Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 675: Khắp nơi đều có tài phú

Khi Lâm Phàm rời đi, ánh mắt tràn đầy cầu xin của trưởng lão Vinh Kỳ làm Lâm Phàm rung động, tiếc rằng vẫn bị bỏ lại.
Không quen thân, chẳng liên quan gì hắn, mạnh ai nấy đi vậy.
Giáo vương ngồi tại chỗ, mặc máu chảy mà không chau mày, khóe môi cong lên:
- Các ngươi có thể đi.
Thật lâu sau giáo vương đứng dậy, cầm mũ rơm đội lên đầu, đi ra ngoài thôn.
Vinh Kỳ, con giun nhìn theo bóng lưng của đối phương, không nói chuyện. Đợi khi đối phương đi khuất, cả hai liếc nhau rồi lao nhanh đi hai hướng.
Bọn họ muốn rời khỏi đây, khủng bố quá, giờ cơ hội đến, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lâm Phàm bay đi thật nhanh, không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Cần tích lũy điểm thăng cấp công pháp, ưu tiên việc này, nhưng trước đó hắn cần đưa đồ về.
Tâm thái của lão sư hơi suy sụp, bị người thấy mình lõa thể, phát hiện bí mật nhỏ của mình, nếu không an ủi lão sư thì không được.
Đệ tử canh giữ sơn môn đã lâu không đổi người. Hai đệ tử cảm thấy vinh dự nhận được trách nhiệm lớn lao này, cố ý nói với Hỏa Dung trưởng lão, hy vọng cho họ chuyên canh giữ sơn môn.
Hỏa Dung cảm thấy vui mừng vì tông môn có đệ tử ôm cảm giác vinh dự cao như vậy, đồng ý ngay.
Đệ tử canh giữ sơn môn kêu lên:
- Ngươi xem kìa, Lâm sư huynh lại trở về!
Bọn họ ngước đầu lên nhìn, tràn đầy tôn sùng.
Lâm Phàm cười lẩm bẩm:
- Không biết lão sư đang làm gì.
Khi đến chỗ lão sư, Lâm Phàm bị rung động. ánh sáng màu vàng đất bao bọc lão sư, ánh sáng rực rỡ, không thấy rõ lão sư.
Chốc lát sau ánh sáng dần tan biến, rút vào trong người Thiên Tu.
Lâm Phàm vực dậy tinh thần, chủ động xuất kích, biểu hiện rất vui vẻ chào:
- Lão sư!
Thiên Tu liếc đồ nhi, quay đầu đi như không thấy. Bây giờ lão rất giận đồ nhi này, hắn tặng trái cây rất tốt nhưng có vấn đề lớn, vậy mà không nhắc lão một tiếng, hại lão mất hết mặt mũi.
Đã lâu rồi lão không xuất hiện trước mặt các sư đệ, vì mỗi lần lão răn dạy bọn họ thì họ dùng ánh mắt quái lạ nhìn lão chằm chằm, như nhìn thấu lão.
Lâm Phàm tự động ngồi xuống, cầm trái cây định cắn nhưng bị Thiên Tu giật lại:
- Không cho ăn đồ của vi sư!
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ôi chao, lão sư còn giận à?
Không cho ăn trái cây, thật hẹp hòi.
Thiên Tu quay đầu đi, tiếp tục ngó lơ:
- Hừ!
Keng keng keng!
Tiếng đồ vật va nhau, bí hiểm, nghe thoáng qua hình như rất nhiều đồ.
- Ôi chao, thật nhiều chiến lợi phẩm, vốn định chia với ai kia nhưng giờ bị người ta ngó lơ, đành tìm nhóm Hỏa Dung trưởng lão, vừa lúc chia với họ.
Lâm Phàm đổ hết trữ vật giới chỉ ra chất đống dưới đất, quơ tay có thể chộp một nắm, ánh sáng cực kỳ chói mắt, sắp chọc mù mắt.
Thiên Tu nhìn qua đuôi mắt, tim rung lên, trong mắt tràn ngập nhẫn vàng óng. Nghiệt đồ này lấy đâu ra nhiều vậy? Dù ăn cướp cũng không nhiều đến thế.
Có trữ vật giới chỉ không được tốt, có trữ vật giới chỉ nhìn thoáng qua liền biết không tầm thường. Thiên Tu dao động, cái đống này là đồ nhi định chia với lão. Nhưng ngẫm lại việc làm của nghiệt đồ khiến lão làm lão sư vẫn rất giận.
Lâm Phàm hỏi nhỏ:
- Lão sư thật sự không muốn?
Thiên Tu quay đầu:
- Không cần, lấy đi, dù vi sư có chết cũng không lấy đồ của ngươi!
Không thèm, tinh thần không khom lưng trước tiền tài đáng giá mọi người học tập.
Ít nhất Lâm Phàm không làm được như vậy, hắn sẽ bị lạc bản thân trước tiền tài, nhưng gặp tình cảnh hiểm nghèo hắn cũng sẽ tìm mọi cách nắm chặt tài phù.
Hỏa Dung từ xa bay lại:
- Sư huynh!
Lão có việc cần bàn với sư huynh.
Khi thấy Lâm Phàm thì Hỏa Dung cười hỏi:
- Tiểu tử, về từ bao giờ?
Lâm Phàm cười nói:
- Mới về, tìm lão sư của ta có chuyện gì không?
Hỏa Dung gật đầu nói:
- Ừ, có chút việc.
Khi Hỏa Dung thấy đống trữ vật giới chỉ chất dưới đất thì kinh ngạc hỏi:
- Đang làm gì vậy?
Hỏa Dung nhìn trân trân. Toàn tông môn có ai không biết giàu nhất là Vô Địch phong, tài phú của Vô Địch phong toàn do tiểu tử này mang về. Thứ hai là Thiên Tu sư huynh, nhưng tài phú của sư huynh đa số nhận từ tiểu tử này. Cho nên hai người giàu nhất trong tông môn là tiểu tử này và sư huynh.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- À, chúng nó là chiến lợi phẩm ta mang từ bên ngoài về, chuẩn bị chia sẻ với lão sư của ta. Nhưng lão sư không cần, đang định chia đống trữ vật giới chỉ này với các người. Đừng xem thường mớ trữ vật giới chỉ này, tất cả đều lấy từ tay cường giả Truyền Kỳ cảnh, Đại Thánh cảnh, ta không rõ bên trong có cái gì nhưng tuyệt đối không phải vật đơn giản.
Lâm Phàm không quan tâm tài phú, chúng nó không là gì với hắn, thấy thích thì giữ lại chơi, nếu không vừa mắt thì tùy tay ném đi.
Thu gom tài phú không phải vì muốn dùng nó mà để chứng minh với người khác rằng tiền không là gì với mình.
Hỏa Dung lớn tiếng hỏi, không tin được:
- Thật không?
Thấy Lâm Phàm gật đầu, Hỏa Dung mừng hớn hở nói:
- Ôi chao, Lâm Phàm, thật ra đời ta bội phục ngươi nhất, ngươi là đệ tử có thiên phú nhất từ khi Viêm Hoa tông lập tông đến nay. Khá lắm, xem ra Hỏa Dung này không nhìn lầm người, vậy ta không khách khí.
Hỏa Dung nói xong lật đật tiến lên, lão muốn chọn lựa kỹ. Không ngờ tiểu tử này tốt bụng như vậy, trước kia lão đã hiểu sai về hắn, sau này phải đối xử tốt với hắn như người thân, không chừng sau này tài phú sẽ không ngừng vào túi lão.
Khi Hỏa Dung quơ một nắm trữ vật giới chỉ thì Thiên Tu không nhịn được nữa:
- Ngừng, buông tay! Ngươi buông ra cho lão phu!
Hỏa Dung hỏi:
- Sư huynh làm gì vậy? Sư huynh không cần, đồ nhi của sư huynh đã đồng ý cho ta một ít.
Thiên Tu nói:
- Ai bảo là lão phu không cần? Mấy cái này là đồ nhi tặng cho lão phu, ngươi buông tay, không có phần của ngươi! Muốn chúng nó thì tự đi tìm đồ đệ, để đồ đệ mang về cho ngươi!
Lâm Phàm ngồi yên, cười thầm trong bụng. Với tính nết của lão sư tuyệt đối không cho Hỏa Dung chiếm lợi, hắn không tin lão sư ngồi yên được.
Hỏa Dung không cam lòng cãi lại:
- Sư huynh làm vậy là không đúng. bản thân sư huynh không cần chúng.
Làm người ai làm thế? Bản thân không cần nhưng bây giờ ngăn cản người khác, quá đáng.
Thiên Tu xua tay, không muốn nói nhiều với sư đệ, bắt buộc đối phương mau buông tay:
- Ai nói lão phu không cần? Đồ nhi tặng cho ta, ngươi lấy gì mà lấy! Ngươi quen với đồ nhi của ta sao? Hay ngươi đã giúp gì cho đồ nhi của ta? Đừng nói nhảm, mau thả tay ra.
Hỏa Dung nhìn Lâm Phàm, xúi hắn mau nói vài câu, là ngươi muốn tặng cho ta mà.
Lâm Phàm hắng giọng:
- Hỏa Dung trưởng lão, ta giỡn với trưởng lão thôi. Thứ này là ta tặng cho lão sư, không có phần của trưởng lão, nếu trưởng lão muốn hãy tìm đồ đệ để hắn mang một ít về cho trưởng lão.
Một câu làm Hỏa Dung ngây người, ánh mắt thay đổi nhìn Lâm Phàm, trữ vật giới chỉ rơi khỏi kẽ tay.
Lão bị thương trái tim, muốn chết.
Hỏa Dung cảm giác bị thương tổn, tan nát trái tim:
- Hai sư đồ các ngươi khinh người quá đáng! Sư huynh, sao sư huynh nỡ làm vậy!
Thiên Tu liếc Hỏa Dung, không nói một câu, lặng lẽ thu đống trữ vật giới chỉ dưới đất.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư không giận nữa?
Thiên Tu nói:
- Ừ, không giận.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Mới rồi lão sư còn bảo là dù chết cũng không lấy mà?
Quả nhiên tài phú là không thể thiếu đối với bất cứ ai, xem ra chỉ có chính hắn không bị tài phú ảnh hưởng.
Biểu tình Thiên Tu bình tĩnh nói, mặt không đỏ tim không đập nhanh:
- Vi sư nói giỡn với đồ nhi thôi, sao có thể tin thật.
Thiên Tu rất vừa lòng đống tài phú này, có lẽ bên trong có thứ hữu dụng.
Hỏa Dung chết lặng đứng một bên, tâm trạng tồi tệ. Hai sư đồ khinh người quá đáng, khi dễ lão cô đơn một mình. Hỏa Dung bị ức hiếp muốn tìm đồ đệ, nhưng biết đi đâu tìm người lợi hại hơn tiểu tử này?
Lâm Phàm cười nói:
- Ôi chao, lão sư làm đồ nhi sợ hết hồn, tưởng đâu lão sư giận thật.
Lâm Phàm nói thầm trong bụng, quả nhiên có thể dùng tài phú thu mua lão sư.
Thiên Tu cất tài phú, thấy sư đệ ngây người, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích lấy một chiếc nhẫn ra ném qua:
- Được rồi, cho sư đệ một chiếc này, đừng ngây ngốc nữa, sư đệ mới nói có chuyện, là chuyện gì?
Hỏa Dung nhận lấy nhẫn, nhìn thoáng qua sau đó thở dài cất nhẫn, tâm trạng vui tươi hơn chút.
Lâm Phàm cứ nghĩ Hỏa Dung trưởng lão sẽ ném nhẫn xuống đất, hét lớn một tiếng: Ta không cần.
Nhưng không ngờ một chiếc nhẫn đã giải quyết, thật dễ mua chuộc.
Hoặc nên hỏi là Hỏa Dung trưởng lão không có chút tôn nghiêm nào sao?
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, dạo này tốc độ tu hành của đệ tử giảm thấp rõ rệt, hiển nhiên là vì vùng đất mạo hiểm. Các đệ tử bị nhốt trong tông môn, xa lạ hoàn cảnh xung quanh, không dám tùy tiện ra vào, không tốt cho việc tu hành của họ.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp các đệ tử luôn ở trong tông môn, đối với họ thì tu vi hiện giờ không thể chỉ tu luyện trong tông môn, họ cần ra ngoài tôi luyện.
Thiên Tu lặng im:
- Sư đệ, nhưng với tình hình trước mắt tùy tiện ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
- Ta biết những điều đó, nhưng các đệ tử không ra ngoài, cứ ở mãi trong tông môn sẽ không có tiến bộ. Trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng để lâu sẽ có tệ đoan.
Hỏa Dung rất chú trọng việc này, không thể để các đệ tử ru rú trong tông môn, phải ra ngoài tôi luyện, như vậy mới tiến bộ được.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Cái này dễ, không cần đi đâu xa, cho ta chút thời gian là được.
Tôi luyện?
Dễ như húp cháo, vùng đất mạo hiểm chứ có gì, tình hình bây giờ là tài phú đầy rẫy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận