Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 684: Quá đen

Thiên Tu kéo Lâm Phàm sang một bên. Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương cũng qua theo, giờ chúng nó rất phục đồ nhi của Thiên Tu.
Cường giả sẽ được tin phục, đặc biệt là vào phút then chốt thế này.
Chúng nó biết Thiên Tu đang ôm đùi nên cũng bắt chước theo.
Thiên Tu quái dị nhìn hai con này:
- Các ngươi lại đây làm gì? Không có chuyện gì liên quan các ngươi.
Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương cười đáng đánh:
- Nghe chơi.
Chúng nó đã lâu không cùng hành động, từ khi đội nhỏ giải tán thì không xảy ra chuyện gì. Bây giờ khác rồi, có thú vui, bắt cóc Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều, thực lực của đối phương còn không tầm thường, rất kích thích.
Thiên Tu không nói nhiều, lão quá hiểu suy nghĩ của hai con này.
- Đồ nhi nói là chút nữa thật sự có người của Bất Diệt hoàng triều đến đây, họ sẽ mai phục mình, khi đó nguy hiểm bốn bề.
Thiên Tu không biết Bất Diệt hoàng triều mạnh cữo nào, nhưng riêng thái tử đã mạnh như vậy thì những người sau lưng gã không thể tầm thường, rất nguy hiểm. Trong lúc giao dịch Bất Diệt hoàng triều sẽ không chịu bị nắm mũi, chắc chắn có hành động gì, mức độ nguy hiểm rất cao.
- Lão sư nói có lý, nhưng hình như không có vấn đề gì, đồ nhi đi giao dịch thì có sao đâu? Bọn họ mạnh đến mấy cũng vô ích, đồ nhi không sợ mấy người đó.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ thấy lão sư nói có lý, nhưng quan trọng là hắn không sợ chuyện đó, càng mạnh càng tốt, chứng minh Tam Thái Tử quan trọng cỡ nào trong Bất Diệt hoàng triều.
Lâm Phàm không thích mấy chuyện tốn não, dùng sức mạnh tốt hơn.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, không nói nên lời. Sao lão cảm giác đầu óc của đồ nhi không được tốt, đã nói thẳng ra rồi, nghênh ngang đi lây tiền chuộc là chuyện rất nguy hiểm.
Thiên Tu nghiêm nghị nói:
- Đồ nhi, không thể lỗ mãng như vậy, lấy tiền chuộc cũng chú trọng sách lược, không thể mù quáng.
Băng Thiên Ma Long gật gù đồng ý với lời của Thiên Tu, lôi chuyện cũ của họ ra làm ví dụ, để tiểu tử này hiểu rằng tuy bắt cóc không có tính chiến lược gì nhưng lúc lấy tiền chuộc cần có trí mưu.
Lão quản gia đau đớn thống khổ, rơi lệ đầy mặt nói:
- Thái tử, lỗi tại lão bộc vô dụng!
Trải qua chuyện này e rằng thái tử không coi trọng lão nữa, sẽ đuổi lão đi, tưởng tượng thôi đã khiến lão muốn chết. Lão quản gia sớm nhìn ra Tam Thái Tử được yêu thương, sau này chắc chắn sẽ làm chủ Bất Diệt hoàng triều. Lão hầu hạ Tam Thái Tử, chờ khi gã lên ngôi cai quản Bất Diệt hoàng triều thì lão cũng nước lên thuyền lên, làm kẻ dưới một người, trên vạn người.
Tam Thái Tử hùng hổ mắng:
- Biết ngươi vô dụng rồi, phế vật, thật là phế vật!
Tam Thái Tử nặng trĩu ưu tư, mặt sưng không thành người, răng rơi ra hết, ảnh hưởng nặng đến nhan sắc tuyệt trần của gã. Thái tử ước gì bầm thây tiểu tử này ra, nhưng gã không đánh lại người ta.
Lão quản gia đau lòng, bị thái tử nhục mạ không làm lão tức giận, chỉ tuyệt vọng. Quả nhiên thái tử đã thất vọng với lão, đường sau này khó đi, chắc chắn bị thái tử vứt bỏ.
Sau đó lão quản gia biểu tình oán hận nhìn người phía xa, đều tại hắn, nếu không phải tại hắn thì chuyện này đã không xảy ra.
Chu Hoàng mau đến cứu thái tử, chúng ta đã tuyệt vọng chờ ở đây.
- Đồ nhi hiểu rồi, lão sư hãy ở đây chờ tin tốt. Lần này chắc chắn giàu lên, nếu chúng ta tay không trở về thì lỗ to.
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, đòi tiền chuộc cần gì cong cong quấn quấn nhiều chuyện, đương nhiên hắn sẽ không để lão sư đi.
Nói câu nghiêm túc, nếu nhóm lão sư cùng đi lấy tiền chuộc thì mới thật sự nguy hiểm, bọn họ ở đây rất an toàn, chờ hắn lấy tiền chuộc về là giải quyết xong hết.
Băng Thiên Ma Long nhỏ giọng nói:
- Thiên Tu, đồ nhi của ngươi hơi cứng rắn.
Bắt cóc đòi tiền chuộc, nếu là bọn họ ngày xưa thì có kế hoạch cố định, còn tên này thì quá giỏi, không thèm quan tâm, ý thức an toàn rất thấp.
- Ưm, cũng tới giờ rồi, có lẽ Bất Diệt hoàng triều đã chuẩn bị xong tiền chuộc, đồ nhi đi xem, lão sư hãy ở lại đây đừng đi đâu, chờ đồ nhi về.
Lâm Phàm rất hào hứng, chờ mong tài phú sắp lấy được làm tim hắn sắp nhảy ra khỏi ngực.
Lâm Phàm rời khỏi chỗ ẩn núp, để lại một giọt máu ở đây sau đó ẩn vào hư không, lao đi xa.
Không biết Tam Thái Tử có địa vị thế nào trong Bất Diệt hoàng triều?
Chắc không thấp.
Lâm Phàm đến chỗ hẹn, thấy có một người lơ lửng giữa trời. Hắn thầm nghĩ Bất Diệt hoàng triều thật sự giữ chữ tín, chỉ có một người đến?
Lâm Phàm lại gần:
- Này, mang tiền chuộc đến chưa?
Hắn không để mắt nam nhân mặc khôi giáp.
Giọng đại tướng quân lạnh băng, nhìn Lâm Phàm không rời mắt:
- Tam Thái Tử đâu?
Đại tướng quân muốn khắc ghi hình dạng kẻ dám can đảm bắt cóc Tam Thái Tử vào lòng, chờ chút nữa sẽ hành hạ người này.
Lâm Phàm hỏi lại:
- Tiền chuộc đâu?
Đại tướng quân giơ tay lên, mấy cái hòm to sặc sỡ ánh vàng nổi lơ lửng sau đó rơi xuống trước mặt Lâm Phàm:
- Giao Tam Thái Tử ra.
Lâm Phàm tiến lên mở hòm, xem kỹ từng hòm sau đó cất vào trữ vật giới chỉ, ngước lên nhìn đối phương, nói:
- Này, các ngươi không có thành ý gì hết, mới có chút đồ, tính bố thí cho ăn mày à? Hay Tam Thái Tử gì đó của các ngươi không đáng giá tiền? Được thôi, lát nữa trở lại bản phong chủ sẽ chém hắn rồi đưa trả cho các ngươi.
- Muốn chạy? Ngươi nghĩ mình còn có thể trở về sao?
Đại tướng quân giơ tay lên, hư không xung quanh dao động, từng bóng người áo đen hiện ra.
Đại tướng quân lùi lại, một nam nhân trung niên uy nghiêm bước ra.
Đại tướng quân cung kính nói:
- Chu Hoàng!
Sau đó gã nhìn về phía Lâm Phàm:
- Thấy Chu Hoàng của Bất Diệt hoàng triều ta còn không quỳ xuống!
Lâm Phàm nhìn Chu Hoàng chằm chằm:
- Quỳ cái đầu ngươi, không muốn bàn bạc phải không?
Người cai quản Bất Diệt hoàng triều, thú vị đây.
Chu Hoàng giơ tay lên ra hiệu đại tướng quân yên lặng, sau đó đối diện với Lâm Phàm:
- Tiểu tử, ngươi rất gan dạ, khá lắm. Dám bắt cóc Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều, dám một người đến đòi tiền chuộc, lòng can đảm này đáng khen. Bản hoàng thấy ngươi là nhân tài, miễn ngươi thả hoàng nhi của bản hoàng ra thì bản hoàng hứa cho ngươi vinh hoa phsu quý, còn được nhậm chức trong hoàng triều, chịu không?
Lâm Phàm mất kiên nhẫn nói:
- Rốt cuộc có đưa tiền chuộc không? Hay mới nãy là tiền chuộc? Các ngươi cho rằng Tam Thái Tử chso chết kia chỉ đáng giá bấy nhiêu?
Đám người này không có thành ý gì hết, có chút xíu tiền chuộc, cho ăn mày hả?
Đại tướng quân tức giận quát:
- Láo! Chu Hoàng hứa cho ngươi vinh hoa phú quý vậy mà không biết tốt xấu, ngươi nghĩ mình có thể rời khỏi đây sao?
Cái thứ không biết điều!
Lão nhân đứng cạnh Chu Hoàng cũng âm u nhìn Lâm Phàm, tai sáng từ mười ngón tay đan xen vàon hua, hắn dám nói thêm một câu là lão sẽ ra tay bóp nát đũng quần của hắn.
Leng keng!
Lâm Phàm rút kiếm Thái Hoàng ra.
Đại tướng quân cảnh giác, tưởng đối phương định liều mạng, nhưng chuyện diễn ra tiếp theo làm mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Phập xoẹt!
Kiếm quang lấp lóe, một cái đầu bay lên.
- Không đồng ý thì không bàn nữa, cho các ngươi thêm một cơ hội.
Nói xong Lâm Phàm cũng chết, xác chết dần biến mất trước mắt mọi người.
- Chuyện gì thế này?
Đại tướng quân tiến lên, vươn tay ra nhưng không bắt được gì. Mới rồi tiểu tử này cắt đầu ngay trước mặt bọn họ, hắn muốn làm gì? Hay vì biết không trốn thoát nên trực tiếp tự sát, không muốn bị họ bắt?
Lão nhân trầm giọng nói:
- Chu Hoàng, người bắt cóc Tam Thái Tử không đơn giản, bồi dưỡng ra tử thị, hiển nhiên là người đối địch với hoàng triều chúng ta làm chuyện này.
Tiểu tử này chết dứt khoát, một lời không hợp liền tự sát, trông hơi đáng sợ.
Dù là Bất Diệt hoàng triều cũng không có tử thị ác như vậy, rất khủng bố.
Đại tướng quân lặng im:
- Chu Hoàng, chuyện này kỳ lạ, người đó chắc không phải tử thị, tu vi Đại Thánh cảnh, thế lực cỡ nào mới nuôi dưỡng ra tồn tại như vậy được?
Mười giây sau, Lâm Phàm mở mắt ra, hắn hơi bực mình, vội vàng trở về.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Sao rồi đồ nhi?
Quay về nhanh vậy? Giao dịch chấm dứt mau thế?
Lâm Phàm tức run người:
- Lão sư, Bất Diệt hoàng triều khinh người quá đáng!
Không chú trọng đạo nghĩa, bắt cóc thì đòi tiền chuộc, không lẽ hắn sẽ giết con tin sao? Nhưng tiền chuộc quá ít, còn muốn bắt giữ hắn.
Tam Thái Tử buồn rầu, thấy ánh mắt của tên này khác lạ, tim gã rớt cái bịch, linh cảm không may.
Khi Tam Thái Tử nhìn mấy cái hòm to thì càng dậy sóng lòng. Đây là hòm báu của Bất Diệt hoàng triều, tên kia lấy tiền chuộc ở đâu mà có thể an toàn trở về hay vậy.
Chuyện gì thế này? Phụ hoàng không giữ tiểu tử này lại?
Thiên Tu nhìn trân trân:
- Đồ nhi, có tiền chuộc rồi mà.
Trước kia tầm mắt của lão không cao, xem bảo bối bình thường là chí bảo, giờ thấy tài phú trong hòm làm lão rất giật mình.
Lâm Phàm càu nhàu:
- Lão sư, chút tài phú này có là gì, không bằng một cọng lông. Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều sao có thể chỉ đáng giá bấy nhiêu, đồ nhi cảm thấy nhiều nhất cỡ một cái lỗ tai.
Hắn chưa từng bị người nhục nhã như vậy.
- Tên kia, Tam Thái Tử cái khỉ gì, nhìn hiện giờ xem? Ngươi có giá trị của thái tử không? Mới có bấy nhiêu tài phú, bố thí cho ai hả? Chắc người trong hoàng triều của ngươi tưởng bản phong chủ không dám làm gì phải không?
Tam Thái Tử tức đỏ mặt, bị nói á khẩu. Quỷ biết tại sao ra nông nỗi này, lẽ ra lúc giao dịch tiền chuộc thì tiểu tử này bị phụ hoàng bắt, ép hỏi ra vị trí mới đúng. Sao hắn an toàn quay về được?
Tam Thái Tử không đi xem hiện trường nên không biết chuyện gì xảy ra.
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi, thôi nhiêu đây đủ rồi, vi sư thấy những bảo bối này đã rất tốt.
Thiên Tu cảm thấy mấy hom tài phú này đã đủ, dù là Viêm Hoa tông cũng không lấy ra nổi nhiều thứ phẩm chất cao như vậy.
Lâm Phàm xua tay, bất mãn nói:
- Lão sư, Bất Diệt hoàng triều không chú trọng gì hết, lần trước đồ nhi đi Hắc Thiên tộc, Thông Thiên tháp mang tài phú về không kém hơn thứ này. Lão sư nhìn xem, đường đường là một hoàng triều vô thượng, chuộc một vị thái tử mà chỉ được chút ít thế này, rõ là nhục nhã hai sư đồ chúng ta. Không thể nhịn, tuyệt đối không nhịn được!
Băng Thiên Ma Long nói nhỏ với Huyết Nhãn Ma Vượn Vương:
- Đồ nhi của Thiên Tu đen còn hơn chúng ta.
Quá đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận