Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 674: Giáo vương và nông phu

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Sao có người mạnh đến thế?
Một bóng người từ trên cao đáp xuống, mặt phủ chủ đỏ thẫm, khí huyết trong người sôi trào, há mồm phun búng máu nhuộm đỏ ngọn núi.
Phủ chủ dựa lưng vào vách đá, tim đập nhanh, biểu tình kinh sợ.
Vì sao Nguyên Tổ vực có cường giả như vậy? Không có chút sức đánh lại, nếu đối phương có sát ý thì y đã là xác chết.
Càng nghĩ càng sợ, phủ chủ hết hồn, không dám ngông trong Nguyên Tổ vực nữa.
Phủ chủ bay lên lao về phía Bắc Sơn phủ, việc này quan trọng, nhưng y sẽ không nói cho ai khác biết, Bắc Sơn phủ sẽ điệu thấp phát triển thế lực của mình.
Xích Cửu Sát lơ lửng trong không trung nhìn chằm chằm vào hư không, gã không ngờ tiểu tử kia trốn thoát, gã thậm chí không biết hắn làm bằng cách nào.
- Tiểu tử giỏi, thủ đoạn thật nhiều.
Xích Cửu Sát nghiêm túc hơn, nhưng gã không giận, chỉ cảm giác ngạc nhiên. Có thể trốn khỏi tay gã hai lần thì thật lợi hại.
Khi Xích Cửu Sát định ở lại Nguyên Tổ vực tiếp tục tìm tiểu tử này thì ngọc bài treo bên hông truyền tín hiệu.
Xích Cửu Sát nhìn tín hiệu từ ngọc bài, tức giận nghiến răng:
- Viên Chân, ngươi đúng là rảnh quá!
Xích Cửu Sát ẩn vào hư không, rời khỏi Nguyên Tổ vực, còn tiểu tử kia thì chờ sau này sẽ tìm.
- Thật sự không đuổi theo?
Lâm Phàm luôn chờ đối phương xông đến, nhưng đợi cả buổi không thấy một bóng quỷ, làm hắn rất thất vọng. Lâm Phàm cảm thấy sau khi vực ngoại giới dung hợp người ta không còn nhiều kiên nhẫn.
Hắn chỉ chạy xa một chút, sao đối phương dễ dàng từ bỏ như vậy.
- Ài, đáng tiếc, còn tưởng ngươi khác với mọi người, thì ra cũng ngốc như bọn họ.
Hắn trực tiếp tự mình giải quyết, mười giây sau sống lại với trạng thái sung túc, tinh khí thần lên đến đỉnh.
Thu hoạch lần này không tệ, lấy nhiều trữ vật giới chỉ, tuy không có nhiều cường giả nhưng còn chút điểm giá trị.
- A! Sau vực ngoại giới dung hợp còn có thôn trang?
Phương xa bốc khói, đó không phải sương mù mà là thôn trang nấu cơm, khói trắng bay lên từ ống khói.
Lâm Phàm thấy lạ. Vực ngoại giới dung hợp, khắp nơi nguy hiểm vậy mà còn thôn trang tồn tại, hắn cảm thấy thôn trang sớm bị bầy yêu thú phân thây mới đúng.
Kỳ lạ, phải đi xem thử.
Lâm Phàm từ trên cao đáp xuống, ngoài thôn trang là cánh đồng ruộng, trong ruộng mọc đầy thực vật, rau dưa, lúa.
Lâm Phàm ngạc nhiên hít mũi:
- Không ngờ còn có nơi như vậy.
Thôn trang này hơi quái dị, không có nhiều người, hơi thở bên trong vừa quen vừa lạ.
Khi Lâm Phàm nhấc chân định bước vào đầy thực vật, rau dưa, thì một tiếng hỏi vang lên từ sau lưng:
- Ai đó?
Lâm Phàm ngoái đầu nhìn.
Người nọ đội mũ rơm, mặc áo vải, trên vai khiêng cái cuốc. Hắn cảm thấy người này hơi quen mắt.
Người lên tiếng hỏi thấy mặt Lâm Phàm thì rùng mình, cái cuốc trượt khỏi vai rớt xuống đất.
Lâm Phàm chưa kịp nói chuyện người kia đã khóc ròng, quỳ xuống:
- Lâm phong chủ . . .!
Lâm Phàm lùi một bước:
- Ngươi là ai?
Đột nhiên quỳ làm hắn hết hồn.
- Là ta!
Vinh trưởng lão tháo mũ rơm xuống, cực kỳ xúc động:
- Ta là Vinh trưởng lão của Vĩnh Hằng tông, Vinh Kỳ đây. Lâm phong chủ, chờ mòn mỏi rốt cuộc đợi được ngài, ngài nhất định phải cứu ta ra ngoài, ta không muốn ở lại đây chút nào.
Vinh trưởng lão khóc kể, nhớ lại chuyện đã gặp trong thời gian này là lòng đau nhói.
Vinh trưởng lão cùng Đán Ác Quân Chủ đi Viêm Hoa tông kiếm chuyện, nào ngờ khi về tông bị một người một thú bắt cóc, không được đi đâu, chỉ có thể cày cấy, trồng trọt đến tuyệt vọng.
Thấy Lâm phong chủ làm tim Vinh trưởng lão lại đập rộn rã, tràn ngập hy vọng.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là ai?
Hắn không thể nhớ đối phương, có chút ấn tượng với Vĩnh Hằng tông nhưng chẳng liên quan tới hắn. Vực ngoại giới dung hợp, quỷ mới biết Vĩnh Hằng tông còn tồn tại hay không.
Vinh Kỳ khóc kể:
- Lâm phong chủ, ta là Vinh Kỳ, chuyện ngày xưa là lỗi tại ta, chỉ cầu Lâm phong chủ cứu ta ra ngoài, nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ơn đức lớn này!
- Ngươi làm vậy khiến ta rất khó xử.
Hắn thật sự khó xử, hắn đâu có tấm lòng cứu người ra, thấy có thôn trang, lấy làm lạ nên đáp xuống xem, không ngờ gặp người quen, chẳng qua lâu không thấy nên lỡ quên người ta.
- Là ngươi, ta muốn ăn ngươi!
Mặt đất rung rinh, một con giun đất trồi lên, nó có tám cái đầu, tám cái đuôi.
Khi thấy Lâm Phàm, tám cái đầu tức giận đến hất bay mũ rơm đang đội.
Lâm Phàm đưa lưng về phía nó, cảm nhận hơi thở ập đến từ sau lưng, hắn nhướng mày xoay lại đấm một cái.
Bùm!
Một cái đầu nổ tung, con giun ăn đau lăn lộn dưới đất.
Lâm Phàm trừng mắt nó:
- Ngươi bị điên hả?
Một con yêu thú quái dị cũng dám tấn công hắn, có vẻ nó chưa bị ăn đòn bao giờ nên không biết sợ.
Con giun bị Lâm Phàm đấm nát một cái đầu vẫn trừng mắt hắn, trong lòng tràn ngập hận thù.
Rốt cuộc nhìn thấy tên này, kẻ thù cả đời của nó. Nếu không tại tên đáng giận này thì nó đã không biến thành như vậy, suốt ngày lăn lộn trong đất, ăn đất, tôn nghiêm cao ngạo của nó đã bị mài mòn, biến mất rồi.
Tất cả chỉ vì tên này.
- Khốn kiếp, ta phải giết ngươi! Ngươi chém thể chuyển thế của ta, lại chém thân thể của ta, cuối cùng làm ta biến thành bộ dạng quái quỷ này. Ngươi biết ta đã sống thế nào qua khoảng thời gian này không? Ăn đến ói ra, mỗi ngày ăn đất, lăn lộn trong bùn đất!
Kể tội một hồi bảy cái đầu của con giun chảy xuống giọt lệ bi thương. Nhưng đôi khi nó thấy thỏa mãn, nhìn đất hoang vắng nhờ nó xới mà trở nên phì nhiêu, có cảm giác thành tựu.
Lâm Phàm lặng im, không phải bị cảm động vì thân thế của đối phương mà đang suy nghĩ con này là ai.
Hắn giết nhiều người, hố nhiều người, yêu thú bị hắn hại chết nhiều không đếm xuể.
Trong một chốc Lâm Phàm không nhớ ra con giun này, nhưng tám cái đầu làm hắn mơ hồ có ấn tượng.
Lâm Phàm hỏi thử:
- Ngươi là con rắn kia?
Con giun đáp:
- Đúng vậy, là ta! Tất cả điều này là do ngươi mà ra, ngươi không có chút cảm giác tội lỗi sao?
Lâm Phàm lặng im, sau đó lắc đầu nói:
- Cảm giác tội lỗi? Không có, mà thật ra ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.
Con giun nghe câu đó tức giận trở mình, suýt xông lên liều mạng với đối phương:
- Ngươi hại ta thảm như vậy còn muốn ta cảm tạ ngươi? Con người của ngươi đúng là tồi tệ vô sỉ, đồ không biết xấu hổ!
Lâm Phàm không định giết nó, vực ngoại giới dung hợp, được gặp lại người hơi quen mặt đã không dễ. Đặc biệt nó từng là rắn, sức sống rất ngoan cường, có thể chống đỡ đến bây giờ xem như may mắn.
Nhưng nói hắn tồi tệ vô sỉ, không biết xấu hổ thì hơi chói tai.
- Giun nhỏ, ngươi còn chưa hiểu rõ, thôi để ta phân tích cho nghe. Nếu lúc ấy ngươi không bị ta chém thân thể thì bây giờ ngươi đã chết, hiểu quan hệ nhân quả trong đó chưa? Hãy suy nghĩ kỹ có đúng không.
Con giun tức run người:
- Nhảm nhí!
Nếu không tại tên này thì nó đã không thành ra thế này, thậm chí phát triển tốt hơn, đi Nhật Chiếu tông lấy về yêu đan, càng tiến bộ.
Nhưng tất cả đã chấm dứt, nó kẹt lại ở đây không đi đâu được, thân thể con giun càng khiến nó tan vỡ, thiên tính làm nó bị đất bùn hấp dẫn mãnh liệt.
Tuy có thể biến rồng nhưng cơ hội xa vời, dù biến thành rồng thì cũng là con rồng thích xới đất.
- Đến rồi à.
Trong khi Lâm Phàm nói chuyện với Vinh Kỳ và con giun, một giọng nói hùng hồn vang lên.
Vinh Kỳ, con giun nghe giọng nói đó thì run bần bật, hơi sợ.
Trong thời gian này cả hai sống trong bóng tối vô tận, không phải bị ngược đãi mà vì người này để lại bóng ma trong lòng.
Nam nhân trung niên đội mũ rơm, bên eo treo ấm nước, râu ria xồm xoàm, trông như nông phu bình thường, nhưng người phát ra hơi thở rất sâu thẳm.
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, nhíu chặt mày, không phải vì đối phương mạnh cỡ nào mà vì hơi thở rất quen thuộc:
- Ngươi là ai?
Nam nhân trung niên lặng im một lúc, suy nghĩ thật lâu sau nói:
- Ta đã nhớ lại tất cả, ngươi có thể gọi ta là giáo vương hoặc nông phu, ta rất vui lòng nhận hai thân phận này.
- Giáo vương à.
Lâm Phàm có ấn tượng sâu sắc với hai chữ này. Trước khi vực ngoại giới dung hợp, hắn hầu như giao tiếp suốt với Thiên Thần giáo, từ đầu giết đến cuối.
Cột trụ tinh thần của Thiên Thần giáo là giáo vương này.
Nam nhân trung niên chợt cười, cầm mũ rơm, mỉm cười hỏi:
- Giáo vương không tốt lắm, nông phu tuyệt hơn. Hiện giờ thiên địa này trở nên rất xa lạ, qua thật lâu mới dần nhớ tới chút chuyện cũ. Đối với ta thì bây giờ là cuộc sống mới, chuyện cũ đã là quá khứ, không liên quan nhiều đến ta. Lão sư Thiên Tu của ngươi có khỏe không?
Hỏi tự nhiên như gặp người quen cũ.
Lâm Phàm hỏi:
- Rất khỏe, không cần nhớ. Thiên Thần giáo bị bản phong chủ diệt, ngươi có suy nghĩ gì không?
Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời bị giáo vương bóp chết.
Nam nhân trung niên lắc đầu nói:
- Không có suy nghĩ gì, nhưng đáng tiếc bọn họ đi lầm đường, ngược với lý niệm của ta. Đối với ta thì cái chết là sự giải thoát, nhưng Âm và Dương lại . . . Ài, không nói nữa, càng nói nhiều càng nghe như tự biện minh. Ta muốn rời khỏi đây, đi ra ngoài xem, ngươi muốn giết ta tại đây hay để ta một mình rời đi?
Lâm Phàm chợt lắc người, bỗng biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt giáo vương, đấm mạnh một đấm.
- Chỉ một đấm, nếu sống tiếp sẽ cho ngươi đi.
Bùm!
Lực lượng khủng bố bộc phát ra, giáo vương rên rỉ bay đi xa, lưng đập vào vách tường, hộc ngụm máu ngồi bệch dưới đất.
Giáo vương ngồi liệt tại chỗ, ngước nhìn Lâm Phàm:
- Khụ khụ! Lợi hại, ngươi mạnh hơn lão sư của ngươi.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư mạnh hơn bản phong chủ, chẳng qua ngươi không thấy được. Trúng một đấm không chết coi như ngươi mạng lớn, bản phong chủ đi đây. À, vực ngoại giới dung hợp, thế giới rất lớn, coi chừng đừng để mình chết ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận