Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 680: Ngươi kiếm đâu ra đùi vàng này vậy

Bão tố ập đến bao trùm bốn phía, như thế giới gió tuyết, che mờ mắt không thấy rõ tình huống xung quanh.
Bông tuyết không đến gần thái tử được, bị ánh sáng chặn bên ngoài, bốc hơi hết.
Lão nhân và những người khác đến yên mặc cho bông tuyết phủ lên, không có phản ứng gì, dù bông tuyết trong suốt lóng lánh phủ lên người nhưng mối nguy hiểm này hầu như không là gì đối với họ.
Băng Thiên Ma Long thi triển toàn bộ thủ đoạn, biểu tình nghiêm túc. Đám người này quá mạnh, nó không thể đối phó được. Băng Thiên Ma Long nhìn phía xa, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nằm yên không nhúc nhích làm lòng Băng Thiên Ma Long đau xót.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương vẫn giống như ngày xưa, rất có nghĩa khí.
Băng Thiên Ma Long thầm cầu nguyện nó đừng chết.
Bão tố kéo dài một lúc rồi dần tan biến, tuyết đọng đã đến đầu gối mọi người.
Trừ thái tử ra tất cả bị băng tuyết đông thành người băng.
Răng rắc!
Mặt băng nứt rạn sau đó vỡ thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.
Thái tử cười nói:
- Ha ha, thú vị, không ngờ nó chạy trốn.
Thái tử thấy hết nhưng không ngăn cản, vì không cần thiết. Thái tử để mặc hai con súc sinh chạy trốn, vì chúng nó sẽ không thoát khỏi bàn tay gã được.
Giữa hư không.
Người Băng Thiên Ma Long đẫm máu, có máu của nó, có của Huyết Nhãn Ma Vượn Vương.
Băng Thiên Ma Long bay nhanh, thường ngoái đầu nhìn Huyết Nhãn Ma Vượn Vương trên lưng mình:
- Này huynh đệ, ngươi được không vậy? Đừng nói với ta là ngươi đã chết.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương ho khan, ọc ra bãi máu:
- Khụ khụ!
Nó bị thương rất nặng nhưng còn chống cự được:
- Chưa chết, còn gắng gượng nổi.
Băng Thiên Ma Long bất đắc dĩ nói:
- Nói xem ngươi đã tu luyện cái gì mà kết quả bị người suýt một chiêu đánh chết? Nhìn ta xem, ngủ suốt ngày mà có thể khiêng ngươi đi, ta hỏi thật, ngươi tu luyện thứ gì vậy?
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương không cam lòng, cãi lại:
- Nói vậy là sao? Nếu bản vương không đến cứu ngươi thì sao xảy ra chuyện này được? Đáng đời ngươi bị người tới cửa đánh, sao ta không bị? Vì miệng của ngươi tiện!
Nó liều mạng đến cứu Băng Thiên Ma Long còn bị nhục nhã, nếu sớm biết như thế thì nó lo tu dưỡng, mặc kệ sự chết sống của Băng Thiên Ma Long.
- Đừng như vậy, ta nói miệng thôi mà. Ngươi đến cứu làm ta rất cảm động. Nhưng nói thật là ngươi tu luyện kiểu gì mà yếu thế? Ta bị cả đám truy sát còn có cách trốn, chạy thoát, còn ngươi . . . Ài.
Băng Thiên Ma Long hơi thất vọng với Huyết Nhãn Ma Vượn Vương, lúc đến hùng hổ, chớp mắt bị người chà dưới đất không chống cự được gì, còn phải nhờ nó cứu. Giờ nó cõng tên to con làm tốc độ chậm rì.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương thều thào nói:
- Lão già nhân loại kia rất mạnh, không chạy thoát nổi đâu, bọn chúng đang trêu cợt chúng ta. Nhưng hãy cố chịu đựng, chắc chắn Thiên Tu sẽ đến cứu chúng ta.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương biết Thiên Tu sẽ đến cứu chúng nó.
- Không thể nào! Tên kia lo cho mình còn không nổi, hơn nữa thực lực của Thiên Tu ngang ngửa chúng ta, hai ta không đánh lại đám người kia thì hắn làm gì được, thôi đừng đến chịu chết.
Băng Thiên Ma Long nói năng vô tình nhưng thật ra không muốn Thiên Tu tới chịu chết, đám người này quá mạnh, dù lão có đến thì cũng chỉ cống hiến thêm một cái xác.
Lão nhân đạp không khí lướt tới:
- Chạy, chạy tiếp nào! Đám tiểu súc sinh, để xem các ngươi có thể chạy nhanh cỡ nào!
Roi dài lấp lóe ánh sáng trong tay lão, quất mạnh một cái vào Băng Thiên Ma Long.
Bốp!
Một tiếng nổ vang, lưng Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nhầy nhụa máu.
Băng Thiên Ma Long ré lên:
- A!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nhe răng trợn mắt nạt:
- Ngươi hú cái gì? Lão quất trúng ta, mắc gì ngươi la hả?
Lưng nó đau rát, cố nén không hét lên, không ngờ cái con này la thê thảm, rốt cuộc ai mới bị quất trúng, chịu tội?
Băng Thiên Ma Long ngây người, phản ứng lại:
- Đúng rồi, ta la làm gì?
Người ta không quất trúng nó, mắc gì phải la làng?
- Cố chống đỡ, ta tăng tốc độ bỏ họ lại!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nằm sấp trên lưng Băng Thiên Ma Long, thở hổn hển, vết bẩn lớn nhất trong đời nó là quen con rồng lười này.
Nhưng tình hình bây giờ không ổn, chúng không thể nào chạy thoát. Đám người phía sau có tốc độ rất nhanh, rõ ràng đang đùa giỡn chúng nó.
Trong khi Huyết Nhãn Ma Vượn Vương suy nghĩ vẩn vơ thì roi như con rắn lại quất mạnh trúng lưng nó, cú quất mạnh còn hơn đợt trước, thịt văng ra lộ xương trắng hếu. Nhưng Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nhịn được, chỉ khẽ rên. Áp lực lớn làm Băng Thiên Ma Long rớt xuống, nó không chịu nổi.
Băng Thiên Ma Long thấy khóe môi Huyết Nhãn Ma Vượn Vương chảy máu ròng ròng thì hoảng, cứ tiếp tục thế này nó sẽ bị quất chết:
- Ngươi sao rồi? Chịu nổi không?
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương lau máu dính bên môi, trong đôi mắt đỏ máu rực cháy chiến ý. Nó hít sâu, chậm rãi đứng trên lưng Băng Thiên Ma Long.
Băng Thiên Ma Long linh cảm không may, hỏi:
- Ngươi làm gì vậy? Đừng làm người tốt, ta không cần ngươi như vậy!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương đứng thẳng người, máu từ miệng vết thương chảy ra càng nhiều. Thân thể chịu hành hạ nặng nhưng Huyết Nhãn Ma Vượn Vương không chau mày chút nào.
- Ngươi vĩnh viễn cần người ta bảo vệ. Bọn họ luôn bám sát phía sau, chúng ta không chạy thoát được. Ta đi lên ngăn họ lại, ngươi chạy trốn tìm đến Thiên Tu, nói cho hắn là ta muốn làm thịt hắn.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương định liều mạng với đối phương, trong tình huống hiện nay không thể nào chạy trốn, chỉ có thể một kẻ ở lại tiễn kẻ khác đi.
Băng Thiên Ma Long hét lên:
- Đừng làm vậy! Ngươi cứ nằm sấp trên lưng ta, ta có thể bay nhanh hơn!
Băng Thiên Ma Long không cam lòng, tại sao nó không thể bay mau hơn nữa!
- Bay gì mà bay, với tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn bao nhiêu? Đi đây, nếu có cơ hội hãy nói với tộc nhân của ta rằng chúng nó chọn vua mới đi!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương vỗ ngực thùm thụp, hung hăng rống to:
- Grào!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương nhảy lên đụng vào người phía sau.
Băng Thiên Ma Long hét to:
- Đừng mà!!!
Đột nhiên nó nhìn qua khóe mắt thấy đốm sáng từ xa bay tới, nó mừng rỡ quẫy đuôi quất mạnh vào người Huyết Nhãn Ma Vượn Vương.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương đã sẵn sàng liều mạng với đối phương, đột nhiên bị quất trúng bụng làm nó bay ra.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương rít gào:
- Ngươi bị điên hả!?
Cái con này chẳng những lười còn ngốc, mắc gì quẫy đuôi quất lung tung?
Bộp!
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương phát hiện mình ngừng bay, có người chặn nó lại. Khi nó quay đầu thì thấy khuôn mặt quen thuộc.
Bộ dạng hiện giờ của Huyết Nhãn Ma Vượn Vương làm Thiên Tu đau lòng, nhẹ giọng kêu:
- Tiểu vượn!
Ọe!
Lâm Phàm đứng một bên nghe câu đó thì dạ dày quặn thắt muốn mửa, làm người ai làm thế, sức sát thương quá lớn.
Huyết Nhãn Ma Vượn Vương kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi đến đây?
Thiên Tu nói:
- Sao ta không đến được, nhìn các ngươi xem, bị người đánh ra nông nỗi này.
Băng Thiên Ma Long bay nhanh đến:
- Thiên Tu, cứu mạng! Chúng ta sắp bị làm thịt!
Thấy đồng bạn tới làm Băng Thiên Ma Long thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại lo lắng. Đám người đuổi theo sau nó có thực lực không yếu, Thiên Tu làm nổi không?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, mấy tên này hơi bị mạnh, chút nữa để đồ nhi ra tay được rồi.
Thiên Tu lườm hắn:
- Như vậy sao được! Phải để vi sư ra tay, ai cho bọn họ tổn thương chúng nó, không thể tha thứ!
Lâm Phàm ngây người, hắn rất muốn nói là lão sư đừng cố quá để quá cố, ngài không đánh lại người ta đâu. Nhưng nếu nói thẳng ra sẽ làm mất mặt lão sư.
Lâm Phàm lén giải thích:
- Lão sư, đối phương có Đại Thánh Cảnh, còn có Chí Tiên cảnh nữa, để đồ nhi chơi với họ một chút rồi sẽ giao lại cho lão sư.
Hắn muốn cho lão sư đừng xung động, xung động là ma quỷ.
Thiên Tu nghe câu đó thì tim rớt cái bịch, Chí Tiên cảnh?
Thực lực hơi bị mạnh, cỡ như lão thật sự không đánh lại.
- Thôi vậy để đồ nhi xuất chiến thay vi sư, những người này không đáng vi sư ra tay.
Thiên Tu biết thực lực của đồ nhi rất mạnh, vượt quá tưởng tượng, lão không ngốc, sao không nhìn ra? Nhưng đôi khi ngẫm lại thấy tổn thương ghê gớm, lão sư mà không mạnh bằng đồ đệ, quá đau lòng.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Vâng.
Lâm Phàm không thèm để đối phương vào mắt, hơn nữa Huyết Nhãn Ma Vượn Vương, Băng Thiên Ma Long là bạn của lão sư, cùng nhau lớn lên. Mà không hiểu sao hắn cứ cảm giác quan hệ giữa ba người này hơi bị phức tạp.
Hắn có thể chấp nhận cơ tình nhân thú, chẳng qua kích thích hơi lớn, cần thời gian giảm xóc để chấp nhận.
Lúc này mấy bóng người lao đến, đứng giữa hư không.
Lão nhân đứng lơ lửng nói:
- Thì ra hai tiểu súc sinh này còn có trợ thủ.
Lâm Phàm tiến lên một bước nói:
- Lão già kia, ăn phân hay sao mà miệng thối vậy? Còn cầm roi, ngươi chơi trò quất roi à?
Lão nhân nổi giận:
- Ngươi nói cái gì?
Tầng mây cuồn cuộn, khí thế sôi trào.
Lâm Phàm phất tay, không muốn nói nhiều:
- Thôi, không nói nhiều, lát cho ngươi ăn phân. Lão sư thấy cho lão ta ăn phân được không?
Thiên Tu lặng im giây lát rồi đáp:
- Hơi tởm đấy đồ nhi, thôi quất được rồi.
Băng Thiên Ma Long lớn tiếng tức giận nói:
- Đúng vậy! Lát nữa sẽ quất các ngươi tơi bời! Lão già kia, ngươi dám quất ta, ta nhớ kỹ, chút nữa cho ngươi nếm mùi vị đó!
Nhưng trong lòng Băng Thiên Ma Long rất hoảng, có được không vậy? Đừng để chút nữa bị người đánh quỳ.
Lão nhân cố nén tức giận, vung tay lên:
- Tiểu tử giỏi lắm, dám can đảm làm nhục ta. Lên cho ta, giết hắn!
Người sau lưng lão xông lên, sát ý dâng trào.
Những người này đều rất mạnh, trạng thái Truyền Kỳ đỉnh, có thể đi theo bên cạnh thái tử làm thị tòng thì tu vi không yếu.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng đó, không thèm để đám người này vào mắt.
Băng Thiên Ma Long hét to:
- Thiên Tu, mau kêu đồ nhi của ngươi ra tay, đám người kia rất mạnh!
Những người thoạt trông là thị tòng này rất lợi hại, một người có thể đè nó xuống đất đánh bầm mình, không có chút sức chống cự.
Một người đi tới gần, đấm vào bụng Lâm Phàm, vang tiếng nổ trầm đục.
Thị tòng nhe răng cười, một chiêu trúng ngay, đối phương yếu quá.
- Đánh dễ chịu không?
Thị tòng ngước đầu lên, không dám tin. Đối phương ăn một cú đấm mà tỉnh như không.
Lâm Phàm siết chặt năm ngón tay đấm vào đầu đối phương.
Bốp!
Đầu thị tòng vỡ tung, máu văng ra, tứ chi rũ xuống, người rơi xuống đất.
Lâm Phàm phủi bụng, dường như phủi tro bụi dính trên bụng:
- Yếu xìu.
Băng Thiên Ma Long há hốc mồm, mắt rồng vốn lớn mở càng to:
- Lợi hại dữ vậy! Thiên Tu, ngươi kiếm đâu ra đồ nhi như thế? Ngươi tìm được đùi vàng rồi.
Mạnh quá!
Thiên Tu quay đầu lại, quái dị nhìn Băng Thiên Ma Long.
Nói cái khỉ gì đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận