Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 691: Con người của ngươi sao mà tính toán chi li vậy

Hỏa Dung bất đắc dĩ nói:
- Cái này còn so kiểu gì, sư huynh mới là bên thắng lớn nhất, chúng ta đều là cành lá.
Đã quá xem thường sư huynh, một lời không hợp tung chiêu lớn.
Khai sáng ra hệ thống tu luyện riêng cho mình?
Phải bá đạo đến mức nào mới làm được? Và cảm giác này cũng không biết nên nói sao, tóm lại rất uất nghẹn.
Thiên Tu mở mắt ra, trong mắt bắn ra tia thần quang rồi dần tắt, trở về bình tĩnh. Cây cổ chọc trời dần biến mất, dung nhập vào người Thiên Tu.
Lần này có thể thành công là nhờ công lớn của bảo bối mà đồ nhi mang về, nếu không có nhều tài phú như vậy thì Thiên Tu không thể đánh phá gông xiềng, đi lên con đường chưa ai từng đi.
Lâm Phàm là người tìm đến trước tiên:
- Lão sư lợi hại quá!
Thấy lão sư tràn đầy tinh khí thần làm Lâm Phàm khá bất ngờ, đương nhiên nếu hắn đánh hết sức với lão sư thì lão sư sẽ là người nằm xuống. Nhưng hiện giờ lão sư đã bước lên con đường mới tinh, chưa ai từng đi qua, Lâm Phàm không biết sau này sẽ biến thành như thế nào.
Lão sư có thể biến mạnh làm lòng Lâm Phàm hưng phấn, cảm giác được người che chở là sảng khoái nhất, xem ra mơ ước sẽ được như ngày xưa đã không còn xa.
Thiên Tu mỉm cười nói:
- Đồ nhi, tình huống của vi sư bình thường thôi, đừng quá ngạc nhiên.
Có vẻ Thiên Tu không thèm để bụng chuyện này, nhưng lòng thì thở phào. Nếu mới rồi không thành công sẽ rất thảm, may mắn thành công rồi. Tuy con đường sau này giăng sương mù nhưng lão có thể biến mạnh hơn nữa.
Đám người Hỏa Dung chạy tới:
- Sư huynh!
- Sư huynh!
Tình huống của sư huynh làm bọn họ thấy vui sướng, chỉ riêng mình Cát Luyện là càng nghĩ càng sốt ruột.
- Sư huynh, hãy nói thật cho ta biết, nửa khúc nhánh cây lần trước ta đưa cho sư huynh có phải là thứ tốt không?
Nếu không hỏi rõ thì trong lòng Cát Luyện không vượt qua chuyện này được. Thứ tốt như vậy mà tặng không cho sư huynh, ít ra phải đòi lại chút bồi thường chứ.
- Thôi sư đệ đừng hỏi nữa.
Thiên Tu không muốn làm sư đệ quá đau lòng nên khuyên nhủ đừng hỏi nhiều, có hỏi cũng không được chi, chỉ tăng thêm buồn phiền.
Cát Luyện tiếp tục hỏi dồn:
- Không được, sư huynh hãy nói cho ta nghe đi, ta chịu đựng được!
Cát Luyện linh cảm nửa khúc nhánh cây khô là thứ tốt, chẳng qua mình mắt chó không nhận ra vàng ngọc nên đã bỏ lỡ.
Thiên Tu nhìn thẳng vào Cát Luyện, im lặng giây lát rồi gật đầu:
- Ừm, đúng là thứ tốt. Một khúc nhánh Thiên Thụ, ta từng đọc giới thiệu về Thiên Thụ trong một chỗ di tích, biết thứ đó mạnh . . .
Thiên Tu chưa nói hết câu Cát Luyện đã ôm ngực lùi lại, dường như sắp hộc máu, không chịu nổi kích thích này.
Cát Luyện mếu máo, sắp đứt dây thần kinh:
- Sư huynh, vì sao không nói cho ta biết? Sư huynh để ta lĩnh ngộ cũng được mà?
Không ngờ cuối cùng biến thành tặng áo cưới cho sư huynh, lẽ ra khi đó nên hỏi rõ, không đúng, có hỏi cũng vô ích, còn lâu sư huynh mới chịu nói ra mấy điều này.
- Sư đệ, không phải sư huynh không nói cho ngươi biết mà vì thiên phú của ngươi thật sự không được. Ngươi đừng nghĩ sư huynh lừa ngươi, ngươi giữ nhánh khô Thiên Thụ đã lâu mà không thể luyện hóa nó. Sư huynh vốn không ham muốn tài phú của sư đệ, nhưng khi đó Chân Tiên giới giáng lâm, vi huynh lo các ngươi bị gì nên định mạo hiểm thử một lần. Hơn nữa dung hợp rồi cần thời gian luyện hóa, nếu muốn bảo vệ các ngươi chỉ có thể lấy mạng sống của vi huynh ra cưỡng ép luyện hóa Thiên Thụ. Nên khi đó vi huynh đã chuẩn bị sẽ chết vì các ngươi, nhưng chuyện sau đó thì các ngươi biết rồi, không ngờ . . .
Thiên Tu không nói tiếp, sư đệ không chịu nổi, hơn nữa lão không nói dối, sự thật vốn là như vậy.
Thiên Thụ khó luyện hóa, Thiên Tu thật sự lấy mạng ra đánh cuộc một keo, nào ngờ đồ nhi bảo bối của lão quá mạnh, làm rối tiết tấu, nên lão có thời gian luyện hóa Thiên Thụ.
Cát Luyện rầu muốn chết, từng có cơ duyên to lớn đặt trước mặt nhưng trước uy nghiêm của sư huynh đành buộc lòng giao cơ duyên ra, cuối cùng thành toàn sư huynh, khổ chính mình.
Thiên Tu khuyên nhủ:
- Sư đệ đừng rầu rĩ không vui, những gì sư huynh nói đều là thật, ngươi thật sự không dùng nó được, tại thiên phú mà ra.
Tuy thời trẻ Cát Luyện hơi bất trị, nhưng nói sao cũng là sư đệ của lão, phải an ủi một tiếng.
Như đồ nhi bảo bối của lão và phong chủ của chín phong khác, có thể có mâu thuẫn, tuổi trẻ bồng bột, cũng dễ hiểu, nhưng về sau phải suy nghĩ cho tông môn.
Cát Luyện quay đầu đi, không muốn để ý tới Thiên Tu, thật sự rất đau lòng:
- Sư huynh, ta không muốn nói chuyện.
Thiên Tu buông tiếng thở dài, tiến lên vỗ vai Cát Luyện:
- Sư đệ giận sư huynh thật hả, cho ngươi năm hòm tài phú này, lấy không?
Cát Luyện quay đầu lại:
- Mười hòm!
- Rồi rồi, mười hòm thì mười, cười một cái cho sư huynh xem.
Thiên Tu vui mừng, rốt cuộc an ủi thành công.
Cát Luyện quay đầu lại, cười tươi như hoa, tâm tình rất tốt.
Thiên Tu xua tay nói:
- Thôi ngươi đừng cười, nhìn hơi xấu.
Sau đó lão quay sang nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi, lần này vi sư có thể thành công có công lớn của ngươi, nếu không có số tài phú đó thì vi sư rất khó khăn bước vào một bước này.
- Lão sư, hai sư đồ chúng ta cần chi nói lời khách sáo đó. Nhưng lão sư tự sáng tạo hệ thống tu luyện riêng, phân chia cảnh giới này như thế nào?
Lâm Phàm rất tò mò, không biết lão sư sáng tạo ra hệ thống tu luyện gì.
Hắn hơi hâm mộ, mà thôi, có bàn tay vàng đã đủ, nếu thăng cấp đến đỉnh tất cả vực ngoại giới rồi tiếp tục tăng tiến thì không chừng cũng có thể tự sáng tạo hệ thống tu luyện.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lâng lâng.
Thiên Tu xua tay nói:
- Phân chia cảnh giới? Vi sư không để ý mấy chuyện đó, không cần cảnh giới, đánh nhau chỉ có hai cách là hoặc thắng hoặc thua kẻ địch, không cần làm ra nhiều điều phức tạp.
Lâm Phàm gật gù:
- Ừm, lão sư nói có lý.
Lâm Phàm cảm giác tính cách của lão sư rất siêu nhiên.
Cát Luyện được bồi thường mười hòm tài phú thì sướng lên mây. Tuy sau đó sư huynh có bảo là lão cười xấu quá, nhưng Cát Luyện không phật lòng chút nào, sư huynh nói đúng, vốn lão cười trông rất xấu, sư huynh chỉ nói thật, chẳng sao cả.
Hỏa Dung vừa hâm mộ vừa khát vọng nói:
- Sư huynh, còn căn nguyên thời gian của ta . . .
Thiên Tu giả bộ khó chịu nói:
- Sư đệ, con người của ngươi ưa tính toán chi ly, vi huynh rất không thích. Chút thời gian căn nguyên thôi mà sao nhớ mãi không quên, lúc trước sư huynh cho ngươi nhiều thứ như vậy mà sao vi huynh không nhớ gì?
Mấy người này nhiễm tật tống tiền hết rồi.
Cát Luyện tiếp lời:
- Đúng vậy! Hỏa Dung, ngươi làm như thế là không phóng khoáng, không muốn chịu thiệt. Lúc trước sư huynh cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy, đưa cho sư huynh căn nguyên thời gian chứ có gì to tát.
Hỏa Dung nhìn Cát Luyện chằm chằm, rất muốn đánh lão tơi bời, nhưng ráng kiềm lại. Không giận, tiểu nhân đắc chí, được lợi thế là quay sang nói giúp cho sư huynh, lão nhìn thấu rồi.
- Khụ khụ!
Khô Mộc trưởng lão ho nhẹ, không nói chuyện nhưng đã bày tỏ ý đồ.
Thiên Tu rất là quyết đoán mặc kệ lão, nói một câu cổ họng của sư đệ không tốt thì hãy uống nhiều nước, chú ý thân thể.
Lâm Phàm nở nụ cười, chiêu trò của các trưởng lão hơi bị thâm, sau này phải chú ý hơn mới được.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư chắc biết con Tri Tri Điểu? Cảm giác khá thú vị, chuyện của vực ngoại giới đều bao gồm trong đó, đồ nhi cho rằng đây là thế lực lớn nào đó đang kiếm tài phú.
Lâm Phàm cảm giác Tri Tri Điểu này không tầm thường, nếu là thế lực bình thường làm, sau khi phanh phui chuyện của nhiều cường giả ra ánh sáng đã bị diệt ngay rồi. Họ có thể sống đến bây giờ thì thủ đoạn rất sâu.
- Đồ nhi, vi sư đã biết tình huống hiện giờ, nhưng vực ngoại giới này rất bao la, không biết có bao nhiêu tông mạnh, chúng ta không chọc vào người ta trước, nhưng nếu ai chọc vào chúng ta thì không thể bỏ qua cho họ dễ dàng.
Hiện giờ Thiên Tu tràn đầy tự tin, nếu là lúc trước chắc chắn lão không nói ra lời bá đạo vậy được.
Lâm Phàm rất muốn vỗ tay cho lão sư, nói quá hay.
Đám người Hỏa Dung thắc mắc, bọn họ không biết nhiều như vậy:
- Hai sư đồ đang nói chuyện gì vậy? Tri Tri Điểu gì?
Lâm Phàm lấy ra một thứ như tờ giấy màu lam trong suốt, cho bọn họ tự xem.
Khi cả nhóm xem nội dung thì bị hấp dẫn, trên giấy viết những thứ khiến họ ngạc nhiên, không ngờ có thứ như vậy tồn tại.
Thiên Tu nói:
- Có muôn vàn vực ngoại giới, xuất hiện tình huống này cũng bình thường.
Thiên Tu ghi nhớ nội dung trên giấy, hơi hiểu biết vực ngoại giới sau khi dung hợp.
Nhưng Tri Tri Điểu hơi không đáng tin, soạn nội dung quá mơ hồ, khiến người không dám tin tưởng.
Đan dược ‘một cây chống trời’ đặc sắc của Tổ Phật Tự, đặt tên quá tùy ý, nghi ngờ lừa gạt người.
Trong thời gian này vực ngoại giới cũng xảy ra đủ thứ chuyện, Viêm Hoa tông bọn họ chỉ là một góc nhỏ núi băng trong nhiều vực ngoại giới, không đáng nhắc đến.
Thiên Tu vốn muốn tìm tông môn quen thuộc, tiếc nuối là không thấy. Không biết sau khi vùng đất Nguyên Tổ dung hợp thì những tông môn kia ra sao.
Thái Thản tông và Viêm Hoa tông có tình cảm không tệ, lão không hy vọng bọn họ bị diệt tông.
Lâm Phàm hơi mong chờ cười nói:
- Lão sư, Hắc Thiên tộc đã bắt đầu hành động, còn có sứ giả hòa bình Tần Phong gì đó sắp từ vực ngoại giới khác đến. Nguyên Tổ vực chúng ta sẽ rất náo nhiệt đây.
Thiên Tu bá khí nói:
- Hừ! Hắc Thiên tộc có giỏi thì lại đây, vi sư sẽ cho bọn họ có đến mà không về!
Thiên Tu thật sự đã khác xưa.
Quả nhiên tăng cao thực lực, bước vào lĩnh vực chưa biết làm người tự tin.
Vậy cũng tốt, thực lực của lão sư cường đại khiến Lâm Phàm yên lòng, thường xuyên rời tông mất tích một thời gian cũng không cần lo nữa. Có lão sư trấn thủ tông môn thì an toàn nhất rồi.
- Lão sư bớt giận, chủng tộc như thế rồi sẽ có người xử họ, chúng ta cứ bình tĩnh. Chưa tiêu hóa xong tài phú của Bất Diệt hoàng triều, cũng nên tăng rộng thực lực một số đệ tử trong tông lên. Chờ thực lực của chúng ta lên rồi thì chuyện gì cũng không còn là vấn đề.
Lâm Phàm đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ cần vất vả chút, thực lực đệ tử trong tông môn tạm thời không theo kịp. Trong mớ tài phú này có nhiều thứ tốt, giúp ích lớn cho các đệ tử, tăng thực lực lên mới vốn liếng ra ngoài tôi luyện.
Với tình huống hiện giờ, đa số đệ tử không thắng nổi yêu thú, ra ngoài là chết chắc, uổng phí mạng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận