Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 682: Lão sư, chúng ta giàu rồi

Lâm Phàm hơi kích động, chinh chiến lâu như vậy, phá hoại nhiều, gặp không ít cường giả, nhưng đáng để hắn ra tay nhất là Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều.
Lâm Phàm không nghe thái tử nói nhiều, đi tới trước mặt lão sư, nhỏ giọng trao đổi:
- Lão sư, tên này không đơn giản, là Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều. Tông môn chúng ta hơi bị nghèo, nếu có thể bắt trói hắn rồi tâm sự với Bất Diệt hoàng triều không chừng sẽ giàu lên chỉ trong một đêm.
Thiên Tu lặng im, không phải cảm thấy hành động này không ổn mà đang suy nghĩ nếu thành công sẽ được bao nhiêu tài phú.
Thiên Tu động lòng, hỏi:
- Đồ nhi nói xem tên này đáng giá bao nhiêu tiền?
Thời trẻ mấy ai chưa từng làm mấy chuyện như vậy? Nhưng đều là việc nhỏ, hơn nữa tình huống và điều kiện thời ấy không giống như bây giờ.
Lâm Phàm liếc qua thái tử mấy cái, nói:
- Chắc sẽ được kha khá, lão sư xem hắn trắng trẻo mập mạp, thực lực cũng không yếu, ăn mặc rất bá đạo, có lẽ là người rất quan trọng trong Bất Diệt hoàng triều. Nếu bắt hắn về, trấn lột Bất Diệt hoàng triều, không chừng sẽ được tài phú lớn.
Thái tử đang bần thần, lão quản gia bị trấn áp, đến bây giờ gã vẫn chưa phản ứng lại.
Người kia thường liếc về phía gã, thì thầm sốt ruột hỏi gì đó, thái tử hoang mang không rõ đối phương nói nhỏ chuyện gì. Gã cảm giác ánh mắt đó là lạ, khiến gã lạnh sống lưng.
Đang lúc thái tử không biết làm sao bỗng thấy lão già kia cũng hay liếc qua mình, ánh mắt như đang đánh giá. Lão già này đánh giá gã làm chi?
Thái tử thầm bực bội.
Gã là Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều, địa vị cao quyền nặng, tương lai sắp cai quản Bất Diệt hoàng triều, giờ bị mấy người không rõ lai lịch đánh giá, đây là sỉ nhục đối với gã.
- Đồ nhi nói có lý, đúng là trắng mềm, được nuôi dưỡng tốt đấy. Nhưng đồ nhi hãy nói thật với vi sư, có nắm chắc bắt được đối phương không?
Thiên Tu không hy vọng đồ nhi bị gì.
Tuy chưa đánh nhau nhưng Thiên Tu cảm giác hơi thở của đối phương không đơn giản, trong người ẩn chứa lực lượng của thần, nếu bộc phát ra chắc chắn kinh thiên động địa, làm người đời kinh.
Lâm Phàm rất hưng phấn, cơ hội phát tài đến rồi:
- Có chứ, chắc chắn được! Thôi không nói nhiều nữa, cứ để đồ nhi bắt hắn, không chừng đường làm giàu của sư đồ chúng ta bắt đầu từ đây!
Lâm Phàm ngoắc đối phương, từng bước đến gần:
- Thái tử qua đây, để bản phong chủ đánh ngươi tàn phế!
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Thất Thần Thiên Pháp!
Mỗi bước đi mở ra trạng thái bản thân, lực lượng khủng bố bộc phát từ cơ thể hình thành sóng xung kích lớn khuếch tán bốn phía.
Hư không chấn động, trùng kích ập đến làm người ta không mở mắt ra được.
Thiên Tu vừa nghiêm túc vừa thấy mừng, thì ra đồ nhi đã mạnh như vậy, lão làm lão sư nhưng đã bị đồ nhi đuổi kịp và vượt qua.
Đây vốn là chuyện đáng để vui mừng, nhưng Thiên Tu hơi buồn rầu. Vì sao như thế? Lão tuy là lão sư nhưng đao báu chưa già! Không được, phải cố gắng lên, không thể bị đồ nhi vượt qua mặt.
Băng Thiên Ma Long ngừng động tác tay:
- Lực lượng mạnh quá, Thiên Tu, ngươi đạp phân chó ở đâu mà hên quá vậy?
Lão nhân trước mặt nó đã bị quất đến hấp hối, người đầy vết thương, vô cùng thê thảm.
Băng Thiên Ma Long rất giật mình với đồ nhi của Thiên Tu, mạnh quá mức, chỉ riêng khí thế đã làm nó không ngăn cản được.
Thiên Tu phớt lờ nó, hỏi cái kiểu gì, nhưng lão buộc phải cãi lại cho bản thân:
- Tiểu Long, ngươi thì biết gì. Năm xưa đồ nhi của lão phu có thực lực bình thường thôi, nhưng lão phu tuệ nhãn biết người, nhìn ra ngay hắn không đơn giản, sau đó thu làm đệ tử, dốc lòng dạy dỗ, học hết chân truyền của lão phu.
Băng Thiên Ma Long liếc một cái rồi quay sang dạy dỗ lão già kia, nó không muốn tin lời nói của Thiên Tu, đứa nào tin đứa đó ngu, Thiên Tu từng nói như vậy.
Biểu tình của thái tử nghiêm túc hỏi:
- Không lẽ nhà ngươi định đánh với bản thái tử?
Lâm Phàm nhìn đối phương, nhe răng cười, khoảnh khắc biến mất tại chỗ, giây sau xuất hiện trước mặt thái tử, cú đấm đánh tới.
Nhưng thái tử có tu vi Chí Tiên cảnh, sẽ không bị Lâm Phàm diệt gọn trong tích tắc, gã phản ứng lại ngay, nhanh chóng đón đỡ.
Ánh sáng nổ tung, lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra giữa hai người, dẫn đến dao động lớn.
Hai người đánh nhau, bốn phía ầm ĩ, tiếng kim loại va chạm, tiếng không gian nổ, sinh ra từng đợt sóng xung kích khủng bố.
Không thấy bóng người, chỉ có sóng xung kích đầy trời.
Tốc độ của hai người rất nhanh, thực lực đều rất mạnh, thường có ánh sáng chói mắt bao phủ thiên địa.
Thiên Tu tập trung nhìn, hơi thở này phi phàm, nhưng khi khí thế cường đại thổi tới thì Thiên Thụ trong người lão rung nhẹ chặn lại hết.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Thái tử, ngươi giỏi lắm, khiến bản phong chủ rất hưng phấn, chúng ta nên làm càng mãnh liệt!
Cảm giác đấm trúng thịt thật là sướng lên mây.
Gò má Lâm Phàm dính máu, đó là bị thái tử đánh trúng. Nhưng thái tử cũng chẳng khá hơn, bị Lâm Phàm giộng trúng vài cái, xương toàn thân như bị rã ra, miệng chảy vệt máu.
Thái tử vừa kinh vừa giận:
- Cái tên này, bản thái tử muốn chém ngươi!
Thái tử xếp hạng bốn trăm mấy trên bảng Thiên Kiêu. Lúc vực ngoại giới dung hợp, gã tu hành trong hoàng triều, hư không có giọng nói vang vọng, có người sáng lập bảng Thiên Kiêu, trên bảng có tên mình làm gã mừng rỡ.
Đại ca, nhị ca dù mạnh hơn gã nhưng đã lớn tuổi, hơn gã mấy trăm tuổi nên không đủ điều kiện.
Vào bảng Thiên Kiêu làm thái tử nở mặt nở mũi, nhưng hạng bốn trăm mấy khiến gã bất mãn, mục tiêu của gã là cao hơn nữa, khao khát của gã là leo lên hạng nhất.
- Chém ta? Vậy phải xem ngươi có thực lực đó không đã. Đừng nói nữa, chiến đấu cần yên tĩnh, âm thanh va chạm mới là tuyệt vời nhất.
Lâm Phàm cảm giác máu trong người sôi sục, cảm giác sung sướng khó tả, quá sướng.
Lâm Phàm đánh thỏa thích, chiến đấu không cần phòng ngự, bị người đánh trúng rất là thích.
Bùm!
Thái tử quát to, vỗ chưởng vào ngực Lâm Phàm. Thái tử nhe răng cười, cảm giác chiến thắng ở ngay trước mắt.
Thiên Tu lo âu, nhìn đồ nhi bị vỗ trúng thì rất lo rầu, nhưng chợt thấy đồ nhi lấy một tế đàn ra ném vào đối phương.
Thiên Tu ngây người, đào đâu ra tế đàn vậy?
Thái tử giật bắn người, không ngờ tên này trúng đòn mà chẳng cau mày chút nào, dửng dưng như không, sau đó cảm giác gió rít trên đầu, bóng đen to đổ xuống.
Tế đàn che kín trời bay tới.
Thái tử hét to một tiếng, giơ hai tay đỡ:
- Chết tiệt!
Bùm!
Thái tử cảm nhận lực lượng kinh khủng đè xuống, gã không đỡ nổi.
Ầm!
Thái tử như đạn pháo rơi xuống, mặt đất vỡ ra hình thành hố to, gã hộc búng máu.
- Cơ hội tốt!
Lâm Phàm mừng rỡ cất về tế đàn, co năm ngón tay, lực lượng ngưng tụ trên nắm đấm, giơ cao đấm xuống.
Thái tử thấy cú đấm đó thì biểu tình kinh hoàng, thi triển bí pháp, giang rộng đôi tay như đại bàng giương cánh bay lướt qua, miễn cưỡng né tránh cú đấm.
Cú đấm đánh trúng mặt đất, lực lượng khủng bố bùng nổ, đất rung rinh lan tràn vết nứt ra bốn phương tám hướng.
Một hố sâu hiện ra, thái tử nhìn mà lạnh tay chân. Nếu gã không né kịp, bị đấm trúng thì dù không chết cũng tàn.
Lâm Phàm ngước đầu lên, cười nói:
- Chạy nhanh đấy.
Lâm Phàm không cho thái tử cơ hội phản ứng, giậm chân một cái, tốc độ siêu nhanh xông lên, sóng âm nổ vang, không nghe rõ hắn nói gì.
Thái tử rống to:
- Chết tiệt! Bất Diệt Quyền!
Hai tay gã vung lên, quyền ấn hiện ra, ẩn chứa lực lượng màu xám. Nắm đấm đánh ra, lực lượng hùng hồn bộc phát ra từ người thái tử, gã không tin không giết tiểu tử này này được.
Lâm Phàm không né tránh, tay co thành nắm đấm cứng rắn đỡ. Hắn thích cảm giác này, né tránh chẳng hay ho gì, sẽ không cảm nhận được niềm vui khi chiến đấu.
Bùm!
Vang tiếng nổ, va chạm giữa hai người dẫn phát chấn động lớn, hư không tan vỡ, không chịu nổi lực lượng như thế, vỡ thành mảnh nhỏ kết tinh.
Băng Thiên Ma Long xem ngây người, đứng đực mặt ra, quên luôn lão già kia, nó nhìn phương xa không chớp mắt:
- Thiên Tu, đồ nhi của ngươi quá khủng bố.
Vết thương của Huyết Nhãn Ma Vượn Vương dần lành, thân thể mạnh mẽ khiến nó có năng lực tự lành rất mạnh, lúc này cảnh chiến đấu kinh người kia làm nó nhìn thẫn thờ.
Thiên Tu đắc ý mà tự hào nói:
- Đùa, các ngươi không nhìn xem đó là đồ nhi của ai.
Băng Thiên Ma Long liếc Thiên Tu một cái, không nói nhiều, nói cũng vô dụng. Ở chung nhiều năm, nó quá hiểu mặt Thiên Tu dày hơn cái mo.
Có tiếng hét thảm:
- A!
Tình hình biến đổi.
Lâm Phàm đấm vào mặt thái tử, lực lượng bùng nổ, nửa bên mặt của gã hõm xuống, hàm răng dính máu bay ra.
Tiếng la hét không dứt, thái tử bực tức ráng nhịn đau đánh trả một đấm. Lâm Phàm khẽ rên, phun máu vào mặt đối phương rồi thừa dịp đấm luôn nửa bên kia mặt của gã.
Rầm!
Thái tử rớt xuống đất, mặt đất nứt ra, tro bụi bay mù mịt.
- Đáng giận!
Thái tử muốn gượng dậy đánh trả nhưng Lâm Phàm sẽ không cho gã có cơ hội đó, hắn nhấc chân ngồi lên người gã, hai tay như mưa rơi xuống thân thể gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh, mỗi cú đấm ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Mặt thái tử nhăn nhúm vào nhau, một đấm giáng xuống, mắt mũi miệng bị đè xuống, khoang miệng phun máu nhuộm đỏ mặt đất.
Thái tử chống cự được một lúc thì thê thảm hét lên:
- Đừng đánh, đừng đánh!
Gã là thái tử của Bất Diệt hoàng triều nhưng bây giờ bị đánh ra nông nỗi này, trái tim của gã dần tan vỡ.
Lâm Phàm hơi nghiêng người, giơ cao cánh tay, năm ngón siết chặt đấm mạnh xuống mặt thái tử.
Mặt đất hoàn toàn vỡ ra, thái tử co giật mạnh rồi tứ chi mềm nhũn, mất hết sức chiến đấu.
- Đánh thật sướng.
Người Lâm Phàm đẫm máu, lúc đánh nhau cũng bị thương nhiều, nhưng hắn thích nhất kiểu đánh như vậy, thịt và thịt va chạm, so đấu xem nắm đấm của ai cứng hơn.
Lâm Phàm đứng lên khỏi người thái tử, cúi đầu nhìn một cái rồi cười tươi quay sang nói với Thiên Tu:
- Chúng ta giàu rồi lão sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận