Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 678: Hình mẫu vạn năng, Lâm sư huynh

Lòng Trần Hồng cay đắng, có lẽ dù Chí Tiên đến cũng không có lực lượng mạnh đến vậy.
Trần Hồng lại nhìn Lý Tà Phong nằm trong hố, thầm cảm thán, may mắn đã không vùng lên chứ không thì chết không chỗ chôn rồi, người này quá mạnh, không thể trêu vào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vùng đất mạo hiểm bị nâng lên, kéo dài miên man, che lấp mặt trời, làm mọi người kinh sợ.
Có đệ tử run rẩy, lòng bất lực, kẻ địch mạnh như vậy thì đánh cái kiểu gì?
Lâm Phàm một tay năng vùng đất mạo hiểm, mắt nhìn xuống, sau đó cất vùng đất mạo hiểm vào trữ vật giới chỉ. Hắn liếc đám người một cái rồi ẩn vào hư không, đi khỏi đây.
Sau khi Lâm Phàm đi, Trần Hồng phớt lờ đám đệ tử, ngồi bệch dưới đất thở hổn hển, trán rịn mồ hôi.
- Quá khủng bố, Nguyên Tổ vực khủng bố hơn xa tưởng tượng.
Tu vi Đại Thánh của Trần Hồng không có chút can đảm liều với đối phương, nói ra thì mất mặt nhưng phải tự mình thể nghiệm mới biết đây chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì.
- Đi!
Trần Hồng không nghĩ nhiều nữa, dẫn các đệ tử rời đi, lão cần quay về tông báo cáo việc ở đây.
Nguyên Tổ vực không đơn giản, Ngân Hà giáo không nhịn được nhảy ra muốn liên minh thì rồi sẽ có ngày đụng tới người này.
Còn về Hắc Thiên tộc, thôi dẹp, Hắc Thiên tộc sống hay chết chẳng liên quan gì lão, nhưng lão biết tộc đó tuyệt đối không có kết cục tốt.
Trong vòng một tháng Hắc Thiên tộc sẽ hành động, chờ xem vận may của họ có tốt hay không.
Tâm tình Lâm Phàm rất vui vẻ:
- Đúng là may mắn, gặp vùng đất mạo hiểm đầu tiên, đi xem coi còn vùng đất mạo hiểm nào không.
Nói nhiều làm gì, dùng bạo lực là xong hết.
Lâm Phàm bận rộn một lúc, lại thành công thu lấy ba vùng đất mạo hiểm. Những vùng đất mạo hiểm này rất bình thường, không có gì khiến người ngạc nhiên, vùng đất mạo hiểm lửa mà lần trước hắn gặp mới thú vị.
Mộ Linh là đệ tử của Viêm Hoa tông, gã ở trong vùng đất mạo hiểm, hình như đang tu luyện.
Có lẽ nhiều đệ tử cũng gặp gỡ cơ duyên bên ngoài, có nên cho các đệ tử đi ra phiêu bạt, tìm cơ duyên cho mình không?
Lúc trước ở vùng đất Nguyên Tổ, sau khi vực ngoại giới dung hợp thì biến thành Nguyên Tổ vực, lấy địa danh của họ làm chuẩn, tin tức ẩn trong vụ này hơi bị lớn.
- Không đúng, nếu vậy thì cơ duyên của bản phong chủ ở đâu?
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, người ta đều có cơ duyên nhưng vì sao hắn không có? Hắn luôn phiêu bạt bên ngoài mà không gặp chút xíu cơ duyên nào. Hay là từng có cơ duyên nhưng bị hắn vô tình phá hoại? Hoặc người nào đó định cho hắn cơ duyên nhưng đã bị hắn đánh tơi bời rồi?
Lâm Phàm suy tư, hơi nghi ngờ, càng nghĩ càng thấy có thể.
- Ra tông cũng hơi lâu, nên trở lại, sắp xếp mấy vùng đất mạo hiểm này ở quanh tông môn chắc đủ cho các đệ tử tu luyện. Nhưng hơi tiếc vực ngoại giới dung hợp làm vùng đất mạo hiểm Tôi Thể cảnh, Địa Cương cảnh trở nên hiếm hoi khó tìm.
Lâm Phàm không biết làm sao, vực ngoại giới dung hợp, đẳng cấp lực lượng nâng cao, những vùng đất mạo hiểm cho đệ tử tu vi thấp tu luyện không biết bị dời đi xó xỉnh nào, muốn tìm kiếm thì hơi khó.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, chạy đi tông môn.
Tông môn, hai đệ tử canh giữ sơn môn đang nhỏ giọng trò chuyện.
- Lần này Lâm sư huynh đi ra ngoài mấy ngày rồi chưa về, ngươi nói xem khi nào Lâm sư huynh sẽ về?
Mỗi lần Lâm sư huynh ra khỏi cửa sẽ về rất nhanh, tuy không biết Lâm sư huynh làm việc gì bên ngoài nhưng chắc chắn là chuyện lớn.
- Ngươi tưởng Lâm sư huynh ra ngoài chơi đồ hàng à? Sư huynh đi tìm vùng đất mạo hiểm cho chúng ta, cần thời gian, không phải muốn về là có thể về.
- Khổ cho Lâm sư huynh quá, nếu sau này ta trở nên mạnh lên phải báo đáp Lâm sư huynh.
Đệ tử này nghĩ đến Lâm sư huynh luôn bận rộn là lại cảm động muốn khóc.
Sư huynh tốt biết bao, luôn suy nghĩ cho họ.
Đột nhiên phía xa có luồng sáng bắn tới, tốc độ rất nhanh, hai đệ tử thấy thật quen mắt.
Đệ tử giữ sơn môn hò reo:
- Lâm sư huynh về rồi!
Đợi mấy ngày rốt cuộc chờ Lâm sư huynh về rồi, tâm tình thật vui vẻ.
Một đệ tử chạy vào sơn môn, hét to:
- Lâm sư huynh đã về!
Nhiều đệ tử đi ngang qua ngừng bước lại, ngước nhìn hư không.
- Lâm sư huynh về rồi, nghe trưởng lão nói sư huynh đi tìm vùng đất mạo hiểm, không biết có tìm được không.
- Ha ha, ngươi biết Lâm sư huynh ngày đầu hay sao mà hỏi như thế? Đã bao giờ thấy sư huynh không thành công chưa?
- Cũng đúng, mà ngươi đừng ha ha với ta được không?
- Ha ha!
Lâm Phàm lơ lửng bên trên tông môn, lần này trở về thu hoạch không tệ, sau khi hết bận những chuyện này hắn tìm chỗ nào đó để tu luyện. Mặt trên còn có Chí Tiên cảnh, cần tăng tu vi lên, khi đó yêu ma quỷ quái gì đều phải quỳ xuống.
Hỏa Dung từ xa chạy lại:
- Lâm Phàm, tìm được vùng đất mạo hiểm rồi?
Hỏa Dung rất tin tưởng vào tiểu tử này, không có chuyện gì là hắn không làm được, nhưng lão vẫn phải hỏi.
Vực ngoại giới dung hợp, địa vực đổi khác, chưa chắc tìm được vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm cười nói:
- Trưởng lão nói xem đã bao giờ bản phong chủ khiến người thất vọng?
Lâm Phàm khiêng Long Nguyên bảo khố ra trữ vật giới chỉ.
Vùng đất mạo hiểm lớn kinh người hiện ra, che đậy ánh mặt trời làm tông môn tối đen.
Đệ tử giật mình đến rớt cằm:
- Oa, to quá vậy!
Có đệ tử xoe tròn mắt, to quá, có thể khiêng vùng đất mạo hiểm như thế trở về thì thật kinh người.
Hỏa Dung nhìn ngây người, cảnh tượng đã không phải lần đầu tiên thấy, nhưng nhìn là lại hết hồn.
Tiểu tử này kiếm vùng đất mạo hiểm từ đâu ra, sức mạnh quá lớn, hắn có thể khiêng nổi vùng đất mạo hiểm đó thì siêu khủng bố.
Lâm Phàm khiêng vùng đất mạo hiểm bay đi xa, buông vùng đất mạo hiểm xuống:
- Các sư đệ, sư muội! Vùng đất mạo hiểm này tên Long Nguyên bảo khố, tự mang phong ấn, dưới Thần cảnh mới được vào, nó nằm ở phía nam tông môn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh, sự tồn tại của vùng đất mạo hiểm lại làm thực lực tông môn hơi tăng lên .
Các đệ tử hò reo:
- Lâm sư huynh lợi hại!
Bọn họ rất hưng phấn, cảm thấy tự hào. Tông môn có Lâm sư huynh thì họ không sợ gì nữa.
Dần dà Lâm Phàm có sức ảnh hưởng rất lớn trong lòng đệ tử tông môn.
Đám Chân Tiên đang dọn nhà vệ sinh ngước đầu lên, lẩm bẩm:
- Cầm thú!
Bọn họ ghét tiểu tử này vô cùng, nhưng không có cách nào, đã thề rồi, đi đâu cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây.
Mỗi ngày dọn nhà vệ sinh muốn ói ra.
Đường đường là Chân Tiên cảnh mà gặp những chuyện như vậy.
Bọn họ phát hiện tiểu tử kia càng lúc càng khủng bố, chỉ nhìn một cái đã cảm nhận áp lực rất lớn, đây là chênh lệch về thực lực sinh ra cảm giác đó.
Hy vọng thoát khốn đã bằng không.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Các vị sư đệ, sư muội, mọi người là hy vọng của Viêm Hoa tông, phải cố gắng lên. Hiện giờ vực ngoại giới dung hợp, Viêm Hoa tông đối mặt nhiều tông môn cường đại. Sư huynh ở bên ngoài lâu, biết có nhiều tông môn dữ dằn, có ăn tươi nuốt sống, có thích bẻ đầu người xuống làm đèn lồng. Có cả gõ bể sọ làm đồ đựng canh húp, cực kỳ tàn nhẫn.
Tuy Lâm Phàm chưa gặp tông môn giống như thế, ngày xưa Hắc Thiên tộc thích ăn thịt người nhưng không tàn nhẫn như vậy.
Quả nhiên các đệ tử bị hù sợ, bọn họ không ngờ bên ngoài có nhiều tông môn biến thái dữ vậy, hơi khủng hoảng.
Có người gan bé, mặt trắng bệch, tuy chưa gặp nhưng mới nghe đã thấy nhũn chân.
Khủng bố quá, sao có tông môn như thế chứ, nhưng may mắn Viêm Hoa tông chúng ta có Lâm sư huynh bảo vệ, họ không sợ.
Lâm Phàm nhìn một vòng, rất vừa lòng với hiệu quả này, hắn nói tiếp:
- Cho nên các vị sư đệ, sư muội phải dốc hết sức lực, chăm chỉ tu luyện, đừng sợ khổ, đừng sợ mệt, nghe không?
Lâm Phàm phải dạy cho họ, chứ toàn dựa vào hắn là không được, không biết hôm nào vắng hắn rồi sẽ xảy ra chuyện gì, làm người phải tự dựa vào bản thân.
Các đệ tử đứng thẳng tắp, gật mạnh đầu:
- Vâng, cẩn tuân sư huynh dạy bảo.
Lâm Phàm phân bố bốn vùng đất mạo hiểm xong lấy Long Nguyên Trì ra, mọi người nhìn Long Nguyên Trì to cỡ bàn tay thì thắc mắc không biết đây là cái gì.
Chỉ thấy Lâm Phàm ném Long Nguyên Trì lên trời, Long Nguyên Trì không ngừng biến lớn, một con rồng vàng bay lơ lửng làm các đệ tử nhìn sững sờ.
- Sau này Long Nguyên Trì sẽ đặt bên trên Vô Địch phong, cần tu luyện thì đi chỗ đó, có ích lớn cho bản thân.
Lâm Phàm không vào Long Nguyên Trì nhưng hắn cảm nhận được chỗ này không giống bình thường, có lợi rất lớn với các đệ tử.
- Hỏa Dung trưởng lão, đã giải quyết xong, việc đơn giản. Nếu vùng đất mạo hiểm chưa đủ thì có thể nói với ta, lần sau ra ngoài ta sẽ chú ý nhiều hơn chút.
Việc này chỉ tốn chút thời gian, khó khăn không cao, giải quyết rất dễ dàng.
Khóe môi Hỏa Dung co giật, quỷ súc quá. Chuyện vô cùng khó khăn với người khác nhưng với tiểu tử này thì dễ như chơi, không còn lời nào để nói.
Lâm Phàm rời đi, quay về Vô Địch phong, hắn định nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ ra ngoài kiếm điểm, tăng cao công pháp.
Thực lực không ngừng tiến bộ thì nội tình càng thuần khiết.
Thần cảnh không thể đối kháng với Truyền Kỳ cảnh, bị diệt trong tích tắc, sự thật tổn thương trái tim. Nhưng bây giờ đã khác, có lẽ đây là sự vượt bậc về chất.
Vương Phù đi tới trước mặt Lâm Phàm, cúi đầu muốn nói chuyện:
- Sư huynh.
Lâm Phàm hỏi:
- Hửm? Sao vậy?
Lâm Phàm rất xem trọng Vương Phù, thiên tư tốt, tốc độ tu luyện siêu mau.
Vương Phù nghiêm túc nói:
- Sư huynh, ta muốn đi ra ngoài tôi luyện, ở trong tông môn, luôn được sư huynh bảo vệ rất khó lớn lên. Ta muốn mạnh hơn nữa, không trở thành vướng víu.
Vương Phù biết con người của sư huynh, luôn luôn bảo vệ bọn họ.
Có lẽ sư huynh đệ khác cảm thấy tốt, nhưng Vương Phù không muốn như vậy, gã muốn trở thành người có thể trợ giúp sư huynh chứ không phải được che chở.
Đặc biệt sau khi vực ngoại giới dung hợp, Vương Phù phát hiện khoảng cách với sư huynh càng lúc càng lớn, cứ thế này thì cách biệt sẽ càng xa hơn, mãi mãi không thể đuổi kịp.
Lâm Phàm lặng im một lúc rồi mở miệng nói:
- Nghĩ kỹ rồi? Ra ngoài tôi luyện thì nguy hiểm rất lớn, rất có thể sẽ chết ở bên ngoài.
Vương Phù gật mạnh đầu:
- Ta nghĩ kỹ rồi sư huynh.
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi, vậy ngươi đi đi, đi Đan Dược điện kêu Thanh Oa đưa cho ít đan dược giữ mạng, mọi việc ưu tiên mạng sống, thứ không thể cầu thì nên buông, trở về nói cho sư huynh, sư huynh sẽ cướp cho ngươi.
Lâm Phàm vỗ vai Vương Phù:
- Sư huynh xem trọng ngươi, cố gắng lên!
Vương Phù nhìn Lâm Phàm:
- Vâng, rất cảm tạ sư huynh dạy bảo, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
- Đi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận