Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 685: Mùi học thuật quá nặng

Thiên Tu vỗ vai Lâm Phàm, biểu tình bình tĩnh nói:
- Nếu đồ nhi đã nói vậy thì vi sư đành đứng về phía đồ nhi.
Lão vẫn bị tài phú lớn chưa biết che mờ đôi mắt, đương nhiên làm lão sư không thể biểu hiện quá khao khát. Lão rất hiểu đồ nhi, chắc chắn đồ nhi sẽ hiếu kính lão.
Lòng thái tử lạnh lẽo, có linh cảm không may. Ánh mắt của tiểu tử này nhìn gã rất quái dị, như thể muốn xuống tay với gã.
Lâm Phàm bước lại gần làm thái tử sợ hãi run bắn người, trán rịn mồ hôi lạnh.
- Ngươi muốn làm gì!?
Lão quản gia che trước mặt thái tử, giang rộng đôi tay như muốn che chở,nói kèm một câu: Muốn tổn thương thái tử thì hãy bước qua xác của ta!
Sau đó lão bị Lâm Phàm đá té lăn quay, đạp qua người.
Mặt lão quản gia vặn vẹo đáng sợ, lòng đang nhỏ máu. Lão quản gia chưa từng trải qua chuyện như vậy, bị vô tình chà đạp làm lão suốt kiếp khó quên.
Thái tử bị Lâm Phàm nhìn chằm chằm đổ mồ hôi, giọng run run hỏi:
- Ngươi muốn làm chi?
Thái tử thầm sợ, tiểu tử này đi lấy tiền chuộc, chẳng những lấy được tiền về còn tay chân lành lặn, chắc đã xảy ra chuyện ghê gớm gì.
Bên phụ hoàng không giữ đối phương lại được, tiểu tử này có hậu chiêu, giờ hắn an toàn trở về chắc chắn không để yên, muốn xuống tay với gã. Đừng nói là hắn muốn giết con tin ngay tại chỗ.
Gã không muốn chết, làm Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều, sau này gã có thể kế vị, làm tồn tại ở trên vạn người, hưởng thụ sự ủng hộ của vô số người, nếu chết ở đây thì rất không đáng giá.
Lâm Phàm sờ cằm, đánh giá đối phương:
- Ngươi hỏi ta muốn làm chi? Ngươi không tự biết sao? Lão sư nói xem ít tiền thế này có thể chuộc lại thứ gì? Ví dụ như tứ chi hay thứ nằm trong quần?
Thiên Tu lặng im, sau đó mở miệng nói:
- Đồ nhi, vi sư thì thấy chút tài phú này không thể chuộc lại gì, lấy đại cái gì đi.
Tam Thái Tử nín thở, tên này sắp xuống tay với gã. Tam Thái Tử hoảng sợ, vùng vẫy, gầm rống, nhưng không có cách nào, hoàn toàn không vùng thoát được.
- Ca, có gì từ từ nói, đừng xung động! Ta hiểu mà, đúng là tiền chuộc không đủ, hay ngươi chém lão ta trước, đưa xác lão ta trở về coi như nhắc tỉnh bên phụ hoàng của ta, ngươi thấy được không?
Tam Thái Tử nóng nảy, bỏ mặc luôn lão quản gia, gã không muốn bị thương chút nào.
Bị cắt lỗ tai cũng được, hay tứ chi đều có thể, vận dụng bảo bối hoặc bí pháp có thể mọc ra lại, nhưng nếu thứ trong quần bị chặt đứt sẽ là bóng ma suốt đời.
Lão quản gia rơi lệ như mưa:
- Thái tử, nếu lão phu còn có ích chút gì cho thái tử thì lão phu sẽ không nói một câu oán hận!
Lão quản gia che trước mặt thái tử, vạch mở ngực áo, biểu tình chịu chết nói:
- Đến đây, có gì cứ nhằm vào ta này, đừng tổn thương thái tử của ta!
Lâm Phàm đá lão quản gia sang một bên:
- Biến sang góc, lão không đáng giá một cọng lông nữa là!
Băng Thiên Ma Long tiến lên nâng lão quản gia đi:
- Lão già, đừng bày tỏ lòng trung thành làm gì, mới rồi quất lão biểu hiện sướng như vậy nhưng ta còn chưa đánh sướng tay!
Keng!
Kiếm Thái Hoàng cắt qua không trung, ánh sáng lạnh lẽo làm mặt thái tử không chút máu, hai tay che đũng quần.
Thái tử luống cuống nói:
- Ca, có gì từ từ nói, đừng làm bậy. Ta sẽ tự mình viết phong thư, ngươi giao cho phụ hoàng của ta thì phụ hoàng sẽ biết nên làm sao.
Cái tên đáng giận này rốt cuộc sắp xuống tay với gã.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không cần, viết thư kém xa thứ trên người của ngươi. Phụ hoàng của ngươi không thích ngươi nhiều, không rất chú trọng ngươi, nhưng thôi, vì cho ngươi tâm phục khẩu phục, bản phong chủ sẽ luận chứng giúp ngươi.
Thái tử khủng hoảng hét rầm lên:
- A!
Cảnh tượng làm gã sợ nhất là lúc này đây, gã chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Xoẹt phập!
Kiếm quang vụt qua, lưỡi kiếm nhọn cắt nhanh, một lỗ tai đẫm máu bay lên bị Lâm Phàm chộp vào tai.
Thái tử hét rầm trời nhưng lòng thầm thở phào, may mắn chỉ cắt một lỗ tai, nếu thật sự bị chặt đứt thứ trong quần thì gã sẽ đập đầu vào tường tự sát.
Phía xa, lão quản gia đang bị quất thấy thái tử chảy máu ròng ròng thì đau lòng hét lên:
- Thái tử!
Lão quản gia không để ý mình bị quất roi, nỗi đau của thái tử làm tim lão đau theo.
- Lão sư, đồ nhi ra ngoài, lát nữa sẽ về.
Lâm Phàm cần tặng ít quà cho Bất Diệt hoàng triều, bắt cóc đòi tiền chuộc thôi mà sao khó khăn đến thế, người thời này đều keo kiệt vậy sao? Hay Tam Thái Tử không phải nhi tử ruột của Chu Hoàng mà là con riêng bên ngoài? Hoặc bị người đội nón xanh? Chu Hoàng biết rõ sự thật nhưng không muốn nói ra, thừa dịp này mượn tay người ngoài?
Đương nhiên hắn chỉ tưởng tượng vậy thôi.
Lâm Phàm đến chỗ cũ, cầm trường mâu ném đi, lần này đưa quà lớn chắc đối phương sẽ biết điều, nếu vẫn không biết điều thì đành vậy, hắn sẽ tự mình đi một chuyến, cướp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Đi ra ngoài không có lý nào tay không trở về.
Toàn Bất Diệt hoàng triều kinh động, chuyện Tam Thái Tử bị người bắt cóc không bị che giấu, từ quyền quý đến bình dân đều đang thảo luận chuyện này.
Tam Thái Tử còn trẻ mà thiên phú ngút trời, rất được Chu Hoàng yêu thích. Nhiều quyền quý biết Chu Hoàng đời tiếp theo chắc là Tam Thái Tử.
Tu vi của đại thái tử, nhị thái tử tuy mạnh hơn Tam Thái Tử nhưng đã lớn tuổi, đều có sự nghiệp riêng nên không giành ngai vàng làm gì.
- Phụ hoàng, tam đệ bị tặc nhân bắt cóc, chúng ta không thể chờ ở đây được, phải phái người tìm kiếm từng tấc đất, tìm ra tặc nhân sau đó giết!
Người nói chuyện là đại thái tử, hơi thở hùng hậu, ánh mắt lạnh băng. Có người dám đụng vào người của Bất Diệt hoàng triều bọn họ, thật là tội đáng muôn chết.
Không khí hiện trường hơi lạnh lẽo. Tặc nhân tự sát ngay trước mắt bọn họ, không để lại manh mối gì, không biết Tam Thái Tử bị nhốt ở đâu, muốn tìm ra không khác gì biển rộng tìm kim, khó khăn khá lớn.
Hoàng phi khóc nức nở:
- Chu Hoàng nhớ phải cứu tam nhi về.
Hoàng phi thầm lo, lúc trước ra ngoài giao tiền chuộc nhưng không cứu người về, manh mối bị đứt đoạn, nếu xảy ra chuyện gì tiếp theo thì biết làm sao?
Một bóng người vội vã chạy vào, là nhị thái tử. Lúc trước gã không biết tam đệ bị người bắt, giờ biết nên vội vàng chạy về.
Đột nhiên có luồng sáng từ xa bắn tới.
Đại tướng quân bay lên đón lấy luồng sáng, lại là trường mâu.
Đại tướng quân mừng rỡ nói:
- Chu Hoàng, đối phương lại đưa thư đến!
- Mau đưa lại đây!
Chu Hoàng rầu thúi ruột, đến bây giờ vẫn không biết đối phương là ai, có mục đích gì, hoặc là người của phe nào.
Tam nhi bị người bắt cóc, hỏi sao y không nóng ruột nóng gan? Nhưng ngồi trên ngai vàng, nếu y biểu hiện ra sốt ruột thì sẽ loạn thật.
Trên trường mâu treo hai thứ, một phong thư và một túi vải, bề mặt túi phải có vết máu. Tim mọi người thít chặt, cảm giác không may.
Thái giám già hét lên:
- Chắc không phải là đầu của thái tử chứ?
Mọi người cùng nhìn lão nhân, lão bị nhìn đến lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào, lỡ mồm, lỡ mồm thôi.
Nhưng túi vải hơi to lại dính máu, dễ khiến người hiểu sai.
Giọng Chu Hoàng hơi run nói:
- Mở nó ra.
Nếu đúng là đầu người thì y không chịu nổi, nhưng tóm lại phải nhìn xem thử.
Đại tướng quân nín thở mở túi vải ra, phát hiện không phải đầu người thì thở phào:
- Chu Hoàng, là lỗ tai, lỗ tai của Tam Thái Tử.
Hoàng phi khóc thét, đó là nỗi đau xé lòng:
- Nhi tử của ta chưa bao giờ chịu khổ như vậy, bây giờ bị người cắt một lỗ tai thì khốn khổ biết mấy!
Người xung quanh sắc mặt âm trầm, giận dữ đọng trong lòng. Đối phương tội đáng muôn chết, rõ ràng là đangkhiêu khích bọn họ.
Chu Hoàng thở phào, không phải đầu người thì tốt rồi, lỗ tai bị cắt cũng khiến yrất giận.
Chu Hoàng mở phong thư ra, đọc nội dung thành tiếng:
- Không đủ tiền chuộc, chỉ có thể chuộc lại một lỗ tai. Bản phong chủ nói chuyện giữ lời, giao đủ tiền chuộc sẽ trực tiếp đưa người về. Cho các ngươi thời gian nửa ngày, tính cho kỹ Tam Thái Tử này đáng giá bao nhiêu tài phú. Mà bản phong chủ tốt bụng cho một tiếng, các ngươi phải tính thật kỹ, thà tính dư chứ đừng để thiếu, nếu thiếu tiền chuộc cái đầu thì các ngươi chỉ có thể nhận về xác chết không đầu . . .
Năm ngón tay Chu Hoàng siết chặt vo thư thành một cục, khuôn mặt âm trầm, cực kỳ tức giận. Rõ rành rành bị người trấn lột, còn kêu họ tự tính, biết tính thế nào?
Hoàng phi khóc than:
- Chu Hoàng nhớ phải cứu hoàng nhi về!
Chu Hoàng nghe hoàng phi khóc mà đau lòng thắt ruột.
Chu Hoàng an ủi:
- Rồi rồi, nhất định cứu về cho nàng.
Chu Hoàng nhìn mọi người, hỏi:
- Các ngươi có ý kiến gì với việc này không? Rốt cuộc đối phương đòi bao nhiêu tiền chuộc mới thả Tam Thái Tử về?
Thái giám già lên tiếng:
- Bẩm Chu Hoàng, không thể để đối phương vừa ý! Chúng ta có thể lại dụ đối phương ra, bày thiên la địa võng bắt lấy.
Đại tướng quân tức giận quát mắng:
- Thái giám chết tiệt, câm mồm cho rồi! Thiếu phần dưới có lẽ mất não luôn rồi không? Hay ngươi muốn lấy mạng của Tam Thái Tử ra đùa?
Đại tướng quân mắng chửi không cần biết trong trường hợp nào.
Thái giám già lên nổi giận:
- Ngươi . . .!
Tên này luôn mắng mỏ lão, lần này còn nhục mạ lão trước mặt Chu Hoàng. Lửa giận đốt cháy lão, người này không biết quy củ gì cả!
Chu Hoàng răn dạy:
- Yên lặng hết cho ta!
Không ai dám cãi cọ.
Đại thái tử trầm tư giây lát nói:
- Phụ hoàng, đối phương lấy một lỗ tai tính toán giá trị thì chắc muốn chúng ta tự thanh toán. Một lỗ tai đối ứng tài phú năm hòm, tính ra số lượng không ít.
Nhị thái tử nói:
- Nói vậy không đúng, không thể đối ứng hình thể lớn nhỏ, chắc còn có ý khác. Lần này gặp kẻ địch khó chơi rồi, bọn họ ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, tam đệ nằm trong tay đối phương, nếu chúng ta không làm theo chỉ thị của họ thì mạng sống của tam đệ rất đáng lo.
Hoàng phi hoảng hốt nói:
- Chu Hoàng, dù thế nào cũng phải cứu tam nhi về! Không có tài phú thì có thể kiếm lại, nhưng người mất rồi là mất.
Nhìn lỗ tai đẫm máu làm hoàng phi suýt xỉu.
Chu Hoàng nhíu mày nói:
- Yên tâm, nhất định cứu về!
Vụ này chắc không phải âm mưu muốn đánh cướp tài phú của Bất Diệt hoàng triều chứ? Một lỗ tai đã giá trị năm hòm thì nguyên người đáng giá cỡ bao nhiêu?
Chu Hoàng ra lệnh:
- Đi, truyền tất cả đại học sĩ vào đây, kêu họ tính ngay để chuộc thái tử về cần bao nhiêu tài phú.
Rất nhanh dưới sự truyền triệu của đại tướng quân rất nhiều đại học sĩ đến, thực lực của họ không bao nhiêu nhưng đầu óc thông minh. Khi họ vào đại điện, nhận nhâm mệnh rồi cãi ồn ào.
- Không thể tính như vậy, một lỗ tai bằng năm hòm tài phú, không thể tính kích cỡ thể tích mà phải dựa vào lực lượng thịt ẩn chứa trong lỗ tai.
- Tính theo mức độ lực lượng thịt? Vậy thì dọn hết hoàng triều cũng không đủ, lực lượng thịt trong một lỗ tai sao bằng cánh tay, nội tạng hoặc đầu? Tuyệt đối không phải như vậy!
Giờ phút này, các đại học sĩ thảo luận, có người giải toán, xếp công thức rậm rạp.
Trong phút chốc mùi vị học thuật trong đại điện thật nồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận