Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 673: Người này đâu

- Có lẽ chết mấy chục lần thì có thể đánh nát đối phương?
Lâm Phàm có cảm giác đó, nhưng cũng biết đời người có ba điều tưởng tượng sai lầm lớn, hắn sợ đây là một loại trong ảo giác.
Bây giờ còn chịu đựng được, không có cảm giác gì lớn, tuy bị chảy máu hơi nhiều nhưng không ảnh hưởng động tác tổng thể, thậm chí hắn không chậm lại chút nào.
Phủ chủ nghiêm túc hơn:
- Rốt cuộc là cái gì?
Người bình thường bị thương như vậy đã sớm gục, nhưng tiểu tử này vẫn đứng thẳng, không chút phản ứng, làm phủ chủ không hiểu nổi.
Lâm Phàm lau máu dính bên môi, chậm rãi khom người, lực lượng ẩn nấp trong người như mãnh hổ thức tỉnh, bắt đầu sôi trào kịch liệt.
Bùm!
Mặt đất nứt rạn, dư ba khuếch tán, Lâm Phàm biến mất, chớp mắt xuất hiện trước mặt phủ chủ. Hai nắm đấm siết chặt liên tục như mưa đấm vào đối phương.
Cách chiến đấu mà Lâm Phàm thích nhất là bám lấy đối phương, dùng nắm đấm dạy cho đối thủ cách làm người.
Tuy rằng thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng hắn không e ngại.
Khi ra tay sấm chớp ầm ầm, trùng kích khuếch tán, ánh sáng bao phủ, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Nhiều yêu thú ẩn núp xung quanh hoảng sợ chạy trốn, đang có cường giả chiến đấu, dù cách chúng nó rất xa nhưng vẫn bị dư ba ảnh hưởng.
Binh bốp bùm!
Đây là tiếng giã vào da thịt.
- Tiểu tử, ngươi thật sự rất ngông cuồng! Với thực lực của ngươi nếu chăm chỉ tu luyện sẽ có thành tựu, nhưng hôm nay nơi này là chỗ chôn xác ngươi!
Hai tay phủ chủ phát sáng, sát chiêu lẫm liệt, mỗi lần ra tay là hư không chấn động mãnh liệt. Phủ chủ cảnh giác nắm đấm của Lâm Phàm, cánh tay có thể xóa tan lực lượng của y khiến y e dè.
Bóng quyền của phủ chủ tập trung vào bụng Lâm Phàm, từng đấm lại từng đấm, tốc độ nhanh đến cực độ, mỗi đấm tràn ngập lực lượng có tính hủy diệt.
- Phụt!
Máu tràn ra từ khóe môi, nhưng những chấn động này khó thể ngăn cản sự cuồng bạo của Lâm Phàm.
Năm ngón siết lại, hắn phớt lờ những nắm đấm tấn công dồn dập, giơ tay đấm mạnh vào phủ chủ.
Bốp!
Phủ chủ giơ tay đỡ cú đấm, tiếng xèo xèo vang lên. Phủ chủ nhanh chóng rời xa, giữ khoảng cách với Lâm Phàm.
Phủ chủ cực kỳ giật mình, đây còn là con người sao? Bị thương cỡ đó mà chưa chết, làm y cảm giác những người lúc trước bị y giết được làm bằng giấy.
Vết thương trên bụng Lâm Phàm khô héo, dường như khí quan bên trong bị vỡ, hắn hộc máu nhưng vẫn đứng thẳng.
Lâm Phàm nhìn phủ chủ, mỉm cười nói:
- Khá lợi hại, nhưng lực lượng nắm tay hơi yếu, không thì đã đánh chết bản phong chủ được rồi.
Mặt phủ chủ xanh mét, lần đầu tiên y gặp người như vậy.
Rõ ràng bị đánh tơi tả mà còn ra tiếng trêu chọc y, thật là tội đáng muôn chết.
Răng rắc!
Lâm Phàm nhướng mày ôm bụng, nửa quỳ dưới đất. Hắn phát hiện tình huống trong người không tốt như đã tưởng, vẫn bị thương nặng.
Phủ chủ cười to bảo:
- Như thế nào? Không chịu đựng được nữa? Hay vừa rồi ngươi luôn cố chịu đựng?
Xem ra tiểu tử này đã không được, mới rồi cắn răng cố chống thôi.
Lúc này sự sống có dấu hiệu chậm rãi xói mòn, cách cái chết còn một khoảng cách.
Lâm Phàm định mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra hấp dẫn đối phương tấn công, còn vận rủi cuồn cuộn là thủ đoạn áp đáy hòm, không đến lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng năng lực đó. Vì rất hố, nếu kiếm được điểm còn đỡ, nhưng không có điểm thì mở nó ra làm gì? Chẳng được lợi chi.
- Tiểu tử, ta rốt cuộc tìm đến ngươi!
Đột nhiên hư không chấn động, tiếng sấm ầm ầm, uy áp kinh khủng phô thiên cái địa ập đến.
Lâm Phàm sửng sốt:
- A?
Giọng nói hơi quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu, nhưng trong một chốc không nhớ ra.
Phủ chủ tức giận quát:
- Chịu chết đi!
Phủ chủ hóa thành luồng sáng lao thẳng vào Lâm Phàm, y phải giết tiểu tử này tại đây, ai đến cũng vô dụng.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, áo giáp đen ngòm làm hắn nhớ ra người đến là ai.
Bùm!
Phủ chủ vỗ chưởng vào giáo giáp, người kia không nhúc nhích, không bị ảnh hưởng chút nào.
Lâm Phàm sững sờ:
- Là ngươi!
Là Xích Cửu Sát đây mà, gã và trữ vật giới chỉ bị hắn lột sạch đồ, hắn tự sát trước mặt hai người chứng tỏ bản phong chủ đã chết. Sao tên này vẫn tìm hắn? Còn tìm đến nơi.
Xích Cửu Sát nói:
- Đúng vậy, là ta! Tiểu tử làm ta tìm vất vả, rốt cuộc bắt được ngươi.
Lâm Phàm nhìn phủ chủ vỗ chưởng vào người Xích Cửu Sát, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác:
- Hắn đánh ngươi mà ngươi không có phản ứng gì?
Lâm Phàm biết Xích Cửu Sát rất mạnh, rất có thể không phải là người của Nguyên Tổ vực. Có lẽ Xích Cửu Sát đang đánh nhau đi ngang qua, nhưng vì Lâm Phàm mà gã ở lại Nguyên Tổ vực, đơn giản vì muốn tìm ra hắn.
Phủ chủ giật nảy mình, một chưởng dồn hết sức vỗ vào người đột nhiên xuất hiện nhưng gã không có phản ứng gì. Phủ chủ thấy sau lưng người này nổi lên trận văn, lực lượng khủng bố ập đến.
Bùm!
Phủ chủ bay xa rồi rơi xuống đất, phun ra búng máu. Y không tin được, biểu tình kinh sợ. Đây là ai? Vì sao mạnh dữ vậy?
- Lợi hại.
Lâm Phàm muốn khóc, hắn định mở Hữu Sắc Nhãn Tình kéo chết phủ chủ, ai ngờ giữa đường chạy ra trùm cuối, không nhúc nhích một ngón tay đã làm phủ chủ hộc máu ngã xuống đất.
Hắn không mạnh bằng Xích Cửu Sát.
Nhưng nếu mở vận rủi cuồn cuộn ra thì mặc kệ là ai, kết quả cuối cùng đều giống nhau, nên Lâm Phàm không thèm hâm mộ.
Xích Cửu Sát nhìn Lâm Phàm, dường như đang chờ đợi:
- Ngươi không có gì muốn nói với ta?
- Có, nhưng làm phiền chờ chút, không thể lãng phí thứ này, lãng phí là đáng xấu hổ. Lão đệ, có chuyện gì thì chờ ta mấy giây nữa.
Phủ chủ đang bị thương nặng, Lâm Phàm sốt ruột muốn đi lên chém nhát dao cuối, lão đệ đến thật đúng lúc.
Nhưng Xích Cửu Sát ngăn Lâm Phàm lại không cho hắn tiến lên, cười nói:
- Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng không thể được, ta cứu ngươi nhưng không cho ngươi thừa dịp này giết đối phương. Với kẻ thù thì phải tự dựa vào đôi tay, nhờ vào tay người khác sẽ không có cảm giác sung sướng tự tay lấy đầu kẻ thù.
Lâm Phàm ngây người:
- ???
Bị điên à? Nói cái quỷ gì? Hắn chỉ muốn kiếm điểm thôi, nhưng Xích Cửu Sát ngăn cản hắn, còn nói một đống đạo lý lớn, đầu óc của gã suy nghĩ cái kiểu gì?
Xích Cửu Sát nhìn phủ chủ ở phía xa:
- Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta tổn thương ngươi, ngươi có thể ghi nhớ ta, ta là Xích Cửu Sát. Nếu ngươi muốn báo thù cứ việc đến tìm ta.
Biểu tình phủ chủ kinh sợ, máu sôi trào trong người, y không có sức đánh lại đòn vừa rồi. Phủ chủ lấy mấy viên đan dược ra, nuốt xuống ổn định vết thương, khó khăn đứng lên chạy nhanh đi xa.
Phủ chủ khủng hoảng, không dám ở lại đây. Đối phương quá khủng bố, y không có sức đánh lại thì đối phương phải mạnh đến mức nào?
Người này là ai? Sao trong Nguyên Tổ vực có cường giả như vậy?
Lâm Phàm định mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra nhưng rồi lại thôi, hắn nhìn sang Xích Cửu Sát:
- Ngươi bị khùng à?
Tên này chắc chắn bị thần kinh, nếu không thì tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Xích Cửu Sát trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi là người càn rỡ nhất mà ta từng gặp.
Với thực lực của Xích Cửu Sát giết tiểu tử này như bóp cổ gà, nhưng gã không làm vậy, không phải vì xem trọng hắn mà do không gấp gáp, gã muốn tâm sự trước.
Lâm Phàm bị thương khá nặng, cảm giác thân thể dần tan vỡ, nhưng còn chịu đựng được.
Người này đến tìm hắn có lẽ vì đòi lại nhẫn, nhưng đồ đã vào tay hắn thì còn lâu mới giao ra.
Lâm Phàm không chột dạ, đáp:
- Lão đệ, còn ngươi là kẻ ngốc nhất mà ta từng gặp.
Đối phương đã nói hắn càn rỡ vậy hắn làm càn thật cho xem.
Xích Cửu Sát không giận ngược lại cười nói:
- Sợ là ngươi không biết ta là ai mới dám nói ra lời như thế.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Không cần nói mấy chuyện đó với ta, đối với ta thì có tay có chân thì là người, hễ là người thì ta không sợ. Nói, ngươi tìm ta muốn làm gì?
Lâm Phàm không sợ cả chết, hắn cũng không giấu diếm thân bất tử, với năng lực hiện giờ hắn không cần che giấu làm gì. Hắn được rất nhiều buff, đủ nghịch thiên, thậm chí vỗ vào mặt đối phương gằn từng tiếng: Ta có thân bất tử, không chết được, các ngươi có thể làm gì được ta?
Bá đạo vậy đấy, hắn nói xong câu đó vẫn sẽ bình yên vô sự.
Xích Cửu Sát thề đây là kẻ vô sỉ nhất mà gã từng gặp, biết rõ còn hỏi lại, hắn không rõ ràng mình đã làm gì sao?
Lâm Phàm ôm quyền bay xa:
- Không nói thì ta đi đây, sau này còn gặp lại.
Lâm Phàm cứ tưởng người này sẽ ra tay, nhưng thấy gã chỉ đứng yên không nhúc nhích, làm hắn giật mình.
Xích Cửu Sát mỉm cười nhìn hư không, bóng dáng kia bay rất nhanh, biến mất trong tầm mắt. Nhưng Xích Cửu Sát không lo lắng, vì không chạy thoát được.
- Phong cấm, Vô Nhai chi giới!
Vừa dứt lời hư không đông lại, khu vực này bị phong tỏa, mặc cho Lâm Phàm bay cỡ nào cũng khó bay ra năm ngón tay của gã.
Xích Cửu Sát trầm giọng nói:
- Cho ngươi bay một lúc, lát nữa sẽ biết chỉ lãng phí thời gian.
Xích Cửu Sát giết người tùy vào tâm trạng, tiểu tử này láo lếu làm gã nổi hứng, gã thích nhất là nhìn kẻ xấc láo cuối cùng cúi đầu, thật lòng thần phục.
Lâm Phàm nhanh chóng xuyên qua, thường ngoái đầu nhìn ra sau:
- Người này bị ngốc à, muốn làm gì đây?
Lâm Phàm không hiểu, không nghĩ ra, đã tìm đến hắn thì tại sao không đuổi theo? Sau đó Lâm Phàm không nghĩ nhiều nữa, chạy đi xa, búng ngón tay làm một giọt máu bay đi xa.
Hắn bị thương hơi nặng, chuẩn bị cho việc sống lại.
Xích Cửu Sát cười nói:
- Đã đến lúc cho hắn biết kết cục của càn rỡ là vô tri cỡ nào.
Áo giáp đen tỏa ánh sáng yêu dị.
- Trở về!
Ra lệnh một tiếng, hư không kêu ù ù.
Lát nữa tiểu tử kia sẽ phát hiện tự cho rằng bay rất xa thật ra chỉ uổng công.
Xích Cửu Sát kinh ngạc kêu lên:
- Ủa?
- Ủa!?
- Ủa???
Giọng cất cao hơn, đến cuối cùng ngơ ngác.
- Người này đâu?
Trước mặt Xích Cửu Sát trống rỗng không có bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận