Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 686: Xảy ra chuyện gì

Một lão nhân người run run, mắt đỏ ngầu kêu lên:
- Tính ra rồi!
Lão tiêu hao tinh lực rất lớn, tính đủ loại khả năng, cuối cùng với đầu óc thông minh đã tính ra trị số đáng sợ.
Chu Hoàng hỏi:
- Bao nhiêu?
Lão nhân trầm giọng nói:
- Tính theo lỗ tai của Tam Thái Tử thì tổng cộng cần hai ngàn năm trăm sáu mươi tám hòm mới chuộc về toàn thân được. Trừ lỗ tai thì cần thêm hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm nữa thôi.
- Có chắc không?
- Chu Hoàng, cựu thần nguyện lấy đầu của mình ra bảo đảm con số này chỉ nhiều không ít, chắc chắn đủ!
Lão nhân đứng đầu học sĩ, tài học kinh người. Lão cảm thán thủ đoạn của đối phương cao minh, lấy một lỗ tai bằng năm hòm tài phú làm mẫu, cho bọn họ tính Tam Thái Tử giá trị bao nhiêu.
Đề mục này không tầm thường, cao sâu khó dò, ẩn chứa vô số học thức. Nếu lão không có học thức thâm sâu thì đã bị đối phương làm khó.
Gỡ bỏ một câu hỏi khó, tinh thần lão phơi phới, có cảm giác thành tựu. Đương nhiên Tam Thái Tử đang bị bắt cóc, lão không thể biểu hiện hưng phấn quá nhiều, nếu không sẽ bị chém chết.
Xôn xao!
Mọi người trong đại điện hết hồn. Con số đáng sợ biết bao, hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm, không dám tưởng tượng.
Đại tướng quân sắc mặt âm trầm không dám nói nhiều, gã không biết hoàng triều có bao nhiêu tài phú nhưng đây đã là con số thiên văn, Bất Diệt hoàng triều sẽ phải đứt gân gãy xương chi trả.
Đại thái tử và nhị thái tử liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài, số lượng như vậy quá đáng sợ. Bọn họ nhìn Chu Hoàng, không biết phụ hoàng lựa chọn thế nào, thật sự muốn dùng tài phú kếch xù đổi tam đệ về sao?
Chu Hoàng ngồi trên ngai báu, hơi thở bình tĩnh nhưng chân mày nhíu chặt bán đứng y. Dù là Chu Hoàng cũng không chịu nổi số lượng này.
Bất Diệt hoàng triều lớn mạnh, có vô số kho báu, nhưng nó cũng có giới hạn. Hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm là quá nhiều, sao không dọn rỗng Bất Diệt hoàng triều luôn cho rồi!
Lấy hơn một nửa tài phú là quá khủng bố, nếu đưa cho đối phương thì sẽ phải hộc máu.
Hoàng phi khóc sướt mướt nói:
- Đưa đi, Chu Hoàng, cứu tam nhi về. Chờ tìm được phụ thân của ta rồi ta sẽ nói với phụ thân, phụ thân không thể nào nhìn ngoại tôn chết thảm ở bên ngoài được.
- Ái phi đừng nôn nóng, bản hoàng sẽ cho.
Chu Hoàng suy nghĩ rất nhiều, tam nhi có thiên phú nhất trong tất cả nhi tử của y, sau khi vực ngoại giới dung hợp thì gã được vào hạng bốn trăm mấy bảng Thiên Kiêu, đủ thấy gã mạnh cỡ nào. Nếu để gã chết trong tay tặc nhân thì rất đáng tiếc.
Ái phi nói đúng, có thể kiếm thêm tài phú, nhưng nếu tam nhi chết là chết thật.
Đại tướng quân không nói chuyện, bọn họ không thể quyết định việc này, chỉ có thể do Chu Hoàng làm chủ. Nếu nhìn xa thì chuộc Tam Thái Tử về có lời hơn.
Đại thái tử và nhị thái tử liếc nhau, vừa mừng vừa buồn. Mừng vì phụ hoàng xem trọng con cháu, buồn vì đưa tài phú cho người ta, Bất Diệt hoàng triều bị mất mát nặng nề.
Chu Hoàng mở miệng hỏi:
- Xác định làhai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm?
Lão nhân tự tin nói:
- Bẩm Chu Hoàng, cựu thần xác định, cựu thần suy tính vô số lần cho ra kết luận này, tuyệt đối không sai.
Nói về thực lực có lẽ lão không bằng ai, nhưng so về đầu óc thì ít ai bằng lão. Dù đề mục này khó đến đâu cũng không thể làm khó cái đầu thông minh đến mức tận cùng của lão.
Một lỗ tai bằng năm hòm tài phú, thái tử giá trị bao nhiêu? Đối với người khác thì đây là đề mục không giải được, nhưng với lão thì quá đơn giản, chẳng qua mất chút tinh lực.
Đại tướng quân đề nghị:
- Chu Hoàng, chúng ta vẫn còn có cơ hội. Chúng ta không chặn đối phương lại mà âm thầm theo dõi, mãi khi tìm được hang ổ của đối phương, khi đó mới một hơi hủy diệt.
Đại tướng quân đồng ý dùng nhiều tài phú đổi thái tử về, nhưngđể đối phương lấy không tài phú mà Bất Diệt hoàng triều cực khổ vất vả tích lũy thì gã không cam lòng.
Chu Hoàng đáp:
- Ừm, quyết định vậy đi.
Không thể không để lại hậu chiêu, cho đối phương đi trước rồi sẽ lén theo dõi, cắt đứt tai họa ngầm.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi nói xem họ sẽ đổi bao nhiêu?
Lần bắt cóc này hốt mẻ lớn, Thiên Tu phát hiện đồ nhi có thể phát tài cũng có lý do của nó, xuống tay đen như than. Nhớ lại nhóm của lão hồi xưa so sánh với hắn thì như kiến kim với kiến lửa.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Ít nhất chắc cũng cỡ mấy trăm hòm, nếu không thì không xứng với thân phận của thái tử.
- Mấy trăm hòm? Nhiều dữ vậy?
Năm hòm đã làm Thiên Tu hết hồn, đồ nhi đưa ra con số mấy trăm hòm, muốn lên trời luôn sao?
- Hơi nhiều chút nhưng lòng người phải lớn, Bất Diệt hoàng triều chắc không yếu, nếu có ba, bốn trăm hòm là đồ nhi đã thỏa mãn.
Lâm Phàm không biết Bất Diệt hoàng triều sẽ tính thế nào, hơn nữa sao mà tính ra nổi? Một lỗ tai bằng năm hòm, đầu óc phải thông minh cỡ nào mới tính ra được?
Hơn nữa chuyện này vốn không có căn cứ, Lâm Phàm làm như vậy chỉ vì tạo chút áp lực cho Bất Diệt hoàng triều, khiến trong lòng họ ghi nhớ.
Tam Thái Tử sợ hãi ngồi một góc, vết thương chỗ tai đã kết mài.
- Ca, nếu vừa lòng tài phú thì ngươi thật sự thả ta đi?
Tam Thái Tử không còn sự bình tĩnh và bá đạo lúc trước, giờ gã rất nhát gan, như dê con mới bị đè dưới đất chà chùi qua lại.
Lâm Phàm nghiêm nghị nói:
- Thả chứ, chắc chắn sẽ thả ngươi đi, ngươi nghĩ bản phong chủ là loại người gì? Hơn nữa lão sư của bản phong chủ ở đây, ngươi nghĩ chúng ta là loại người lấy tài phú rồi giết con tin sao? Nói cho ngươi biết, chúng ta có phép tắc thường ngày. Đương nhiên với điều kiện là ngươi phải ngoan chút, nếu không ngoan thì khó nói.
Tuy đối phương là Chí Tiên cảnh, giết chết cũng kiếm được điểm, nhưng hắn có giới hạn đạo đức, sẽ không làm chuyện như vậy.
Thiên Tu vui mừng vỗ vai đồ nhi:
- Đồ nhi, vi sư nghe lời này thấy lòng rất vui, ít ra nói lên vi sư không dẫn đồ nhi lên con đường xấu. Làm người phải giữ chữ tín, vừa lòng tài phú thì sẽ thả người.
Lâm Phàm cười nói:
- Là lão sư dạy giỏi.
Thiên Tu gật gù:
- Ừm!
Thiên Tu nhìn sang Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương, như đang nói thấy chưa? Đồ nhi của lão phu rất tốt.
Tam Thái Tử thở phào, tuy không biết đối phương có thật sự giữ lời hứa không nhưng được một lời bảo đảm đã làm gã yên lòng.
Lâm Phàm đứng lên:
- Lão sư, đến giờ rồi, đồ nhi đi đây. Chờ xem Bất Diệt hoàng triều có giữ lời hứa không.
Lâm Phàm đi ra ngoài, thả một giọt máu,chờ lát nữa lấy tài phú rồi hắn sẽ tự sát để trở về, hắn không muốn đấu cứng với đối phương. Giữa tài phú và đánh nhau thì hắn vô điều kiện tuyển chọn tài phú.
Thiên Tu trịnh trọng dặn:
- Đồ nhi, nhớ chú ý an toàn.
- Lão sư yên tâm, người bình thường không thể tưởng tượng ra năng lực của đồ nhi thế nào.
Lâm Phàm nói xong ẩn vào hư không, bay đi xa. Hắn hơi mong đợi, không biết Bất Diệt hoàng triều làm thế nào, có ánh mắt và kiến thức không.
Khi hắn đến chỗ hẹn, vẫn là nam nhân mặc áo giáp lơ lửng trên trời.
Đại tướng quân hỏi:
- Tam Thái Tử đâu?
Lần này đại tướng quân không ra tay mà chọn nói chuyện với Lâm Phàm.
Lâm Phàm hỏi:
- Tài phú đâu? Thấy tài phú rồi chắc chắn sẽ thả Tam Thái Tử của ngươi.
Đại tướng quân sửng sốt, cảm thấy tên này hơi quen mắt, đây là người đã tự sát trước mặt họ mà, sao lại xuất hiện nữa?
Trong lòng đại tướng quân có nhiều thắc mắc nhưng không hỏi, gã sẽ thả đối phương đi rồi bám theo.
Đại tướng quân chỉ xuống dưới:
- Ở đây.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn. Bên dưới phồng ra, phủ lớp vải đen lên. Hắn bước nhanh lại giật vải đen xuống, hòm rậm rạp chồng lên nhau.
Đại tướng quân trầm giọng nói:
- Chúng ta đã tính rồi, tổng cộng hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm.
Lâm Phàm há hốc mồm kêu lên:
- Trời! Nhiều dữ vậy, ba, bốn trăm hòm đã đủ rồi, không ngờ đưa nhiều vậy, thật khiến người khó tưởng tượng!
Lâm Phàm sốt ruột cất hết tài phú.
Đám người Chu Hoàng núp trong góc tối nghe câu đó thì giật bắn người.
Tiểu tử này mới nói gì?
Vốn chỉ cần ba, bốn trăm rương vậy mà họ cho dư hơn hai ngàn hòm.
Lâm Phàm không dám tưởng tượng, thảng thốt:
- Bất Diệt hoàng triều các ngươi giàu quá, mà ai tính ra vậy? Tính được kết quả này làm ta phục, phục sát đất. Được rồi, vì phép tính rộng rãi của các ngươi, chắc chắn Tam Thái Tử của các ngươi sẽ an toàn trở về, ta cũng đưa lão già kia về luôn cho.
Đại tướng quân giật mình kêu lên:
- Cái gì? Ngươi . . .
Khi đại tướng quân phản ứng lại thì thấy tiểu tử ở bên dưới một kiếm tự sát, té xuống đất.
Đại tướng quân không ngờ đối phương lại chơi chiêu này, gã đáp xuống đất, nhanh chóng chộp lấy trữ vật giới chỉ của Lâm Phàm.
Trữ vật giới chỉ biến mất trong tay đại tướng quân.
Mấy bóng người từ xa bay lại.
Mặt Chu Hoàng âm trầm đáng sợ:
- Người đâu?
Đại tướng quân trả lời:
- Bẩm Chu Hoàng, tiểu tử này đã chết, mới tự sát tại đây, nhưng chốc lát đã biến mất.
- Ba, bốn trăm hòm có thể đổi tam nhi về, không ngờ tính nhiều ra hơn hai ngàn hòm. Tính cái kiểu gì!
Chu Hoàng ghim đại học sĩ trong lòng, đại học sĩ trí tuệ cái con khỉ! Là kẻ có tội hại nước mới đúng.
Thái giám già kinh hoàng nói:
- Nguy rồi, tiểu tử này đột nhiên biến mất thì Tam Thái Tử như thế nào?
Bất Diệt hoàng triều bị người hố rồi.
Chu Hoàng hung hăng hét to:
- Tìm, tìm tất cả các phương hướng cho bản hoàng!
- Tuân lệnh!
Lâm Phàm tỉnh lại, nhe răng cuồng cười, hắn không dám tin, không ngờ sẽ có tình huống như vậy.
Bất Diệt hoàng triều tốt quá, tốt không tả nổi.
Lâm Phàm tính lấy ba, bốn trăm hòm thôi, không ngờ Bất Diệt hoàng triều đưa cho nhiều như vậy.
Lâm Phàm rất muốn biết họ tính kiểu gì, ngay từ đầu hắn không mong sẽ được nhiều đến thế.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Đồ nhi, sao về mau vậy?
Lần này hắn về quá nhanh, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm Phàm im lặng một lúc rồi thốt ra vài chữ:
- Lão sư, giàu thật rồi.
Lâm Phàm đi vào trong, nhanh chóng thả Tam Thái Tử ra, an ủi gã. Tam Thái Tử sợ gần chết, tưởng hắn định giết con tin.
Lâm Phàm thân thiện nói:
- Tam Thái Tử, ngại quá, khiến ngươi chịu khổ. Bản phong chủ quyết định kết bạn với ngươi, bắt đầu từ giây phút này chuyện cũ hãy để nó trôi qua, đừng nhớ trong lòng. Bây giờ ngươi có thể mang theo nô bộc già rời đi.
Nên làm quen với nhà giàu mới nổi, đặc biệt là Bất Diệt hoàng triều giàu khiến người hết hồn, quá rộng rãi.
Tam Thái Tử thộn mặt ra.
Xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận