Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 681: Thái tử, hắn không có tư cách trở thành đồng tử thổi tiêu của ngài

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Băng Thiên Ma Long siêu hưng phấn, nó không ngờ Thiên Tu ghê gớm như vậy, tìm được đồ nhi thế này, một chiêu đã đánh nát đối phương.
Thị tòng xông lên phát hiện đối phương dễ dàng giết một người thì tinh thần rung lên, bước chân khựng lại.
Lâm Phàm ngoắc tay, mỉm cười nói:
- Nhìn làm chi, đến đây. Nếu các ngươi không lên thì ta tới nhé.
Băng Thiên Ma Long nói không ngừng nghỉ:
- Thiên Tu, đồ nhi của ngươi bá đạo quá, mạnh ghê. Ngươi kiếm hắn ở đâu vậy? Không ngờ ngươi may mắn như thế.
Băng Thiên Ma Long cảm giác Thiên Tu siêu may mắn, đến lúc này còn tìm được đồ đệ lợi hại như vậy, khiến người không tin được.
Thiên Tu ai oán nhìn Băng Thiên Ma Long, không biết nói chuyện thì nín, nói gì đâu không. Tới cứu nó mà toàn nghe lời vớ vẩn. Nếu biết sớm thì lão đã cho Băng Thiên Ma Long chịu khổ thêm nữa, còn hơn là bây giờ nhìn nó vênh váo.
Lâm Phàm kêu đối phương tiến lên, nhưng sát chiêu vừa rồi khiến họ sợ không dám nhúc nhích.
Một đấm đánh nát đầu thì thực lực phải mạnh tới mức nào?
Đám thị tòng nhìn lão nhân như tìm giúp đỡ, nhưng lão nhân đứng im không nhúc nhích, không chút biểu tình.
Thái tử thì càng không quan tâm, đáy mắt lóe tia nghiền ngẫm.
Rõ ràng không thèm để họ vào mắt, không ai thèm quan tâm sự sống chết của họ.
Lâm Phàm cười nói:
- Không đến thì thôi, ta tự đến.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
Đám thị tòng căng thẳng thần kinh, tim đập nhanh.
Một thị tòng thân thể vạm vỡ lùi lại một bước, cực kỳ cảnh giác quan sát bốn phía.
- Này!
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, một bàn tay đặt lên vai gã.
Tim thị tòng rung lên, biểu tình hoảng sợ ngoái đầu lại đối diện với Lâm Phàm. Mắt thị tòng phản chiếu nụ cười của người kia, một cảm giác nguy hiểm.
Bốp!
Lâm Phàm tung nắm đấm, mặt thị tòng vặn vẹo, người cong như con tôm, mắt lồi ra, há mồm phun máu.
Lâm Phàm túm đầu thị tòng ném tới dưới chân lão sư:
- Lão sư tạm chấp nhận dạy dỗ tên này đi, chờ đồ nhi đánh hai người kia rồi cho lão sư phát huy thoải mái.
Khi thị tòng này bị vô tình ném qua thì Băng Thiên Ma Long xông lên đánh đấm sướng tay, thị tòng gào thét rất thảm.
Băng Thiên Ma Long vô cùng sung sướng, đã quên chuyện vừa rồi:
- Thoải mái!
Lâm Phàm đạp bước, hành động nhanh nhẹn, đám thị tòng không đỡ nổi một chiêu của hắn.
Băng Thiên Ma Long thấy nhiều thị tòng rớt như mít rụng, nó không lo xuể, kêu Huyết Nhãn Ma Vượn Vương giúp một tay.
Lúc trước chúng nó bị ăn hiếp rất thảm, hiện giờ có cơ hội báo thù, cầu còn không được.
Lâm Phàm ngoắc hai người đứng ở xa:
- Giải quyết xong xuôi, hai ngươi đừng đứng xem nữa, mau lại đây nhận cái chết!
Lâm Phàm tỏ vẻ coi thường hai người này. Thuộc hạ bị người ta đánh ra nông nỗi đó mà chẳng có chút phản ứng, thật khiến người thất vọng.
Bốp bốp bốp!
Thái tử khoác trường bào chín con rồng vỗ tay, mỉm cười bình tĩnh nói:
- Thú vị, rất thú vị. Tuy đám thị tòng này không nên thân nhưng không phải ai cũng có thể chèn ép. Bản thái tử thấy ngươi phi phàm, không muốn ngươi chết không rõ ràng. Vừa lúc bên cạnh bản thái tử thiếu một đồng tử thổi tiêu, ngươi có chịu không?
Thái tử vừa dứt lời thì lão nhân giật mình, khó tin kêu lên:
- Không được đâu thái tử, sao có thể để con kiến như vậy trở thành đồng tử thổi tiêu của ngài? Đây là vinh hạnh lớn lao bằng trời đối với hắn. Không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn trong hoàng triều giành nhau đến đầu rơi máu chảy chỉ vì được thái tử thưởng thức, trở thành đồng tử thổi tiêu dưới tòa của ngài. Nếu để họ biết sẽ làm họ lạnh lòng.
Phải làm thái tử rút lại mệnh lệnh đã ban, người như vậy không có cả tư cách ứng cử, sao có thể trở thành đồng tử thổi tiêu của thái tử được, lão là người đầu tiên không phục.
Thái tử phất tay, mỉm cười, gã đã quyết ý.
Thái tử nhìn Lâm Phàm, hỏi:
- Suy xét thế nào? Đối với ngươi thì chỉ có một lần cơ hội, bỏ lỡ rồi sẽ không còn nữa.
Lâm Phàm quay đầu nhìn lão sư, hỏi:
- Lão sư, có phải hắn bị điên rồi không?
Thiên Tu nín lặng, cảm thán rằng:
- Đồ nhi, trên đời có nhiều kẻ đần, nhiều như cát bụi không thể đếm hết, thói quen là được.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Vâng, đồ nhi đã hiểu, nhưng ngẫu nhiên gặp một kẻ đần nên hơi ngạc nhiên.
Hắn giật mình vì lời nói của đối phương, kêu hắn làm đồng tử thổi tiêu? Sao không lên trời luôn.
Hai người nói qua nói lại chọc giận thái tử, nụ cười đông trên mặt gã, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Lão nhân tức xì khói, ngón tay run run, trừng mắt Lâm Phàm:
- Láo, càn rỡ! Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, ngươi có biết vị này là ai không? Đây là Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều, dưới một người, trên vạn người, là thiên chi kiêu tử. Thái tử xem trọng ngươi là phúc tám đời của ngươi, có biết đã bao nhiêu người cầu xin thái tử thu nhận không?
Lão nhân tức giận răn dạy, cái tên này không có tư cách được thái tử xem trọng, bây giờ còn dám huênh hoang, nhục nhã thái tử, tội nên tru.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nói nhảm, hai yêu thú này có quan hệ thân thiết với lão sư của bản phong chủ, giờ bị các ngươi đánh ra nông nỗi này, có lời nào muốn nói không?
Hai con yêu thú này có quan hệ không tầm thường với lão sư, làm đồ nhi đương nhiên phải giữ gìn sĩ diện cho lão sư. Còn về thái tử gì đó và lão già kia thì hắn không thèm để bụng.
Lão nhân vừa kinh vừa giận, không kiềm được khiển trách:
- Càn rỡ!
- Càn rỡ cái đầu ngươi, nói một câu thôi, hai ngươi quỳ xuống đất van xin, thuận tiện dâng bồi thường lên. Nghe ngươi nói đây là thái tử? Chắc có chút thân phận. Yêu cầu của bản phong chủ không cao, cống một nửa tài phú của hoàng triều các ngươi xem như bồi thường.
Lâm Phàm đang rất có hứng thú, thái tử hoàng triều chắc có địa vị rất cao. Vực ngoại giới dung hợp, không chỉ tông môn xuất hiện còn có cả hoàng triều, rất thú vị.
Băng Thiên Ma Long kinh sợ:
- Thiên Tu, đồ nhi của ngươi đen còn hơn chúng ta, trước kia chúng ta không dám miệng rộng đòi nhiều như vậy.
Quả nhiên loại người gì kiếm đồ nhi như thế.
Há mồm đòi một nửa, quá ác. Trước kia bọn họ liên hợp với nhau cũng không đen như thế, vậy mà tiểu tử này nói như thể là chuyện rất bình thường, không chột dạ.
Thiên Tu nghiêm túc nói:
- Đen gì mà đen, đây là tình huống bình thường. Ngươi đấy, đồ nhi của ta báo thù cho các ngươi còn nói xấu đồ nhi của ta đen. Thôi lão phu kêu đồ nhi mặc kệ chuyện này, hai ngươi tự xử.
Thiên Tu sẽ không thừa nhận đồ nhi của mình đen, đây là hành động bình thường.
Nhưng trải qua chuyện này Thiên Tu đã hiểu tại sao mỗi lần đồ nhi trở về mang theo nhiều tài phú như vậy, đều có lý của nó hết.
Lão nhân tức giận méo mũi, không nhịn được nữa xin lệnh:
- Xin thái tử cho lão phu chém giết tiểu tử này, hắn năm lần bảy lượt nhục mạ thái tử, chỉ có cái chết mới đền tội.
Thái tử chắp hai tay sau lưng, ung dung nói:
- Người như vậy có chút tác dụng, nhớ kỹ, bản thái tử muốn hắn sống.
- Rõ!
Lão nhân không hiểu tại sao thái tử cứ muốn đối phương sống, nhưng lão đã được phép ra tay, phải cho tiểu tử này nếm mùi đau khổ.
Lão nhân bước ra một bước, khí thế mạnh mẽ bộc phát:
- Tiểu tử, lão phu sẽ cho ngươi biết lời gì có thể nói, lời gì không nên nói.
Bùm!
Lão nhân lật hai tay lại, ánh sáng bao phủ lão xông thẳng vào Lâm Phàm.
Lão nhân nhớ kỹ mệnh lệnh của thái tử, muốn đối phương sống, vậy lão sẽ đánh gãy tay chân, cho hắn muốn sống không được, muốn chết không thể.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng, không quan tâm lão nhân xông tới gần, tốc độ của lão hơi nhanh nhưng còn trong tầm kiểm soát.
Lão nhân trầm giọng nói:
- Chịu chết!
Năm ngón chộp tứ chi của Lâm Phàm.
Lâm Phàm vươn tay ra, năm ngón co lại tung cú đấm, hắn không thèm nhìn, nắm tay đánh trúng bụng lão nhân.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lão nhân cứng người lại, há mồm hộc máu. Lão không tin được, đến lúc này vẫn không thể tin chuyện này xảy ra.
Lâm Phầm chộp đầu lão nhân dán gần mặt mình, hắn nhìn khuôn mặt già vặn vẹo, bất đắc dĩ nói:
- Lão già này, ngươi hơi yếu, yếu đến đáng sợ, yếu kinh khủng, ngươi làm người ta thất vọng.
Lão nhân vừa kinh vừa giận, bụng quặn thắt, máu trong người sôi trào:
- Khốn kiếp!
Lão nhân mới há mồm thì Lâm Phàm đấm một cú, người lão cong gập như con tôm, lực lượng dâng trào xuyên thủng lưng áo nổ tung, sinh ra lực lượng trùng kích lớn.
Lâm Phàm ném lão nhân qua chỗ lão sư:
- Lão sư nhớ đừng giết tên này, không chừng có thể đổi được ít tiền.
Đương nhiên trước khi ném lão nhân qua thì Lâm Phàm đã lột trữ vật giới chỉ của đối phương rồi.
Băng Thiên Ma Long tiến lên túm lấy lão nhân, đá đấm liên hồi:
- Lão già, lúc trước càn rỡ lắm mà, sao bây giờ không ngông nữa đi? Nói cho ngươi biết, cái này gọi là sông có khúc người có lúc, chưa biết ai xui xẻo.
Lão nhân bị đánh hộc máu, tròng mắt suýt rớt ra ngoài hung dữ trừng Băng Thiên Ma Long.
Băng Thiên Ma Long tức giận quát:
- Còn trừng hả? Thứ lão già không biết tốt xấu!
Băng Thiên Ma Long lục tìm, không biết nó lấy đâu ra roi da quất tới tấp.
- Cho ngươi lúc trước quất này, giờ đến lượt ta quất ngươi!
Chuyện ban đầu làm Băng Thiên Ma Long khó quên, nó bị quất bừng bừng lửa giận, bây giờ bắt được cơ hội thì phải trả thù cho đã.
Thái tử kinh sợ ngây người, gã không ngờ chuyện ra thế này. Thái tử ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, bẻ cổ, nói:
- Thái tử gì đó, nhìn gì hả? Đến đây, để bản phong chủ đánh ngươi tơi bời. Nhưng yên tâm, ngươi là Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều gì đó thì chắc có chút tác dụng. Đừng nói bản phong chủ không cho ngươi cơ hội, bây giờ hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống sẽ khỏi bị đau thể xác, còn nếu chống cự thì ngại quá, ngươi sẽ phải ăn đau.
Lão nhân này là Đại Thánh cảnh nhưng chẳng đáng gì với Lâm Phàm, một ngón tay đè bẹp.
Còn thái tử chắc là Chí Tiên cảnh, nhưng không phải đỉnh, vì thế kết quả rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận