Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 677: Vô sỉ chưa từng thấy

Đệ tử Bồ Đạo tông ngây ra, nhìn trân trân Lý Tà Phong nằm trong hố, đây là trưởng lão của họ, tu vi Đại Thánh cảnh.
Có ai nói cho họ biết mới rồi xảy ra chuyện gì được không?
Trưởng lão xông về phía đối phương, mới định ra sát chiêu thì bị đối phương xách trong tay như xách gà con, đập mạnh xuống đất sau đó thành bộ dạng này?
Người của Bồ Đạo tông lặng im, cúi đầu không dám đối diện với người ta.
Đùa, trưởng lão còn nằm trong hố, bọn họ chỉ là đệ tử bình thường, nếu chọc đối phương ra tay e rằng sẽ chôn xương tại đây.
Tông môn khác đi cùng Bồ Đạo tông thì không có hành động gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi là tông môn nào?
Tông môn này có chút kiến thức, biết bản phong chủ không dễ chọc nên biểu hiện ngoan, còn cái tên nằm trong hố thì hơi mù mắt, không nhạy bén gì hết, xứng đáng nằm yên tại đây.
Lâm Phàm tức giận lại gần đạp hai cái, thuận tay cuỗm trữ vật giới chỉ của đối phương.
Trưởng lão Càn Vân tông vốn không muốn đáp lời, nhưng thấy cảnh tàn nhẫn đó thì tim đập nhanh, cười gượng gạo:
- Tại hạ là trưởng lão của Càn Vân tông, Trần Hồng.
Trần Hồng hơi già, tóc hoa râm, nhưng nhìn là biết lão nhân này có ánh mắt, kiến thức.
Lâm Phàm tự báo tên:
- Bản phong chủ, Lâm Phàm.
Trần Hồng nói nhanh:
- Thì ra là Lâm phong chủ, kính đã lâu, kính đã lâu.
Lý Tà Phong không phải kẻ yếu, tu vi Đại Thánh cảnh ngang ngửa lão, nhưng giờ bị người dạy cho bài học quá thảm, nếu lão đi lên cũng sẽ gặp kết cục như vậy.
Lâm Phàm trầm ngâm nhìn đối phương:
- Kính đã lâu? Ngươi biết ta?
Vực ngoại giới dung hợp, tuy hắn bung lụa hơi nhiều nhưng không làm chuyện gì kinh thiên động địa, sao có người biết hắn nhỉ?
Trần Hồng lúng túng, đây chỉ là lời khách sáo, tin thật làm chi?
Trần Hồng cười nói:
- Không quen, lần đầu tiên gặp.
Lâm Phàm nghiêm nghị khiển trách:
- Lần đầu gặp đã nói kính đã lâu, kính cái gì? Làm người nên thành thật, ngươi cũng già rồi, sao nói chuyện khoác lác thế.
Làm người nói chuyện không nên khoác lác, làm hắn mừng hụt, còn tưởng đánh bóng danh tiếng rồi, hóa ra là kẻ nịnh hót.
Mặt Trần Hồng đỏ rực, rất là lúng túng. Bốn phía còn nhiều đệ tử vậy mà đối phương không nể mặt, sau này lão làm sao lăn lộn. Trần Hồng muốn liều mạng với tiểu tử này, nhưng thực lực cách biệt hơi lớn.
Lý Tà Phong nằm dưới đất có dấu hiệu thức tỉnh:
- Ư ư.
Lâm Phàm tiến lên túm cổ chân Lý Tà Phong lại quật mạnh xuống đất.
Rầm!
Mặt đất nứt rạn, Lý Tà Phong lại nằm ngay đơ, đã xỉu.
Tiếng nổ làm đệ tử Bồ Đạo tông sợ, người gì tàn nhẫn quá.
Trái cổ Trần Hồng chạy lên chạy xuống, đụng phải đá cứng rồi, đã cứng còn vô lý.
Chợt lối vào vùng đất mạo hiểm dao động.
Một giọng nói vọng ra:
- Ha ha ha! Ta lấy Long Nguyên Trì của Long Nguyên Bảo Khố!
Chủ nhân của giọng nói rất hưng phấn.
Có người bất mãn càu nhàu:
- Hừ! Đắc ý cái gì.
Lâm Phàm nổi hứng thú, Long Nguyên Trì là cái gì? Lát nữa phải xem thử.
Một đám đệ tử từ bên trong đi ra.
Một đệ tử hưng phấn chạy tới trước mặt Trần Hồng:
- Trưởng lão, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, lấy được Long Nguyên Trì của Long Nguyên Bảo Khố!
Đệ tử này không để ý tình huống xung quanh, lấy Long Nguyên Trì ra. Đó là một hồ nước hình tròn to cỡ bàn tay, bên trong chảy dòng nước màu vàng, từng làn khói trắng bay lên thành ảo ảnh rồng vàng.
Đệ tử cười tươi nhưng Trần Hồng thì mặt như màu đất. Gặp quỷ, sao có đệ tử ngu thế, không thấy tình huống xung quanh sao?
Không thấy có người sống sờ sờ đứng đây à? Hay không thấy trưởng lão của Bồ Đạo tông bị người đập nằm sải lai rồi?
Lúc này Trần Hồng nhận lấy Long Nguyên Trì mà đệ tử đưa tới, nhìn về phía Lâm Phàm đứng đó.
Lâm Phàm vươn tay, mỉm cười gật đầu, hắn không mở miệng, bày tỏ ý đã rõ ràng: Ngươi tự hiểu.
Đột nhiên các đệ tử Bồ Đạo tông kinh hoàng hét lên:
- A! Trưởng lão!
Bọn họ phát hiện trưởng lão bị người đập bẹp dí dưới đất.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng ánh mắt của mọi người cùng nhìn Trần Hồng.
Trưởng lão bị đập bẹp dí, đệ tử thực lực mạnh nhất tất nhiên sẽ đứng ra chất vấn:
- Trần trưởng lão, Càn Vân tông các người không tuân theo quy định?
Các đệ tử Bồ Đạo tông chưa vào vùng đất mạo hiểm lén lắc đầu ra hiệu đệ tử kia đừng nói nhiều.
Không phải bị Trần Hồng đập bẹp mà là cái người khổng lồ đứng cạnh các ngươi đã làm chuyện đó.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Trưởng lão của các ngươi bị ta đánh.
Thân hình to lớn hấp dẫn chú ý của mọi người, tập thể lùi lại, phát hiện hình thể của đối phương quá lớn, tạo cảm giác nặng nề.
Đệ tử tu vi cao nhất giật mình kêu lên, không tin nổi:
- Ngươi . . . Không thể nào!
Đệ tử kia thấy người khổng lồ bỗng vươn tay về phía mình, chộp cổ chân gã rồi đập mạnh xuống đất. Bùm một tiếng, gã cũng như Lý Tà Phong, nằm ngay đơ trong hố.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Đập như vậy đấy.
Đệ tử Bồ Đạo tông run cầm cập, không nói lý lẽ một câu nào, nói chuyện không hợp liền ra tay bị thương người.
Quá đáng thật!
Lâm Phàm nói:
- Trần trưởng lão, thứ này có duyên với ta, cho mượn xem được không?
Trần Hồng gật đầu nói, vội đưa Long Nguyên Trì qua:
- Được, được chứ.
Thứ này là khoai lang nóng, Trần Hồng không thể liều mạng với đối phương chỉ vì nó, không chừng mất luôn mạng nhỏ.
Đệ tử lấy được Long Nguyên Trì từ trong vùng đất mạo hiểm trông thấy cảnh đó thì tâm tình phức tạp. Tình huống gì đây? Thứ vào tay sao lại đi giao cho người khác?
Nhưng ngẫm lại thủ đoạn của người khổng lồ này làm gã nhút nhát, cuồng bạo chết bỏ, khiến người không dám ngông.
Lâm Phàm ngắm nghía Long Nguyên Trì, có thể cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong đó, hình như có tác dụng lớn với thân thể. Tình hình cụ thể còn phải thực nghiệm lên người mới biết.
Lâm Phàm nhìn một hồi rồi ném Long Nguyên Trì vào trữ vật giới chỉ, sắc mặt bình tĩnh như không, dường như đang làm chuyện rất bình thường.
- Lâm phong chủ, các đệ tử đều đã đi ra, chúng ta cũng nên rời đi, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Đến mức này mà Trần Hồng nhịn được, tu luyện đến trình độ này tất nhiên đầu óc phải thông minh. Không có hai chữ ‘chống cự’, càng không thể nào tự báo ra tông môn, nói trong tông môn có bao nhiêu cường giả.
Có lẽ người ta không đánh lại tông môn nhưng có thể xử đẹp Trần Hồng, người ta chém hết cả đám bọn họ cũng không thành vấn đề.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Xin dừng bước.
Trần Hồng thắc mắc không biết Lâm phong chủ tính làm gì. Nhìn đối phương lại gần, Trần Hồng mỉm cười, tuy cười nhìn hiền hòa nhưng trong lòng chửi thề, nhủ thầm ngươi chờ đó, đợi khi biết ngươi là ai thì sẽ lấy mạng của ngươi!
Lâm Phàm vươn tay bắt lấy tay Trần Hồng:
- Ài, gặp gỡ nhau là duyên.
Trần Hồng ngây người, không biết đối phương tính làm gì. Muốn gì đây? Tiểu tử này nắm ngón tay lão làm gì? Sao cứ vuốt nhẫn? Vuốt thì vuốt, kéo ra làm chi?
Lâm Phàm rất bình tĩnh, nói như có thật:
- Trần trưởng lão, trưởng lão may mắn lớn, nếu gặp bản phong chủ hồi xưa thì bây giờ trưởng lão đã là đống thịt băm. Nhưng bản phong chủ thấy gai mắt trưởng lão, suy nghĩ nửa ngày chợt nhận ra không phải khó chịu với trưởng lão mà là cái nhẫn này, nếu trưởng lão còn đeo nó thì bản phong chủ sợ mình không nhịn được nữa.
Trần Hồng không biết nên trả lời thế nào.
Quá đáng hết sức, chưa từng gặp ai quá đáng đến vậy, nhưng khó nói điều gì, lão sợ chết. Nếu có chút khả năng thì có lẽ lão sẽ lật ngửa lá bài với đối phương, đánh một trận sướng tay, quan trọng là thực lực cách biệt quá lớn.
Lý Tà Phong bị đập thảm như thế, lão lấy cái gì liều mạng với đối phương?
Trần Hồng nhanh chóng tháo nhẫn xuống, lộ ra biểu tình thoải mái nói:
- Lâm phong chủ, nói có lý, bản trưởng lão luôn cảm giác cả người khó chịu mà không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, giờ Lâm phong chủ được chỉ điểm làm tỉnh mộng. Thoải mái thật, thì ra là tại chiếc nhẫn này hại ta khó chịu, khoảnh khắc tháo nó xuống cả người nhẹ hẳn ra, tứ chi bách hải thông suốt.
Lâm Phàm nhìn đối phương, diễn quá giỏi, bản phong chủ chỉ muốn trấn lột mà sao lão già này nói như thể được bản phong chủ chỉ điểm?
Giỏi thật.
Ai nói vực ngoại giới dung hợp, gặp toàn là kẻ ngu? Lâm Phàm thì thấy trưởng lão này là người thông minh, biết cách nói chuyện.
Lâm Phàm vỗ vai đối phương, cất nhẫn vào.
Các đệ tử xem ngây người. Rõ rành rành là trấn lột, nhưng trưởng lão không dám chống cự, bọn họ đã hiểu không thể chọc vào người này, phải ổn định hắn.
Các đệ tử nói nhỏ:
- Mau, mau giao nhẫn cho đối phương!
Bọn họ rất có ánh mắt, kiến thức.
Vực ngoại giới dung hợp, chết ở bên ngoài chưa chắc có người biết.
Vật ngoài thân khi so với mạng sống thì được vài đồng?
Không đáng một đồng xu.
Có đệ tử nói:
- Ôi dào, chúng ta cũng vậy, đeo nhẫn khó chịu quá, sau khi tháo xuống thấy thoải mái hơn nhiều.
Lâm Phàm là người có lằn ranh giới hạn của mình, hắn không định xuống tay với đám đệ tử, quan trọng là đệ tử thì nào có tài phú gì, bọn họ yếu như thế chắc không có thứ tốt.
Nhưng không ngờ những người này như nổi điên đều giao nộp nhẫn, làm hắn không biết nên nói sao.
Bị điên.
Lâm Phàm cất đồ, liếc đám người một cái rồi đi tới trước vùng đất mạo hiểm. Thực lực của hắn đến Đại Thánh cảnh, còn lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng, vùng đất mạo hiểm tầm thường chẳng là gì.
Mười ngón đâm xuống mặt đất, hai cánh tay phồng to, gân xanh nổi lên.
Mọi người ngạc nhiên đến sững sờ, không biết người khổng lồ này muốn làm chi.
Đột nhiên!
Có tiếng ầm ầm, mặt đất răng rắc vỡ tung.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- A!
Hắn chu mông, mím chặt môi gồng sức nâng lên.
Mọi người há hốc mồm như thấy quỷ:
- Không thể nào!
Đừng nói là tên này muốn dời vùng đất mạo hiểm đi nhé?
Đây đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Không ai biết trọng lượng của vùng đất mạo hiểm, chưa từng có ai tưởng tượng ra chuyện này.
Nhưng hiện giờ có người bày ra cảnh tượng đó ngay trước mặt bọn họ, làm họ hết hồn đến tim ngừng đập.
Có cần biến thái đến vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận