Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 676: Yếu ghê gớm

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Thiên Tu hiểu ý của đồ nhi, lặng lẽ kéo hắn qua một bên:
- Đồ nhi, kiềm chế một chút, vi sư nghĩ vực ngoại giới dung hợp, tình huống không được tốt, nếu lỡ vời đến rắc rối lớn thì chúng ta có thể chống đỡ nổi không?
Lâm Phàm cực kỳ tự tin nói:
- Lão sư hãy tin tưởng đồ nhi, chút việc nhỏ này không tính là gì.
Lấy chút vùng đất mạo hiểm chứ có gì, so với chuyện khác thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Lão sư lo lắng không phải vô lý, vì lão sư không biết hắn ở bên ngoài làm chuyện gì. Đương nhiên nếu lão sư biết chắc sẽ không nghĩ như vậy.
Lâm Phàm biết thực lực của lão sư mỗi ngày không ngừng tăng lên, nói theo lời của hắn thì lão sư phi phàm, chẳng qua so với hắn thì hơi khá chút. Hắn có bàn tay vàng nếu vẫn không theo kịp lão sư thì đập đầu vô tường chết luôn cho rồi.
Trước kia có chuyện gì cần dựa vào lão sư, bây giờ để lão sư dựa vào hắn.
Thiên Tu vỗ vai đồ nhi:
- Ừ, vi sư tin tưởng ngươi. Nhớ cẩn thận, đừng quá miễn cưỡng.
Thiên Tu rất tin tưởng vào đồ nhi bảo bối, cũng biết hắn không phải loại người sơ sẩy.
Còn về tức giận, không bao giờ, chẳng qua thêm chút hương vị cho vui.
Hỏa Dung mờ mịt:
- Các ngươi nói cái gì vậy?
Lão hơi không theo kịp tiết tấu của hai sư đồ này, đang nói chuyện rất quan trọng, hai người có thể bỏ trái tim ra được không? Nếu không được thì dùng thể xác.
- Hỏa Dung trưởng lão, việc này không cần trưởng lão lo, để ta giải quyết. Trưởng lão hãy dặn các đệ tử bình tĩnh, đừng lỗ mãng ra ngoài tôi luyện, bên ngoài rất nguy hiểm, xảy ra chuyện gì chưa chắc tìm xác về được.
Lâm Phàm ra ngoài phiêu bạc lâu nên hiểu rất rõ, đừng nói những tông môn vực ngoại giới không thân thiện, dù là yêu thú cũng siêu mạnh.
Hỏa Dung cầu còn không được:
- Vậy giao việc này cho ngươi, ta mặc kệ nhé.
Đây là chuyện hóc búa, tiểu tử này tiếp nhận thì nhẹ gánh cho lão. Hỏa Dung thích quản lý việc tông môn hơn, chuyện dễ dàng nhất, đương nhiên cũng có nhiều việc phức tạp, nói tóm lại cũng không dễ gánh.
Lâm Phàm ra khỏi chỗ lão sư, trở về Vô Địch phong, thấy Thanh Oa ngồi xổm tại chỗ, chân trước giơ cao, mắt nhắm tịt lại, không biết nó đang làm cái gì.
Lâm Phàm đứng ở phía sau nhìn thật lâu mà không thấy ra cái gì, nhưng phát hiện Thanh Oa hình như trong suốt, bên trong có đốm sáng lấp lóe.
Thanh Oa đang tu luyện chợt tỉnh táo lại, nó ngửi được mùi của kẻ bỏ mạng.
Thanh Oa thầm càu nhàu sao mỗi lần kẻ bỏ mạng đều trở về mau dữ, bên ngoài chơi không vui sao?
Nếu để nó trở về thời kỳ đỉnh cao, một giọt nước miếng có thể cho kẻ bỏ mạng bơi trong biển.
Nhưng mà . . . Ài, chuyện xưa không thể nhớ lại, nói nhiều vô ích.
Thanh Oa mắt ngấn lệ hỏi:
- Chủ nhân về từ khi nào?
Làm bộ dáng này mới cho kẻ bỏ mạng cảm giác được kính ý cao thượng nhất của nó, vậy thì nó sẽ bớt chịu khổ.
Lâm Phàm hỏi:
- Mới về, nhìn ngươi đã lâu, làm gì đấy?
Xem ra Thanh Oa sắp lấy ra thực lực thật sự.
Thanh Oa chủ động tu luyện là chuyện hiếm thấy, giờ nó tu luyện thì hiển nhiên vì dự cảm được nguy cơ.
- Chủ nhân, Oa Oa đang tu luyện, trong lòng rất áy náy, lâu như vậy mà không giúp được gì cho chủ nhân, nên Oa Oa phải chăm chỉ tu luyện tăng cao thực lực, tương lai chủ nhân chỉ chỗ nào là Oa Oa tuyệt đối không cau mày!
Thanh Oa đắng lòng, từ khi thành thú cưng nó luôn mong đợi kẻ bỏ mạng tìm đường chết này sẽ chết ở bên ngoài, nhưng xem tình hình hiện nay thì kẻ bỏ mạng khó mà chết, nó chỉ đành nhận mệnh, cố gắng tu luyện, nâng cao thực lực của bản thân.
Muốn trở thành đỉnh cao với thân thể ếch là vô cùng khó khăn, nhưng dù thế nào nó phải cố gắng, nếu không thì tương lai không kịp hối hận.
- Con ếch này thật là . . . Ài, thôi, từ từ tu luyện đi.
Nếu hắn tin lời Thanh Oa nói mới là gặp quỷ, nhưng hắn tin có ngày sẽ biết lai lịch của nó.
Thanh Oa nhìn theo kẻ bỏ mạng rời đi, thở phào tiếp tục tu luyện, nó muốn mở ra tất cả ánh sao trong người ếch, làm vậy mới mở ra con đường mạnh nhất của nó.
Công pháp cũ cần cải tiến, không thích cho nó bây giờ. May mắn Thanh Oa từng là Cửu Hoang Thần Sư, đọc nhiều sách vở, đều đọc lướt các loại công pháp trên đời.
Cường giả đến cửa xin đan nhiều không đếm xuể, có đưa chí bảo, công pháp, đồng ý làm việc cho nó, đủ loại tình huống. Nên Thanh Oa đều đọc lướt qua công pháp đỉnh nhất, lấy thừa bù thiếu, lấy điều kiện bản thân làm cơ sở sáng tạo ra công pháp thích hợp nhất.
Mặc dù khó khăn khá cao nhưng với năng lực của nó không phải không thể được.
Thanh Oa vẫn ngồi xếp bằng, chân trước giơ cao, nhắm mắt tiến vào trạng thái huyền diệu.
Lâm Phàm chưa bao giờ xem Thanh Oa như tiền bối, nếu là người khác hơi hèn, mặc cho Thanh Oa sai khiến thì không chừng sẽ được nó chỉ điểm, xem nó là bàn tay vàng, chính mình đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Tiếc rằng bàn tay vàng Lâm Phàm hơi bận, không rảnh tám nhảm với Thanh Oa.
Sáng sớm, Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, đi ra mật thất. Hắn bay lên lao đi phía xa, hắn cần tìm một ít vùng đất mạo hiểm cho đệ tử tông môn.
Tông môn cần phát triển, thực lực cá nhân không ngừng tăng lên tuy cho hắn cảm giác thành tựu, nhưng nếu tăng cao thực lực tổng hợp của tông môn, trở thành tông lớn số một sau khi vực ngoại giới dung hợp thì cảm giác thành tựu càng tăng vọt.
Nếu phải lựa chọn thì Lâm Phàm rất vui làm điều này.
Đệ tử canh giữ sơn môn cảm thán:
- Sư huynh lại đi ra ngoài.
Bọn họ kính yêu Lâm sư huynh luôn bận rộn như vậy, mỗi lần về tông không lâu sau lại ra ngoài, làm các sư đệ đau lòng. Sư huynh đang mưu phúc lợi cho họ, nhưng thực lực của họ quá yếu, không giúp được gì.
- Ngươi nói xem khi nào sư huynh sẽ về nữa?
- Không biết, nhưng khi sư huynh về chắc chắn có bất ngờ. Ta nghe Hỏa Dung trưởng lão nói lần này Lâm sư huynh về mang nhiều thứ tốt cho Thiên Tu trưởng lão, làm Hỏa Dung trưởng lão phát thèm.
Hai đệ tử canh giữ sơn môn tuy tán dóc nhưng biểu tình thì nghiêm túc, đứng thẳng người.
Lâm Phàm đứng trên trời suy tư nên đi phương hướng nào.
Bây giờ khó kiếm vùng đất mạo hiểm, nhưng đã nói ra thì phải hoàn thành thật tốt, nếu không thì mặt mũi của hắn để đâu?
Vùng đất mạo hiểm được Chu Phượng Phượng phát hiện cũng không tệ, nhưng tiếc rằng không thấy lối vào, muốn khóc quá, nếu thấy lối vào thì hắn đã dời đi.
- Bất đắc dĩ, tìm lung tung thế này mãi không được.
Lâm Phàm suy tư, sau đó óc lóe tia sáng, đã có ý tưởng.
Hắn lấy kiếm Thoái Hoàng ra, để kiếm lơ lửng, theo ngón tay chuyển động kiếm Thoái Hoàng xoay tít.
- Kiếm chỉ hướng nào thì đi đường đó.
Cách này hợp lý, đã bao nhiêu người thử qua, cuối cùng đều bái phục cách như vậy.
Thoáng chốc kiếm Thoái Hoàng ngừng quay, chỉ về phía tây.
Lâm Phàm cất kiếm Thoái Hoàng:
- Chỉ hướng tây thì đi tây.
Hắn ẩn vào hư không, biến mất.
Hoàn cảnh bốn phía không ngừng biến đổi, núi sông luân phiên, thật lâu sau Lâm Phàm nghe thấy âm thanh khác.
- Trọng bảo trong Long Nguyên Bảo Khố bị đệ tử tông ta chiếm lấy rồi!
- Ha ha, nằm mơ, chưa biết người nào chiếm được!
Bên dưới có một đám người đang nói chuyện, bọn họ ung dung, hơi thở êm dịu nhưng không thể coi thường. Họ đứng đó, mắt nhìn lối vào vùng đất mạo hiểm, dường như đang chờ đợi cái gì.
Lâm Phàm nghe một lúc đã hiểu, trái tim nóng rực, lòng rất vui sướng.
Vùng đất mạo hiểm, quả nhiên là vùng đất mạo hiểm.
- Ngân Hà giáo tổ chức liên minh, sao Bồ Đạo tông các ngươi không đi?
Một nam nhân trung niên cười nói, đáy mắt lộ tia khinh thường:
- Đi gì mà đi, Ngân Hà giáo làm ra liên minh đơn giản là muốn khống chế giới vực này, nhưng đã bị phá hỏng, mộng liên minh của Ngân Hà giáo cũng vỡ nát.
Nam nhân trung niên chợt thấy một người trẻ tuổi đứng ở cửa vùng đất mạo hiểm, sờ tới sờ lui như đang đánh giá cái gì.
Trưởng lão Bồ Đạo tông, Lý Tà Phong lên tiếng nạt:
- Đứng lại, ngươi là ai?
Có người đến gần ngay trước mặt bọn họ, không lẽ muốn tranh cướp vùng đất mạo hiểm?
Lâm Phàm trả lời:
- Xem thử.
Hắn di chuyển nhiều vùng đất mạo hiểm nên hiểu biết sơ về chúng, thứ này không phải muốn là học được, phải thực nghiệm nhiều lần mới lĩnh ngộ ra.
- Vùng đất mạo hiểm này tên là gì?
Lâm Phàm cảm nhận yêu thú trong vùng đất mạo hiểm không tệ, có yêu thú cường đại, đủ để tôi luyện.
Có người trả lời:
- Long Nguyên Bảo Khố.
Mới nói xong đã bị Lý Tà Phong lườm. Đứa nào ngứa miệng nói tên của vùng đất mạo hiểm này cho đối phương nghe?
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Ừm, tên hay.
Vùng đất mạo hiểm này phù hợp điều kiện của hắn, mang về tông môn có thể tạo phúc cho các đệ tử.
- Các ngươi có đệ tử ở bên trong?
Lâm Phàm chỉ đến dời vùng đất mạo hiểm chứ không định đại khai sát giới, có khuê nữ, rồi, hắn phải tích đức cho khuê nữ, không giống như trước một lời không hợp sẽ đánh.
Lý Tà Phong lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Nơi này là chỗ đệ tử tông ta tôi luyện, nếu ngươi có ý tưởng gì thì đừng trách chúng ta không khách khí!
Lâm Phàm phớt lờ gã, hắn nhìn kỹ rồi gật gù bảo:
- Ừm, bản phong chủ nhìn trúng vùng đất mạo hiểm này, chờ đệ tử của các ngươi đi ra bản phong chủ sẽ mang vùng đất mạo hiểm này đi.
Lâm Phàm vừa nói xong trưởng lão hai tông tức giận răn dạy:
- Láo!
- Càn rỡ!
Tiểu tử này quá kiêu ngạo, bọn họ phát hiện Long Nguyên Bảo Khố nhưng hắn nhận vơ vùng đất mạo hiểm là của hắn, đúng là muốn chết.
Lâm Phàm quát lớn:
- Câm mồm hết cho bản phong chủ!
Người Lâm Phàm biến lớn mười thước, vô cùng bá khí nhìn hai bên:
- Bản phong chủ nói vùng đất mạo hiểm là của bản phong chủ, chờ đệ tử của các ngươi đi ra sẽ dời nó đi, nếu ai không phục cứ lên!
Lý Tà Phong tức giận quát:
- Cuồng vọng! Để xem ngươi có bản lĩnh gì!
Lý Tà Phong chưa từng thấy ai vênh váo như vậy, gã lắc người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Nhưng khi Lý Tà Phong tấn công thì tình huống biến đổi.
Lý Tà Phong lảo đảo, gã hoảng hốt chợt thấy Lâm Phàm túm chân gã đập mạnh xuống đất.
Đập bên trái lại đập bên phải, một chuỗi tiếng nổ ầm ầm, mặt đất nứt rạn.
Lâm Phàm lắc cổ tay đập mạnh xuống.
Lý Tà Phong nằm trong hố, mặt không biểu tình, dường như trợn trắng mắt hoặc đã xỉu.
- Bản lĩnh cái kiểu gì, yếu đến khiến người sợ.
Lâm Phàm liếc Lý Tà Phong một cái rồi bỏ quên, hắn yên lặng chờ đợi.
Không khí tĩnh lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận