Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 671: Giúp người là nguồn gốc của niềm vui

Hiện trường hỗn loạn vô cùng, cường giả chiến đấu va chạm từng chiêu đem đến trùng kích lớn, tu vi nhỏ yếu hoặc ở gần quá sẽ bị lan trúng.
Vết thương trên bụng lão nhân bị vũ khí bén đánh trúng, máu tuôn ồ ạt nhuộm đỏ mặt đất.
Mặt lão nhân trắng bệch, ọc bãi máu, nhưng không quên cảm ơn Lâm Phàm:
- Đa tạ.
Đây là thiếu niên tốt, vào phút nguy hiểm còn nhớ cứu người.
Lâm Phàm kéo hai vai lão nhân, cười tươi nhe hàm răng trắng biểu hiện trái tim tốt bụng của hắn.
- Giúp người là nguồn gốc của niềm vui.
Câu trả lời thật hay, lão nhân bị thương rất nặng miễn cưỡng mở mắt ra, mắt lấp lóe tia sáng. Lão không ngờ sau khi vực ngoại giới dung hợp còn gặp được người tốt như vậy.
- Tên của ngươi là gì?
Lâm Phàm im lặng:
- Cái tên không quan trọng, hãy yên lòng dưỡng thương, có ta ở đây ngươi sẽ an toàn.
Hắn muốn nói cái gì nhưng có lực lượng kỳ diệu tràn ngập trong người, phải dốc hết sức mới thanh trừ được.
Nhẹ nhàng đến rồi lại đi, không mang đi một vật, chỉ cuỗm mất nhẫn của đối phương.
Lão nhân yên lặng nằm ở phía xa, rời xa nguy hiểm, lão rất cảm kích, đúng là người siêu tốt.
- Liên minh chắc chắn không thành, Huyền Không giáo, Bắc Sơn phủ hay thật, trực tiếp giết tới cho một cú trời giáng, sáng tạo điều kiện rất tốt cho bản phong chủ.
Lâm Phàm cất nhẫn, xuyên qua đám người tìm kiếm mục tiêu, còn về uy thế bộc phát từ chấn động trong không trung thì không đáng khiến hắn quan tâm.
Lâm Phàm bây giờ là Đại Thánh cảnh, không phải mấy con tép nhỏ.
Phía xa, một người trẻ tuổi bị đá to đè dưới đất, suy yếu hét lên:
- A!
Gã bị thương rất nặng, người đầy máu, không biết gã trải qua chuyện gì mà sao bị thương nặng như thế.
Có khi nào gan to bằng trời tham gia vào chiến trường, bị vỗ rớt xuống không?
Gã nằm ở vị trí rất tệ, một số đệ tử chạy trốn lung tung không rảnh chú ý, đạp lên mặt gã làm gã đau đến la làng, không có chút nhân tính.
Mặt nam nhân đỏ rực muốn chửi ầm lên, đột nhiên một tảng đá to từ phía xa bay lại muốn đè lên gã.
Nam nhân sợ hãi tột độ, hối hận thắt ruột:
- Tàn đời!
Tuổi trẻ bồng bột đi lên đấu cứng với đối phương, bị nghiền áp một chưởng vỗ rơi xuống, nếu đối phương sức lực không quá mạnh thì gã đã chết từ lâu.
Nhưng đá to thế tới rào rạt, gã không gồng được chút sức nào.
Bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt gã, một đấm đánh nát đá to.
Lâm Phàm cười nói:
- Đừng hoảng, ta tới cứu ngươi
Lâm Phàm đẩy đá đè người đối phương ra, chộp cánh tay gã, cẩn thận quan sát bốn phía sau đó kéo tới chỗ không người.
Nam nhân yếu ớt nói:
- Đa tạ ngươi.
Lồng ngực gã xẹp xuống, có một khúc xương đâm ra ngoài, vết máu loang lổ, vô cùng thê thảm.
Lâm Phàm cười cười, yên lặng kéo nam nhân đi xa, rời xa chốn nguy hiểm này.
Nam nhân cảm thán rằng:
- Vẫn có nhiều người tốt.
Ai nói sau khi vực ngoại giới dung hợp làm mỗi người bất an?
Nhìn xem, tình huống nguy hiểm biết bao nhưng vẫn có người chạy ra cứu người, tấm lòng này đáng giá bội phục, kính nể.
Sau khi xong chuyện nam nhân khó khăn giơ tay lên, phát hiện nhẫn đeo trên ngón tay đã mất:
- Ủa? Trữ vật giới chỉ của ta đâu rồi?
Gã hoang mang, không lẽ làm rớt?
Gã muốn gọi lại thanh niên kia, hỏi có phải ngươi đã lấy trữ vật giới chỉ của ta? Nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, gã không mở miệng hỏi được, sẽ làm tổn thương lòng người, dù sao người ta đến cứu gã.
Mất trữ vật giới chỉ làm gã nóng ruột nóng gan, nhưng đang bị thương nặng, ưu tiên chữa lành vết thương đã.
Phủ chủ Bắc Sơn phủ cười càn rỡ:
- Dương Vạn Chân, tông môn mà ngươi muốn liên minh đã tan tác, một đám gà chó, thứ như vậy dù đông cỡ nào cũng vô dụng!
Phủ chủ Bắc Sơn phủ đến đây không phải muốn tiêu diệt đối phương mà là chèn ép, để họ biết hành vi này ngu xuẩn biết bao.
Dương Vạn Chân xanh mặt, liên minh đang yên lành chẳng những nội bộ xảy ra vấn đề, hiện giờ bị Bắc Sơn phủ và Huyền Không giáo phá bĩnh. Dương Vạn Chân cực kỳ không cam lòng, cố gắng nhiều ngày đều uổng phí.
Hiện giờ khó đoán thắng thua, hai bên chưa đánh thật. Với thực lực của bọn họ nếu thật sự liều mạng, đánh đến lưỡng bại câu thương sẽ bị trai cò đấu nhau ngư ông được lợi.
Đi ngang qua, thăm dò một chút, đây là ăn ý giữa hai bên.
Yêu Quân sôi trào yêu khí hình thành ảo ảnh yêu to sau lưng:
- Nói nhảm nhiều làm gì! Bắc Sơn phủ, Huyền Không giáo tội đáng muôn chết, phá rối việc lớn!
Trong khi bọn họ đấu túi bụi thì Lâm Phàm đi bên dưới, làm người tốt việc tốt, không để lại tên, chỉ thuận tay cuỗm mất trữ vật giới chỉ của đối phương.
Liên minh lần này tất cả tông môn Nguyên Tổ vực đều đến, Lâm Phàm được thấy nhiều, hiểu biết đại khái.
Lâm Phàm thấy các tông môn quen như Hắc Vụ tông, Huyền Hoàng Chính Khí tông đều phái người đến. Nhưng bọn họ không tốt lành gì, bị dư ba chiến đấu ảnh hưởng, cộng thêm thực lực của họ yếu, không đứng vững được.
Lâm Phàm không bao giờ kỳ thị ai, đều đối xử bình đẳng, mặc kệ thực lực của đối phương thế nào, chỉ cần đeo nhẫn là hắn lột hết.
- Mau lên, sao mấy tên kia không lên? Mau lên đi chứ!
Lâm Phàm thấy nhiều tông môn trốn ra xa như thể chuyện không liên quan đến họ. Trữ vật giới chỉ trên ngón tay họ tỏa ánh sáng chói mắt, làm hắn khao khát, khát vọng có được. Nhưng bọn họ không xông lên, không bị người đánh phế thì Lâm Phàm không có cớ đi lên cứu người.
Lâm Phàm lưu luyến liếc một cái, không thể ở lại đây nữa.
Cứ tưởng đám người này có tấm lòng son nhưng hóa ra là gan chuột, bị hù sợ núp thật xa, khiến người coi thường, trên đời sao có kẻ nhát cáy như chuột.
Có người giết tới, không cầm vũ khí nhưng vẫn liều mạng với đối phương.
Hai chân Lâm Phàm đạp đất rời khỏi Thiên Vân sơn. Thu hoạch không tệ, kiếm được gần trăm chiếc trữ vật giới chỉ, tàm tạm.
Lâm Phàm rời đi không bao lâu, hai cường giả Huyền Không giáo, Bắc Sơn phủ bỏ lại câu hăm dọa rồi rời đi.
Dương Vạn Chân sắc mặt âm trầm đứng trên cao. Đại hội liên minh tốt đẹp bị đối phương phá hoại, trong tầm mắt toàn là tông môn rên la.
- Quá yếu.
Đây là suy nghĩ trong Dương Vạn Chân, không kêu các ngươi lên, mới chỉ là dư ba đã chấn cả đám thê thảm như vậy, muốn các ngươi có ích gì?
Yêu Quân cười nói:
- Dương Vạn Chân, xem ra việc liên minh phải tạm gác lại.
Yêu Quân không để bụng, gã đến đây để phá rối, nếu vớt được ích lợi gì thì lời to, còn không được cái gì cũng chẳng sao.
Dương Vạn Chân im lặng, lửa giận thiêu cháy trong lòng. Một việc tốt đẹp bị phá nát bét, ai nhịn được?
- Cũng tốt, Huyền Không giáo, Bắc Sơn phủ khinh người quá đáng, sợ là không thể giữ lại nữa.
Yêu Quân cười, không hỏi nhiều về việc này, Huyền Không giáo và Bắc Sơn phủ không có nhiều ảnh hưởng với gã. Yêu Thần tông hay Ngân Hà giáo nếu đấu với hai tông kia sẽ bị tổn thương lớn, đồ khùng mới chủ động tấn công.
Đột nhiên bên dưới vang tiếng hét:
- A! Trữ vật giới chỉ của ta bị mất rồi!
- Ta cũng vậy, đồ khốn nạn nào trộm trữ vật giới chỉ của ta!?
Bọn họ bị thương rất nặng, khó khăn mới ổn định lại chợt nhận ra ngón tay trống rỗng, nhìn kỹ thì chiếc nhẫn đã mất. Đó là toàn bộ tài sản của họ, mất hết của cải không bằng giết bọn họ.
Lâm Phàm nắm một đống trữ vật giới chỉ, đeo đầy mười ngón:
- Sướng!
Lâm Phàm rất thỏa mãn, không uổng chuyến này, chẳng những làm chuyện tốt còn kiếm tiền. Tuy chúng nó không giúp nhiều cho hắn nhưng tông môn còn phải nuôi nhiều đệ tử, lão sư đang giận hắn, không hối lộ không được.
- Liên minh khỉ gì, còn một số tông môn mạnh không đến.
Nguyên Tổ vực có Thông Thiên tháp, thực lực của Thông Thiên Tiểu Tổ không đơn giản, Lâm Phàm đoán gã đến Chí Tiên cảnh.
Lâm Phàm có quan sát kỹ, tất cả tông môn mà hắn biết phỏng chừng người mạnh nhất đều là Chí Tiên cảnh. Lâm Phàm đâm ra nghi ngờ có lẽ sau khi vực ngoại giới dung hợp, Nguyên Tổ vực bọn họ là chỗ tụ tập tông yếu.
Đối với Nguyên Tổ vực đẳng cấp tông yếu nhất lấy Chí Tiên cảnh làm tiêu chuẩn, thấp hơn nữa thì hết cách.
Nếu Viêm Hoa tông không có Lâm Phàm và lão sư có lẽ xếp vào hạng nhỏ yếu nhất vực ngoại giới, tông môn Thiên Cương cảnh.
Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện này thì một luồng sáng lạnh bắn tới lưng hắn.
Lâm Phàm tức giận tung nắm đấm nổ nát luồng sáng lạnh:
- Ai vậy hả? Chơi đánh lén!
Lâm Phàm trừng mắt hư không, thấy một người đứng lơ lửng.
Là phủ chủ Bắc Sơn phủ đây mà.
Lâm Phàm mắng chửi:
- Ngươi bị điên à? Bản phong chủ chọc vào ngươi hay đã giết nhi tử của ngươi mà sao đánh lén bản phong chủ?
Mà khoan, hình như hắn thật sự giết nhi tử của đối phương.
Thiếu phủ chủ gì đó chết rất thảm, bị xác chết đâm thủng người đóng đinh trên tường.
Phủ chủ sắc mặt âm trầm, mắt sâu thẳm tràn ngập sát ý, giơ tay lên búng, hư không nổ tung, một chụp sáng bắn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm khó chịu búng ngón tay, khí thế nghiền áp bay đi:
- Mợ nó, chỉ có ngươi biết búng sao?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai loại lực lượng va chạm sinh ra trùng kích mạnh.
Phủ chủ Bắc Sơn phủ ngạc nhiên:
- Ủa?
Không ngờ tiểu tử này có chút thực lực, chặn lại thế công của gã.
Lâm Phàm hỏi:
- Ủa gì, ngươi quá đáng, bản phong chủ đang đi đường tại sao ngươi đánh lén hả?
Lâm Phàm cảm thấy con người đôi lúc phải hơi nói lý.
- Hừ! Bản phủ chủ muốn giết ngươi còn cần lý do?
Phủ chủ phát hiện người này không đơn giản, đụng phải gã, gặp nguy vẫn không sợ, người này chắc chắn có vấn đề. Nhìn phương hướng hình như hắn đến từ bên Thiên Vân sơn.
- Tiểu tử, ngươi từ bên Thiên Vân sơn lại đây tức là muốn tham gia liên minh, vậy thì ta có lý do giết ngươi.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Lý do này không đủ, nếu ngươi không tìm thấy lý do tốt hơn thì bản phong chủ có thể cung cấp cái cớ cho ngươi.
Phủ chủ cười to bảo:
- Ha ha ha! Vậy ngươi nói xem có lý do gì khiến ta không giết ngươi?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Là bản phong chủ giết nhi tử của ngươi, a không, thật ra không phải bản phong chủ giết, bản phong chủ chỉ tính là đồng lõa gián tiếp.
- Khốn kiếp!
Quả nhiên khi Lâm Phàm nói ra mấy câu đó thì phủ chủ điên lên, thế như chẻ tre, sát chiêu hiển hiện quyết giết Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận