết Yêu Quân, đồ mặt dày.
Các tông thảo luận, bọn họ không có tư cách làm minh chủ, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, nhưng lại sợ bị người diệt tông.
Một giọng nói hơi the thé vang lên:
- Cần gì rắc rối, cùng nhau thề chung sức chống cự bên ngoài là được, ai trái với lời thề sẽ bị trời đánh sét chém, vĩnh viễn không siêu sinh. Ngốc thật.
Giọng nói kia lại vang vọng trong đám người.
Yêu Quân bật dậy, đằng đằng sát khí:
- Ai? Rốt cuộc là kẻ nào nói chuyện!?
Yêu Quân chống mắt xem người này có đầu óc thế nào mà luôn chọt trúng góc độ xảo quyệt.
Lửa giận đốt cháy trong lòng Dương Vạn Chân, đụng vào chuyên gia rồi, không chỉ phá rối Yêu Thần tông. Nếu làm theo lời người kia nói thì mắc gì Ngân Hà giáo phải bảo vệ tông yếu trong khi họ không được lợi?
Các tông hai mặt nhìn nhau, cảm giác giọng nói không biết phát ra từ đâu này rất có lý, đây mới là cách hay.
- Dương tông chủ, chúng ta cảm thấy đề nghị này rất tốt.
- Đúng rồi, cùng nhau thề là xong.
Dương Vạn Chân đè không khí:
- Các vị, việc này không đơn giản như vậy, thề . . .
Giọng nói the thé lại vang lên trong đám người:
- Nói nhảm nhiều làm gì, thật ra muốn cai quản Nguyên Tổ vực chứ gì. Tham gia liên minh là trúng độc chậm, cuối cùng bị đồng hóa hết, mất luôn tông môn.
Dương Vạn Chân không nhịn được nữa:
- Ai? Rốt cuộc là kẻ nào nói, đứng ra!
Chuyện không quá ba lần, đây đã là lần thứ ba, rõ ràng tới gây sự.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết là ai nói.
Lâm Phàm nhàm chán thầm nghĩ:
- Buồn tẻ.
Đối phương chưa mở miệng là hắn biết ngay xì hơi cái gì.
Liên minh thật chán, đồ ngu mới tham gia.
Không ngờ các tông môn có ý định tham gia vào, xem ra chỉ số thông minh của họ cách biệt lớn với hắn.
Thật là bi thương lớn nhất đời người.
Đời này hắn trừ đấu lực lượng với người ra còn muốn đấu chỉ số thông minh, nhưng chỉ số thông minh của những người này không lọt vào mắt hắn.
Lâm Phàm rời khỏi đội, định đi dạo xem có thứ tốt gì không, nếu thuận tay lấy vài món cũng xem như không uổng chuyến này.
- Ha ha ha! Không ngờ các ngươi thật sự muốn liên minh!
Thiên địa bỗng biến đổi, có cường giả giáng lâm.
Biểu tình Dương Vạn Chân nghiêm túc bay lên trời:
- Bắc Sơn phủ, Huyền Không giáo!
Không ngờ bọn họ đến đây.
Phủ chủ Bắc Sơn phủ, giáo chủ Huyền Không giáo đều là cường giả đương thời trong Nguyên Tổ vực. Hai người bắt tay nhau liên hợp trấn áp tông môn Nguyên Tổ vực.
- Dương Vạn Chân, Yêu Quân, các ngươi muốn liên hợp tất cả tông môn diệt tông chúng ta, do đó cai quản Nguyên Tổ vực. Giấc mơ này hơi đẹp, bằng vào bọn họ không có bản lĩnh đó!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời nổ sấm sét, uy thế khủng bố vô biên đè ép xuống.
Tiếng hét thảm vang lên không dứt.
Đệ tử bình thường không chịu nổi chảy máu từ miệng mũi, không biết sống chết thế nào. Một số trưởng lão hoặc tông chủ của tông môn thì biểu tình nghiêm túc, mặt đỏ rực, hiển nhiên không đỡ nổi uy thế như vậy.
Dương Vạn Chân và Yêu Quân liếc nhau:
- Các vị, cùng nhau ra tay trấn áp bọn họ! Bảo vệ hòa bình Nguyên Tổ vực!
Hai người bay lên trời lao thẳng vào phủ chủ, giáo chủ.
Bùm!
Bùm!
Bốn người đều có tu vi Chí Tiên cảnh, khi va chạm hình thành lực lượng trùng kích lớn làm người bên dưới lảo đảo, bị lan trúng.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng vững như tùng.
Một lão nhân gào rú ngã xuống cạnh Lâm Phàm:
- A!
Bụng lão bị dư ba chấn thương, máu chảy ròng ròng.
Lâm Phàm muốn đi nhưng thấy chiếc nhẫn tỏa sáng rực rỡ trên ngón tay lão nhân làm hắn do dự.
Lâm Phàm tiến lên, hai tay chộp cánh tay đối phương bay đi xa:
- Ta cứu ngươi đi, đừng hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận