Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 689: Mở rộng tầm mắt thường nghịch vậy sao

Tài phú nhiều quá, xem hoa cả mắt. Hơn hai ngàn năm trăm hòm tài phú, bên trong có nhiều thứ tốt, có tác dụng rất lớn với lão sư.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư cứ lấy đi, tăng cao thực lực là điều rất quan trọng.
Làm sao Thiên Tu khách khí, có nhiều bảo bối làm lão nhìn mà động lòng, nếu lợi dụng đúng chỗ thì không khó khăn tăng cao tu vi.
Đám người Hỏa Dung trơ mắt nhìn, cực kỳ hâm mộ nhưng không biết làm sao. Tất cả đều là thứ tốt, bọn họ phát hiện sư huynh chọn toàn là chí bảo có thể tăng tu vi.
Đại trận hộ tông mở ra, chồng lên nhau rất kinh người, bao phủ Viêm Hoa tông trọn vẹn, nếu có ai đến tấn công tông thì đại trận hộ sơn đủ làm đối phương không chịu nổi.
Thiên Tu vui vẻ lấy đồ, thấy đồ nhi không động chạm gì thì thắc mắc hỏi:
- Đồ nhi không dùng sao?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không cần, mấy thứ này không có ích gì với đồ nhi.
Mấy thứ đó không giúp ích lớn cho hắn, cũng không cần thiết, hắn đi kiếm điểm tăng cao công pháp là được, những bảo bối để lại cho tông môn tăng lên thực lực tổng thể thì quan trọng hơn.
Tài phú quá nhiều, muốn lựa ra trong thời gian ngắn thì hơi khó khăn.
Lâm Phàm không ở lại đây mà rời đi, còn về dàn xếp chỗ ở cho Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Vượn Vương là chuyện lão sư nên lo. Chuyện đã làm bên ngoài lão sư phải tự mình giải quyết, sao hắn có thể nhúng tay vào giúp được.
Lâm Phàm rời khỏi sơn phong của lão sư, bay về phía Vô Địch phong. Các đệ tử đang ngẩn ngơ thấy Lâm sư huynh trở về thì siêu kích động, lao nhao hỏi xảy ra chuyện gì? Khi bọn họ biết những tài phú đó lấy từ bên ngoài về thì ngẩn ngơ.
Đột nhiên xảy ra kinh biến.
Năm tấm bia đá bay ra từ Thiên Tu sơn phong, bia đá tỏa ánh sáng chói lòa, trên từng tấm bia hiện ra một yêu thú hung uy cái thế.
Lâm Phàm kinh thán, nhoẻn miệng cười:
- Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân? Lợi hại, lão sư phát hiện thứ tốt gì rồi.
Tài phú của Bất Diệt hoàng triều đúng là kinh người, lấy được bảo bối có thể lớn mạnh tông môn.
Năm tấm bia đá bay bốn phía rồi rơi xuống năm hướng trong tông môn, lún sâu xuống nền đất. Năm luồng sáng dâng lên cao như lưới to đan xen vào nhau chiếu sáng tông môn.
Lâm Phàm lặng im giây lát rồi bật cười nói:
- Có lẽ tài phú của Bất Diệt hoàng triều là then chốt cho Viêm Hoa tông vượt lên.
Tông môn từng có đại trận hộ tông, nhưng vào phút then chốt cần dựa vào Thiên Tu. Bây giờ thì khác, chẳng cần lão sư ra tay, nhờ cậy đại trận hộ tông thật sự trực tiếp mở ra phòng ngự.
Hỏa Dung thấy miệng lưỡi khô khốc, lửa cháy hừng hực trong người, nhìn trân trân:
- Sư huynh, đại trận hộ tông của tông môn chúng ta quá nhiều.
Thiên Tu thở phào:
- Không nhiều, nếu không dùng mớ đại trận hộ tông này cho tông môn thì dùng vào đâu?
Về sau tông môn có những đại trận hộ tông này tính an toàn tăng cao, không cần sợ bị người ta tấn công vào mà không có chỗ phòng ngự.
Hỏa Dung hưng phấn, đắc ý tự hào. Đây là Viêm Hoa tông, lão tự mình trải qua tông môn từ nhỏ yếu đến cường đại, ngày xưa đệ tử tu luyện cần dùng đan dược mà không có đủ, bây giờ số lượng đan dược không thành vấn đề, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trình độ luyện đan đại sư của tông môn không ngừng tăng cao, có thể luyện chế ra đan dược càng lúc càng cao giai, trước kia chưa bao giờ dám tưởng tượng điều này.
Hỏa Dung không nhịn được nữa, hỏi:
- Sư huynh, có nhiều đồ như vậy, trong một chốc sư huynh bận không xuể, hay để chúng ta sửa sang giúp một tay?
Tất cả thứ tốt sắp bị sư huynh chọn hết, có nhiều tài phú như vậy chắc chắn không chọn hết được, nhưng nhiều thứ Hỏa Dung muốn lấy đều bị sư huynh chọn.
Hỏa Dung phát hiện hình như sư huynh theo dõi ánh mắt của lão, thấy lão nhìn bên nào là sư huynh chọn bên đó, không cho lão đường sống.
- Được rồi, đừng nói sư huynh không thương các ngươi. Nhưng tất cả nhớ kỹ, lão phu có quyền lựa chọn đầu tiên, dù là thứ các ngươi vừa mắt nhưng lão phu vẫn có quyền lựa chọn, sao? Yêu cầu này của sư huynh được chứ?
Nghe sư huynh đồng ý, sao nhóm Hỏa Dung có thể từ chối được, đầu óc tràn đầy hưng phấn nói:
- Không thành vấn đề, sư huynh, đương nhiên nên như vậy!
Sau đó sốt ruột lao vào tuyển chọn.
Hỏa Dung sớm nhìn trúng một món bảo bối, nhanh chóng lấy ra.
Thiên Tu nhìn chằm chằm nhóm Hỏa Dung, khi thấy Hỏa Dung lựa xong đồ thì lão chặn đường:
- Sư đệ, sư huynh cũng thích thứ này, sư đệ chọn cái khác đi.
Hỏa Dung càu nhàu:
- A? Nhưng ta chọn thứ này mà.
Mới nhìn trúng một món đồ đã bị sư huynh chặn lại giữa đường, quá đáng thật.
Thiên Tu đáp trả:
- Sư đệ, mới nãy sư huynh đã nói gì? Sư huynh có quyền ưu tiên tiên lựa chọn, nếu sư đệ không vừa lòng thì chờ sư huynh tuyển xong.
Khóe môi Hỏa Dung co giật, bất đắc dĩ thở dài:
- Sư huynh nói đúng, vậy ta chọn cái khác.
Sau đó xảy ra chuyện làm đám người Hỏa Dung đứt dây thần kinh.
Thứ gì họ chọn cũng bị sư huynh nẫng tay trên, lý do vĩnh viễn đều là sư huynh có quyền ưu tiên lựa chọn.
Dần dà, bọn họ phát hiện vấn đề lớn, đó là hình như sư huynh xem họ như đá thử vàng, thứ họ chọn luôn bị sư huynh lấy mất.
- Lâm sư huynh.
Dạo này khí chất của Lữ Khải Minh thay đổi nghiêng trời lệch đất, trầm ổn rất nhiều, toát ra cảm giác khó tả.
Lâm Phàm hỏi:
- Lữsư đệ, dạo này ngươi biến đổi hơi lớn, có phải có gì thay đổi không?
Hắn cảm giác sư đệ biến đổi hơi lớn nhưng không rõ nguyên nhân vì đâu.
Lữ Khải Minh kinh ngạc hỏi lại:
- Thật không vậy?
Xem bộ dạng của gã ngơ ngác, gã không biết sư huynh nhìn đâu ra điểm này.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, đánh giá kỹ:
- Có chút xíu.
- Vậy thì ta không biết, ta cảm giác gần đây mình không thay đổi gì, mọi thứ đều rất bình thường.
Lữ Khải Minh nhìn mình từ trên xuống dưới, không cảm giác bản thân có thay đổi lớn gì. Gã cảm thấy đây là ảo giác của sư huynh, có lẽ đã nhìn lầm.
Lâm Phàm không dây dưa thêm:
- Vậy chắc sư huynh nhìn lầm.
Hắn chỉ có cảm giác đó, nhưng không quá thường xuyên, chắc nhìn lầm thật rồi.
Phía chân trời xa bỗng sinh ra dị biến, một loài chim trong suốt màu lam bay tới.
Hình thể loài chim cỡ một ngón tay, giống con quạ, ba cái đuôi dài mảnh.
Đệ tử canh giữ sơn môn lập tức cảnh giác, không biết đây là yêu thú gì, vì sao xuất hiện bên trên tông môn.
Lâm Phàm ngước đầu lên, thầm thắc mắc tại sao có loài chim quái dị như vậy bay tới.
Chim màu lam trong suốt mở miệng nói:
- Các ngươi khỏe, ta là Tri Tri Điểu, không gì không biết, không thứ gì chưa từng thấy, làm chuyện góp nhặt tin tức mấy vực ngoại giới, truyền cho khắp vực ngoại giới. Tông môn các ngươi có cần đặt mua tin tức một kỳ không? Đương nhiên, chúng ta làm ăn không nói thách, có thể dùng thử một tháng miễn phí, nếu vừa lòng hãy đặt mua lâu dài, sau này chỉ cần ngồi trong nhà là biết hết mọi chuyện của mấy vực ngoại giới. Có cần không?
- Trời ạ, biết kiếm đường làm ăn đến mức này.
Kiểu giống như ký giả truyền thông tin tức, Lâm Phàm không ngờ có người phát hiện con đường kiếm tiền kiểu này.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Tốt, vậy thì sử dụng miễn phí một tháng.
Lâm Phàm muốn xem Tri Tri Điểu này là thứ gì, thuộc thế lực nào.
Một xấp giấy dày tỏa ánh sáng lao từ trên cao rơi xuống tay Lâm Phàm.
- Ta là Tri Tri Điểu chăm chỉ, mỗi ngày đều có sự kiện lớn mới nhất, có thể biết rõ chuyện xảy ra trong vực ngoại giới, nếu dùng thử vừa lòng là vinh hạnh của ta, tạm biệt!
Tri Tri Điểu nói xong hóa thành luồng sáng chói mắt biến mất trong thiên địa.
Lữ Khải Minh kinh ngạc hỏi:
- Sư huynh, đây là cái gì vậy?
Thứ này thật thần kỳ, trước kia gã chưa từng thấy.
- Còn gì khác hơn là đến hố tiền mồ hôi nước mắt, giải trí nhiều chuyện.
Thứ trong tay Lâm Phàm giống báo chí nhưng sờ vào xúc cảm không tệ, hắn ngồi xuống, định xem bên trong viết cái gì.
Lữ Khải Minh ngồi cạnh Lâm Phàm, nhìn không chớp mắt.
[Phó cung chủ Tuyệt Thần cung lẻn vào Đan giới, ăn cắp thành công một viên Thiên Hỏa đan cửu chuyển.]
[Đạo Thanh Vô Lượng tông vì cướp hạng ba bảng Thiên Kiêu mà đánh kịch liệt với tiên tộc, tiếp theo sẽ bám theo moi tin.]
[Ma Thần Xích Cửu Sát và chủ chính đạo đại chiến ba ngày ba đêm, mệt mỏi kiệt sức, hai người rút lui, hẹn thời gian lần sau chiến tiếp.]
[Đồn rằng Ma Thần Xích Cửu Sát và chủ chính đạo Viên Chân trần truồng gặp nhau, một câu chuyện chưa kể.]
[Đan dược đặc sắc của Tổ Phật Tự, một cột chống trời, bị điên cuồng cướp giật, một ngày thu trăm vạn không là giấc mơ. Là phúc của nam nhân, may mắn của nữ nhân, dù gặp phải tình huống gì chỉ cần ăn vào một viên là có thể kiêu ngạo nói cho người khác rằng ‘ta làm được’.]
Lâm Phàm híp mắt, bị nội dung làm ngây người, chuyện này là thật hay giả?
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, những tông môn này thật sự nghịch vậy sao?
Nếu bên ngoài muôn màu muôn vẻ như thế thì tại sao Nguyên Tổ vực nguy hiểm dữ vậy?
[Hắc Thiên tộc tuyên bố các tông Nguyên Tổ vực thần phục, cống hiến một vạn nữ nhân, dục vọng của họ lớn cỡ nào.]
[Hắc Thiên tộc khai chiến, hủy diệt một tông môn nhỏ, toàn tông môn sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Người đại biểu hòa bình vực ngoại giới, Tần Phong lên tiếng kháng nghị sự tàn nhẫn hung ác của Hắc Thiên tộc, sẽ đi Hắc Thiên tộc, yêu cầu ngừng chiến. Tri Tri Điểu sẽ tiếp tục báo tin mới cho mọi người.]
Lữ Khải Minh xem mơ hồ, hỏi:
- Sư huynh, đây là cái thứ gì?
Lữ Khải Minh cảm giác không giống như gã nghĩ. Vực ngoại giới dung hợp nên giết tới giết lui mới đúng, sao trong này toàn viết nội dung gì đâu không.
Lâm Phàm lặng im, hắn đã sai, sai mười mươi. Sau khi vực ngoại giới dung hợp đúng là nguy hiểm bốn bề, nhưng một số tông môn truyền thừa đã lâu không ham giết chóc, họ suy nghĩ cách kiếm tiền, nâng cao thực lực của bản thân.
Ví dụ như Tri Tri Điểu, không biết thuộc thế lực nào mà biết dựa vào cách này hấp dẫn ánh mắt, kiếm tiền.
Lâm Phàm không biết vực ngoại giới bao lớn, nhưng hắn biết dựa vào con đường này kiếm tiền thì sẽ kiếm được tài phú kinh người.
Ánh mắt Lữ Khải Minh rất sắc bén, gã chỉ vào góc nhỏ cuối trang:
- Sư huynh nhìn chỗ này, có chiêu mộ người.
Lâm Phàm nhìn lại, càng cảm giác thần kỳ.
[Tri Tri Điểu thông báo tuyển dụng người soạn sự kiện lớn, không cần làm việc đúng giờ, chỉ cần qua xét duyệt là có thể truyền câu chuyện xảy ra quanh ngươi đến khắp vực ngoại giới. Đến đây nào, tham gia vào gia đình lớn chúng ta.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận