Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 688: Ta chỉ nhìn, không nhúc nhích

Thiên Tu sơn phong, trừ Lâm Phàm biết Bất Diệt hoàng triều đưa bao nhiêu tiền chuộc ra, nhóm Thiên Tu không biết chút gì.
- Đồ nhi, rốt cuộc Bất Diệt hoàng triều đưa bao nhiêu tiền chuộc?
Thiên Tu cảm giác mình trở nên trẻ trung, đây là chuyện hồi trẻ từng làm, lâu rồi lão không làm, giờ theo đồ nhi một lần nữa trải qua chuyện cũ làm tim lão đập rất nhanh.
Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương cũng rất mong chờ, không biết lần này thu hoạch như thế nào.
Lâm Phàm cười, nụ cười làm Thiên Tu thầm run. Lão quá rành đồ nhi của mình, khi hắn lộ ra nụ cười như thế thì chắc chắn sắp xảy ra chuyện lớn ghê gớm gì.
Quả nhiên, Lâm Phàm giơ tay lên, lấy hòm báu ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Hòm báu rậm rạp bay lên, chồng chất cao ngất.
Thiên Tu không kiềm được thụt lùi, vẻ mặt bình tĩnh biến mất, thay thế là kinh sợ:
- Cái gì thế này?
Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương ngồi bệch xuống đất, ngước đầu to, mắt trợn tròn như ốc bươu, hoàn toàn bị lạc trong tài phú bao la.
- Lão sư đừng coi thường Bất Diệt hoàng triều, họ rộng rãi thật. Đồ nhi chỉ muốn ba, bốn trăm hòm nhưng bọn họ đưa nhiều như vậy, lão sư nói xem Bất Diệt hoàng triều tốt cỡ nào?
Đến bây giờ Lâm Phàm vẫn khó bình tĩnh, quá rộng rãi, rộng rãi làm người ta sợ.
Thiên Tu luôn giữ sự bình tĩnh, nhưng lúc này tài phú khổng lồ làm lão run run:
- Đồ nhi, tất cả đều là thật?
- Lão sư nói gì kỳ, nếu không phải thật chứ chẳng lẽ là giả? Lão sư mau qua xem Bất Diệt hoàng triều bồi thường cái gì.
Lâm Phàm giơ tay lên, nắp hòm mở ra, luồng sáng huyễn lệ chói mắt bắn lên tầng mây, khiến các đệ tử Viêm Hoa tông nhìn chăm chú.
Có đệ tử ngẩn ngơ:
- Đó là gì vậy?
Thiên Tu sơn phong phát ra bảo quang như rồng bắn thẳng lên trời, tầng mây dao động, ánh sáng đâm vào mắt không mở ra được.
Hơn hai ngàn năm trăm hòm chồng chất như núi cao, khi mở ra tạo thành khí tượng bảo quang kinh động bốn phía, người đời giật mình.
Đệ tử bình thường không biết đó là cái gì, một số đệ tử tu vi cao sâu thì lòng rung động, đó là hơi thở của bảo bối.
Đám người Khô Mộc giật bắn người, bay lên trời lao về phía Thiên Tu sơn phong.
Thanh Oa đang tu luyện, bị bảo khí bắn lên trời làm hết hồn trợn to mắt ếch, ngây người:
- Trời ạ, tiểu tử này đã đi đâu? Chắc không phải đi đánh cướp đạo thống nào đó chứ?
Trải qua chuyện này Thanh Oa càng hiểu sâu hơn về kẻ bỏ mạng, chắc hắn mới đánh cướp bên ngoài về.
Quá tàn nhẫn.
Hỏa Dung vội vàng chạy tới:
- Sư huynh, ta đến đây! Có chuyện gì?
Ánh mắt và kiến thức của lão rất cao, thấy sư huynh và tiểu tử kia lén trở về chắc chắn có chuyện gì lớn, đến tìm họ chắc chắn không sai được.
Khi thấy Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương thì Hỏa Dung sửng sốt, không ngờ chúng nó đến.
Chuyện từng xảy ra còn rõ ràng trước mắt Hỏa Dung, tình bạn sâu đậm nói trở mặt liền trở mặt, sụp đổ, nay xem ra họ đã làm huề.
Khi Hỏa Dung nhìn hòm báu thì cơ mặt cứng nhắc, mắt dần trợn to, tim đập nhanh, lão sắp không chịu nổi.
Hỏa Dung giơ tay lên, lắp bắp:
- Cái . . . này . . .
Nếu không phải tâm thái của lão tốt thì đã xỉu rồi.
Cực kỳ kinh người, Hỏa Dung dám thề cả đời lão chưa từng thấy nhiều tài phú như vậy.
Thiên Tu nhíu mày hỏi:
- Sao ngươi đến đây?
Thiên Tu cảm giác Hỏa Dung hơi thay đổi, thích góp vui, còn thích chiếm lợi nhỏ.
Hỏa Dung hỏi:
- Sư huynh, những cái này là sao vậy?
Thiên Tu nheo mắt nói:
- Sư đệ, tất cả đều là đồ nhi của ta liều mình đổi lại, không liên quan gì đến sư đệ, mau về đi, nơi này tạm thời không có chuyện của sư đệ.
Hỏa Dung hơi buồn rầu, sư huynh có chút keo kiệt, thấy nhiều tài phú như vậy thì sao lão lê chân đi nổi.
- Sư huynh, ta không thể đi, nhiều trọng bảo như vậy bày ra, sư đệ phải ở một bên bảo vệ, phòng ngừa có tặc nhân đến ăn cắp.
Sao lão đi được, bây giờ đi mới là đồ ngốc, lão nhìn mớ bảo bối không chớp mắt cái nào.
Lâm Phàm đi tới bên cạnh Thiên Tu, nói:
- Lão sư, chúng ta lộ tài bị trưởng lão nhớ rồi.
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
- Không sao đâu đồ nhi, có vi sư ở, không có phần của hắn, tiếp tục xem nào.
Thiên Tu phát hiện Hỏa Dung sư đệ đã thay đổi, trước kia không như thế này, lão luôn nghiêm ngặt giữ bổn phận, sẽ không vượt qua nửa bước, không biết bắt đầu từ bao giờ trong mắt lão chỉ có bảo bối.
- Sư huynh, chỗ của các người làm sao vậy?
- Sư huynh, chí bảo này là thế nào? Sư đệ ở sơn phong bị bảo quang che mắt suýt không mở ra được.
Đám người Cát Luyện chạy tới, rất là kinh thán, khi thấy mớ hòm báu thì giật nảy mình không nói nên lời.
Cả đời họ chưa từng gặp nhiều bảo bối như vậy, sợ đến choáng váng.
- Lão sư, tình hình không ổn.
Thấy trưởng lão trong tông môn đều kéo đến, tim Lâm Phàm rớt cái bịch, hơi bị đáng sợ.
Thiên Tu không nhịn được hỏi:
- Các ngươi đều đến đây làm chi? Sơn phong của các ngươi không có việc để làm sao? Mau trở về, đừng ở lại đây, nơi này không có việc của các ngươi.
Cát Luyện nói:
- Sư huynh, đây là chuyện lớn, không thể bỏ mặc. Chúng ta chỉ nhìn xem, tuyệt đối chạm vào.
Khô Mộc nói:
- Đúng vậy! Chúng ta sẽ không đỏ mắt vì mớ tài phú này, chỉ nhìn thôi, mừng thay cho sư huynh của chúng ta.
Nghe mấy câu đó Thiên Tu rất muốn đánh đám sư đệ chạy về, nhưng lão cố nén, hừ mũi mặc kệ bọn họ.
- Đồ nhi, hãy xem có những thứ gì.
Lâm Phàm cũng sốt ruột, hắn cuốn mớ tài phú ra khỏi hòm báu, ánh sáng che đậy tất cả. Bất Diệt hoàng triều đúng là giàu, không thể tưởng tượng mớ tài phú này, Viêm Hoa tông càng không thể so sánh.
Hơn hai ngàn hòm, tuy không nhiều nhưng phẩm chất của mớ tài phú không tầm thường. Tất cả tài phú của Viêm Hoa tông cộng lại cũng không bằng, hoặc nên nói là không thể so sánh.
Vì thứ bên trong có phẩm chất khác nhau, Viêm Hoa tông ngày xưa không có những thứ như vậy. Ví dụ như Viêm Hoa tông có một ngàn chiếc xe đạp, người ta chỉ cần một chiếc xe thể thảo là đã thắng tuyệt đối.
Thiên Tu nhìn chằm chằm, mớ bảo bối này không tầm thường. Có một cục đá màu đỏ, bên trong bao một giọt máu, lão cảm thấy vật này rất hữu dụng.
Thiên Tu giơ tay lên ngoắc cục đá màu đỏ bay tới, khống chế nó trên đầu ngón tay, hơi thở thay đổi, giọt máu trong cục đá như sống lại, chảy vào người lão.
Hơi thở của Thiên Tu biến đổi, nóng cháy hơn lúc trước nhiều.
Hỏa Dung nhìn trân trân, rất hâm mộ, cũng giơ tay chộp một món bảo bối, nhưng bị Thiên Tu ngăn lại ngay.
- Sư đệ làm gì vậy? Đừng đụng vào!
Hỏa Dung rầu thúi ruột:
- Sư huynh, ta cảm giác thứ này giúp ích ta một chút, cho ta thử một lần.
Thiên Tu nói:
- Đừng thử, lão phu đang cùng đồ nhi sửa sang lại, các ngươi đến rồi thì cứ đứng nhìn, cần cái gì đợi lát nữa nói với ta, còn bây giờ chỉ được xem, đừng đụng vào!
Sư huynh đã nói mấy lời này thì Hỏa Dung còn biết nói gì nữa, không được phép chạm vào.
Trong không trung bị tài phú bàng bạc che đậy, có rất nhiều chủng loại, mỗi hòm lớn xếp đầy bảo bối, rực rỡ muôn màu, nhìn hoa mắt.
Mấy thứ này đều là đồ tốt, có đủ chủng loại, có chí bảo luyện khí, thần dược luyện đan, có thứ lai lịch kỳ diệu, ẩn chứa điều gì. Đối với Viêm Hoa tông thì đều là chí bảo.
Thiên Tu nhìn kỹ:
- A! Đồ nhi, trong này có nhiều thứ là đại trận thủ hộ.
Tuy tác dụng của mấy thứ này không lớn nhưng có thể thủ hộ tông môn.
- Lão sư thích làm gì thì làm, nếu mấy thứ này dùng được thì trực tiếp dùng cho tông môn, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, bảo vệ an toàn tông môn.
Một đại trận hộ tông có lẽ không dáng gì, nhưng mấy chục cái, mấy trăm cái chồng lên nhau thì cảnh tượng kinh người.
Thiên Tu đáp:
- Tốt, vừa lúc trực tiếp dùng bảo tông môn, bảo đảm an toàn cho tông môn.
Thiên Tu co năm ngón tay lại, mấy trăm loại đại trận hộ tống bay ra từ tài phú.
Kiếm trận, pháp trận, mê trận, các đại trận hộ tống uy lực phi phàm bay tới, theo sự điều khiển của Thiên Tu tỏa ánh sáng chói lòa.
Thiên Tu trầm giọng quát, tay đè xuống:
- Đi!
Trăm loại đại trận hộ tông khởi động, bao phủ bên trên tông môn, chồng chất lên xuống bảo vệ tông môn. Mọi người cảm giác tông môn thay đổi hẳn.
Hỏa Dung kinh thán, tông môn biến đổi động trời.
Nhiều đại trận mở ra cùng lúc, mức độ xa xỉ hơi kinh khủng.
Lâm Phàm ngước đầu lên, nếu nói trước kia lực lượng phòng ngự của Viêm Hoa tông là một điểm thì bây giờ là một trăm điểm.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện một hòn đá quý màu tím trong vô số tài phú, đá quý tỏa sáng, tuy không nhìn ra là thứ gì nhưng kiếm Thái Hoàng rung rung thì chắc có dính dáng gì với nhau.
Lâm Phàm vươn tay chộp đá quý, hắn không cảm nhận bên trong có lực lượng gì nhưng chắc chắn thứ này phi phàm.
Lâm Phàm lấy kiếm Thái Hoàng ra, thân kiếm có một chỗ hõm vào, hắn khảm đá quý vào. Thoáng chốc kiếm Thái Hoàng bắn ra tia sáng chói lòa, che lấp thiên địa.
Đám người Hỏa Dung nheo mắt lại, thầm giật mình, tia sáng này là gì?
Thanh Oa đã bị tài phú làm giật mình không nói nên lời, khi cảm nhận ánh sáng này thì ngẩn ngơ:
- Cái gì? Kẻ bỏ mạng tìm được một viên căn nguyên bảo thạch?
Hơi thở này tuyệt đối không nhầm lẫn, đúng là căn nguyên bảo thạch của kiếm Thái Hoàng.
Trước kia Thanh Oa đã nói với kẻ bỏ mạng rằng ba thanh kiếm vốn là một, chẳng qua bị đánh nát, nếu tìm được ba viên căn nguyên bảo thạch thì có thể hợp nhất. Thanh Oa toàn nói thật, nhưng ba thanh kiếm không phải bị người đánh nát, người sở hữu thanh kiếm này là cường giả nghịch thiên thật sự.
Bây giờ kẻ bỏ mạng đã tìm được một viên căn nguyên bảo thạch, nếu hắn tìm được hai viên nữa thì chẳng phải là sẽ nghịch thiên?
- Lợi hại!
Kiếm Thái Hoàng thay đổi, ánh sáng rực rỡ chảy xuôi trên thân kiếm, hoa văn màu vàng hiện ra.
Lâm Phàm mừng thầm, đây là phát hiện bảo bối. Không ngờ trong Bất Diệt hoàng triều có căn nguyên bảo thạch, trước kia hắn không để bụng ba thanh kiếm, luôn xem như vật dùng để tự sát, nay xem ra còn có chút tác dụng, làm gợi lên động lực thu gom hai viên căn nguyên bảo thạch khác.
Dung hợp ba thanh trường kiếm thành một, tái hiện uy nghiêm của Thiên Địa Hoàng Đạo kiếm.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi, sao vậy?
Kiếm Thái Hoàng phát ra hơi thở khác biệt.
Thiên Tu biết ba thanh trường kiếm này là binh khí cũ của ba lão Ngự Kiếm các, sau này họ bị Quân Vô thiên giết, ba thanh kiếm vào tay đồ nhi, nhưng không ngờ trường kiếm sẽ có biến đổi.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Lão sư, đây là bảo bối, đồ nhi góp nhặt được một viên căn nguyên bảo thạch. Chờ xem sau này có gặp hai viên khác không, ba kiếm hợp nhất không biết sẽ có diệu dụng gì.
Chuyện này không có gì phải che giấu.
Hỏa Dung nhìn trân trân, lòng nóng cháy, nhưng không làm được gì khác hơn là nhìn hai sư đồ lật qua lật lại mớ tài phú, bọn họ chỉ có thể đứng xem, thật bất công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận