Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 687: Như vậy là không chịu nổi

Thái tử ngẩn ngơ, cảm giác lỗ tai nghe lầm.
- Ca, thật sự thả ta đi?
Tam Thái Tử phải hỏi rõ, sợ chân trước vừa đi chân sau đã bị giết.
Lâm Phàm nhìn Tam Thái Tử, hít sâu một hơi, vỗ vai đối phương, đôi mắt thuần khiết nói:
- Bằng hữu, chúng ta quen biết cũng lâu, trong thời gian này ngươi thấy con người của ta thế nào?
Câu hỏi khiến người nín thở.
Tam Thái Tử khó trả lời, mắt hấp háy. Câu hỏi quá cao cấp thâm ảo, gã không ngốc, sao có thể nói rằng: Ngươi tồi tệ vô sỉ, âm hiểm xấu xa, xuống tay tàn nhẫn. Nếu nói thật ra thì gã cách cái chết không xa.
- Ca, tuy ta quen ngươi không lâu nhưng nhìn ra ngươi là người giữ lời hứa. Ngươi là rồng trong cõi người, phẩm cách cao thượng, chân thành thân thiện với người. Tuy ca bắt cóc ta, không đúng, không phải bắt cóc, là cho tiểu đệ trải nghiệm cuộc đời. Ca vô tư hiến dâng kinh nghiệm khó quên này, không sợ gian hiểm, cho tiểu đệ cảm nhận cuộc đời thật sự là gì. Bây giờ tiểu đệ không muốn nói nhiều, chỉ muốn nói xin ghi nhớ dạy bảo của ca trong lòng, tuyệt đối không quên giáo dục củaca. Cuộc đời sau này ca là ngọn đèn soi sáng cho tiểu đệ, vĩnh viễn dẫn dắt tiểu đệ đi tới, ơn đức lớn khó quên.
Tam Thái Tử nức nở nói, khó khăn nặn hai giọt lệ. Đây còn là con người sao? Vì sao gã xui xẻo gặp gỡ biến thái? Bị bắt cóc, còn bị cắt một lỗ tai, bây giờ hắn dám nói là bằng hữu, có loại bằng hữu kiểu này sao?
Nghe Tam Thái Tử nói mấy lời này làm Lâm Phàm rất xúc động, hắn vỗ mạnh lên vai đối phương:
- Tam Thái Tử, nói thế nào thì bản phong chủ thừa nhận bằng hữu như ngươi rồi. Ngươi hiểu rõ ý đồ của bản phong chủ, phụ hoàng của ngươi, hoàng triều của ngươi càng tôn kính bản phong chủ. Yên tâm, sau này có chuyện gì miễn trong năng lực của ca thì tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt.
Lâm Phàm chân thành nói:
- Được rồi, mang theo người hầu của ngươi đi đi, bản phong chủ thả ngươi rời khỏi.
Lâm Phàm khá vừa lòng với Tam Thái Tử, lúc trước hơi kiêu ngạo, bá đạo, nhưng hắn thông cảm được, người trẻ tuổi mấy ai không có lúc trẻ tuổi bồng bột? Sau này sửa đổi là được.
Tam Thái Tử hỏi lại lần nữa:
- Ca thật sự thả ta đi?
Làm ơn đừng lừa người, Tam Thái Tử biết rõ thông thường vừa xoay người đi, kẻ kia sẽ tấn công từ phía sau, bỏ thêm câu cuối ‘đồ ngu’. Người ta không biết chiêu trò này chứ gã quá rành.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Thật sự thả ngươi đi, đi thôi.
Trái cổ Tam Thái Tử lên xuống, gã hơi căng thẳng, hơi sợ, không biết đối phương nói thật hay giả.
- Vậy ta đi thật nhé.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đi đi, nhớ kỹ tên của ta, tên ta là Lâm Phàm. Bất Diệt hoàng triều các ngươi rất tốt, có nghĩa khí, rộng rãi, làm ta thay đổi hẳn ấn tượng với các ngươi.
Hiếm khi gặp hoàng triều như vậy, đụng phải coi như gặp may, phải quý trọng, trân trọng, không thể phá hư.
Tam Thái Tử vừa đi vừa ngoái đầu, căng thẳng hết sức, sau đó gã bay lên, vội vàng lao đi xa. Tam Thái Tử sợ thật.
Lão quản gia duỗi tay ra, lảo đảo theo sau:
- Thái tử chờ ta với!
Lão quản gia biết thái tử đã thất vọng với mình, sau này sẽ không trọng dụng lão nữa. Lão thấy đau lòng và bi thương, nhưng thái tử còn sống làm lão vui mừng từ tận đáy lòng.
Lâm Phàm nhìn lên hư không, tâm tình dâng trào:
- Lão sư, chúng ta cũng đi mau.
Tài phú vào túi mà chưa rảnh nghiên cứu kỹ, chỗ này không tiện ở lâu, sớm rút lui mới là hành động sáng suốt.
- Được!
Thiên Tu cũng biết sau khi thái tử rời đi chắc chắn thông báo người tìm đến đây, nếu còn ở lại sẽ xảy ra chuyện lớn.
Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương siêu kích động. Lần bắt cóc này quá đã, tuy không biết tiểu tử này làm cách nào mà kiếm được nhiều tài phú như thế, chúng nó thật sự rất kích động, máu còn đang sôi sục.
Lúc sắp đến tông môn, còn cách một đoạn đường Lâm Phàm bỗng ngừng lại:
- Lão sư, mấy người về trước, đồ nhi cần kiểm tra số tài phú này có vấn đề gì không.
Lâm Phàm tạm dừng là vì nghĩ đến một việc, kiếp trước hắn đọc khá nhiều nội dung, ví dụ ẩn giấu hơi thở trong tài phú rồi bám theo, dẫn đến cảnh thê thảm tông hủy người mất, người thân chết.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi chú ý an toàn, nếu không được thì trực tiếp bỏ lại, đừng ham muốn.
Thiên Tu rất vừa lòng trí tuệ của đồ nhi, cẩn thận là điều tốt, có thể sống lâu chút.
Sau khi lão sư rời đi, Lâm Phàm lấy hết hòm báu trong trữ vật giới chỉ ra. Hòm báu lơ lửng kín hư không, tuy chưa mở ra nhưng hơi thở đã dày đặc hư không.
Lâm Phàm cảm ứng, bao vây toàn bộ hòm báu, xem xét bên trong có hơi thở quái dị nào không.
- Ủa? Không có thật?
Lâm Phàm khá bất ngờ, thật sự không có gì.
- Ưm, khá lắm, Bất Diệt hoàng triều rất tốt, có phẩm chất. Tốt lắm, nhớ kỹ các ngươi.
Hắn rất là vừa lòng, không ngờ trong mớ tài phú này thật sự không có hơi thở quái dị nào. Lâm Phàm yên lòng cất hòm báu, bay về tông môn.
Tam Thái Tử ẩn vào hư không, khóc ròng:
- Thảm quá.
Rốt cuộc sống rời đi, gã sợ muốn chết, sợ đối phương xuống tay với mình. May mắn đối phương giữ đạo nghĩa, lấy đồ rồi thật sự thả gã ra.
- Phụ hoàng đã trả giá bao nhiêu nhỉ?
Tam Thái Tử thầm thắc mắc, chờ về hoàng triều sẽ biết.
Bất Diệt hoàng triều, không khí trong đại điện cực kỳ nặng nề.
Chu Hoàng ngồi trên ngai báu.
Đứng đầu đại học sĩ thì quỳ dưới đất, mặt đỏ rực phản bác:
- Không thể nào! Oan quá, Chu Hoàng! Cựu thần bảo đảm đã tính rõ ràng, không có chút vấn đề, thậm chí không thiếu một hòm, cũng không dư, thật sự là hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm!
Khi lão nghe nói chỉ cần ba, bốn trăm hòm thì ngây người, suy nghĩ đầu tiên là không thể nào, sao có thể ít vậy được? Chắc chắn đối phương đã tính nhầm.
Mặt Chu Hoàng âm trầm đáng sợ:
- Hừ! Không sai? Không lẽ bản hoàng nghe lầm?
Y rất muốn chém chết đứng đầu đại học sĩ, nếu không phải nghĩ tình mấy đời tổ tiên của lão có cống hiến lớn cho Bất Diệt hoàng triều thì đã giết tại chỗ.
Đứng đầu đại học sĩ khóc ròng:
- Oan quá, Chu Hoàng, tuy thực lực của cựu thần không cao nhưng trí tuệ tuyệt đối không sai lầm. Cựu thần tính tới tính lui cuối cùng tính ra kết quả đúng là hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm.
Lão đau lòng không phải vì Chu Hoàng không tin mình mà vì y không tin trí tuệ của lão. Lão tự nhận trên đời này không ai tính ra đáp án của đề mục khó khăn này.
Nhị thái tử tiến lên nói:
- Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói.
- Nói đi, muốn nói gì?
Tâm tình của Chu Hoàng khó bình ổn, chuyện này đả kích y quá lớn, chẳng những đưa tài phú đi, cũng không cứu tam nhi về được.
Nhị thái tử lặng im giây lát rồi nói ra sự thật khiến mọi người kinh hoàng:
- Đại học sĩ nói câu hỏi khó khăn này trừ ngài ấy ra không ai giải được, vậy khi đối phương nói ra yêu cầu này phải chăng chỉ muốn chúng ta đưa nhiều chút. Hắn không biết tam đệ giá trị bao nhiêu, ở trong lòng hắn có lẽ mấy trăm hòm đã đủ, nhưngđại học sĩ tính ra đáp án chính xác, vì vậy chúng ta nghĩ lầm. Khi đối phương đưa ra câu hỏi đó không phải thử thách chúng ta mà chỉ thuận miệng, tạo chút áp lực cho chúng ta.
Quả nhiên, khi thái tử nói ra mấy lời đó thì không gian yên tĩnh.
Đại học sĩ đang khóc nghe vậy há hốc mồm, trợn to mắt, tim đập nhanh. Đừng nói đúng là vì vậy! Thông minh bị thông minh lầm, đối phương chẳng biết gì cả, chỉ thuận miệng nói, bọn họ thì liều mạng tính, cuối cùng tính ra đáp án vốn không quan trọng gì.
Đại tướng quân giật mình kêu lên:
- Rất có thể!
Nếu đúng vậy thì bọn họ tự bê đá đập gãy chân mình rồi.
Chu Hoàng đứng bật dậy, sắc mặt khó coi, trầm mặc đờ đẫn, ngón tay co giật.
Vì tin là thật nên chỉ cần ba, bốn trăm hòm mà cuối cùng diễn biến thành hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm, chắp tay tặng hơn một nửa tài phú trong hoàng triều cho người khác?
Nếu sự thật là như vậy thì y sẽ đập đầu vào ngai vàng chết.
Đại thái tử thấy tình hình không ổn, cảm thấy không thể để mọi người rối rắm việc này mãi được.
Đại thái tử nói:
- Phụ hoàng, chúng ta lọt vao cạm bẫy của đối phương, đúng là hai ngàn năm trăm sáu mươi ba hòm, tuyệt đối không sai, tặc nhân nói câu đó là muốn châm ngòi ly gián thôi.
Chu Hoàng lặp lại:
- Đúng, nói đúng, đây là châm ngòi ly gián.
Nói sao thì Chu Hoàng không muốn tin, y thà tin đáp án là hơn hai ngàn hòm, trong lòng dễ chịu hơn chút.
Đám người đại tướng quân liếc nhau, phụ họa theo, không dám nói ba, bốn trăm hòm nữa, sẽ rất đau lòng.
Phía xa có ánh sáng bay tới, loáng thoáng nghe tiếng Tam Thái Tử:
- Phụ hoàng!!!
Hoàng phi reo lên:
- Tam nhi trở lại!
Nữ nhân không quan tâm bao nhiêu tài phú làm gì. Hoàng phi chạy nhanh ra ngoài, khi thấy bộ dạng của tam nhi thì mắt ướt lệ.
- Tam nhi, làm vi nương sợ muốn chết.
Tam Thái Tử hít mũi, gã cũng bị hù sợ, lỗ tai bị mất hơi nhức.
Nhưng có thể sống sót trở về đã là siêu may mắn, gã thề sau này không ra ngoài chơi nữa, nguy hiểm quá.
Viêm Hoa tông.
Đệ tử canh giữ sơn môn đang trò chuyện, bình thường họ khá rảnh, chỉ trấn thủ chỗ này, tám chuyện sự tích tông môn cho qua thời gian.
- A! Ngươi nhìn phía xa kìa, có phải Lâm sư huynh đã trở lại?
- Hình như đúng thật, còn có Thiên Tu trưởng lão, bọn họ đều về!
Lâm Phàm đuổi theo Thiên Tu, cùng nhau về tông. Bọn họ có chuyện quan trọng là sắp xếp gọn gàng tài phú.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đến chỗ của lão sư trước, rồi chúng ta chia đàng hoàng.
Tài phú quá khổng lồ, phải sửa sang sắp xếp lại.
Tuy Viêm Hoa tông lấy được nhiều tài phú từ Chân Tiên giới nhưng tông môn còn quá yếu, tài phú chỗ Hắc Thiên tộc, Thông Thiên tháp không tệ nhưng chưa chắc đối phương đưa trân bảo hiếm hoi thật sự.
Lần này thì khác, Bất Diệt hoàng triều vì chuộc Tam Thái Tử về nên đưa tài phú nhiều vượt sức tưởng tượng, bao la kinh người, phải sắp xếp kỹ.
Hỏa Dung đang dạy dỗ đệ tử, thấy mấy bóng người trên trời thì tim lão đập nhanh. Có vấn đề, chắc chắn có chuyện gì. Hỏa Dung vội vàng đuổi theo
Bạn cần đăng nhập để bình luận