Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 692: Nghĩ cái gì, đến cái đó

Phục Sơn tông, đây là một tông môn nhỏ, sau khi vực ngoại giới dung hợp thì toàn tông môn từ trên xuống dưới, từ đệ tử đến tông chủ đều sợ run cầm cập.
Bên ngoài quá nguy hiểm, yêu thú hoành hành, cực kỳ khủng bố, ra ngoài là chết, nên họ luôn ru rú trong tông môn, không dám đi phiêu bạt bên ngoài.
Nhưng có chuyện làm họ hơi giật mình, sau khi vực ngoại giới dung hợp, bọn họ phát hiện tốc độ tu luyện mau hơn.
Cùng lúc đó, tông môn luôn khi dễ bọn họ đã biến mất, khiến họ như được cuộc sống mới, cảm giác cơ hội mới đã đến.
Sau này Ngân Hà giáo tổ chức liên minh, đến thông báo họ đi Thiên Vân sơn hội hợp.
Toàn Phục Sơn tông đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, nên quyết định đi Thiên Vân sơn nhìn xem. Tông chủ dẫn đội, tất cả cẩn thận xuất phát, né tránh tất cả nguy cơ, thấy yêu thú liền đi đường vòng, tuyệt đối không đấu cứng.
Yêu thú này quá nguy hiểm, hở chút là Thần cảnh, đáng sợ biết bao.
Lúc này tông chủ Phục Sơn tông tự mình ra mặt nghênh tiếp đám người đến, những người mà Phục Sơn tông không dám trêu vào.
Giọng điệu Dương Vạn Chân ồm ồm, âm thanh như sấm khuếch tán bốn phía:
- Chu tông chủ, mục tiêu tiếp theo của Hắc Thiên tộc là Phục Sơn tông, với thực lực của các ngươi e rằng khó ngăn cản Hắc Thiên tộc xâm nhập.
Chu tông chủ sợ đến vã mồ hôi lạnh:
- Cái này . . .
Hắc Thiên tộc sắp đến?
Cái này hù chết người, thực lực của bọn họ không thể ngăn cản Hắc Thiên tộc.
Đệ tử Phục Sơn tông ngó nhau, nghe nói Hắc Thiên tộc sắp đến thì sợ chết khiếp, bần thần không biết nên làm sao.
Hắc Thiên tộc đến, Phục Sơn tông tuyệt đối sẽ bị giẫm đạp thành phế tích. Còn về thần phục Hắc Thiên tộc? Tuyệt đối không thể nào, chủng tộc khủng bố kia yêu cầu một vạn nữ nhân, biết đi đâu tìm?
Hay bảo họ chắp tay tặng các sư tỷ, sư muội xinh đẹp trong tông môn cho những tên kia chà đạp?
Dương Vạn Chân thấy đã chăn đệm xong, tiếp tục bảo:
- Nếu Phục Sơn tông tham gia liên minh Ngân Hà giáo thì tông ta có thể giúp đỡ vượt qua kiếp nạn lần này.
- Thật không?
Chu tông chủ sửng sốt sau đó mừng như điên, không suy nghĩ nhiều nói:
- Tông ta đồng ý vào liên minh!
Dương Vạn Chân vốn tưởng sẽ tốn nhiều nước miếng, không ngờ Phục Sơn tông đồng ý mau như vậy, làm y sửng sốt sau đó bật cười, chẳng ngờ thuận lợi đến thế.
- Chu tông chủ, tham gia vào liên minh sẽ không làm tông chủ hối hận.
Tuy mới chỉ bước ra một bước nhỏ nhưng với Dương Vạn Chân là một bước dài, thành công ở ngay phía trước, chỉ cần khắc ghi trong lòng.
Trưởng lão Ngân Hà giáo từ xa xông tới, biểu tình nghiêm túc nói:
- Tông chủ, sự việc có biến, Hắc Thiên tộc không đến Phục Sơn tông mà đi hướng khác!
- A?
Dương Vạn Chân ngây ra, sau đó nói:
- Đi, đi theo Hắc Thiên tộc xem đó là tông môn nào.
Dương Vạn Chân sốt ruột, may mắn quá, Hắc Thiên tộc không đến Phục Sơn tông mà đi tông khác, xem ra hôm nay có thể kéo hai tông môn vào.
Dương Vạn Chân ở giữa hư không truyền âm để toàn Phục Sơn tông yên lòng:
- Chu tông chủ cứ yên tâm, sau khi tham gia vào liên minh thì Ngân Hà giáo nhất định bảo vệ an toàn cho quý tông!
Dương Vạn Chân có ý tưởng là dùng cách không dính máu chậm rãi ăn mòn Phục Sơn tông.
Hư không, đám người Dương Vạn Chân nhanh chóng xuyên qua.
- Vì sao Hắc Thiên tộc bỏ qua? Tính khoảng cách Phục Sơn tông với bọn họ lẽ ra họ nên đạp đổ Phục Sơn tông trước mới đúng.
Dương Vạn Chân không hiểu nổi, không biết Hắc Thiên tộc nghĩ thế nào.
Trưởng lão nói:
- Tông chủ, theo ta thấy chắc vì Hắc Thiên tộc biết thực lực của Phục Sơn tông quá yếu, khó làm chuyện lớn gì được nên vòng đi tông môn khác, đến khi đó không tốn hơi sức cũng sẽ làm Phục Sơn tông thần phục.
Dương Vạn Chân gật gù, cảm giác trưởng lão nói có lý:
- Ừm, có lý.
Tri Tri Điểu lại đến, tờ giấy màu lam từ trên cao bay xuống, sau đó vỗ cánh kéo hai luồng sáng lam biến mất trong thiên địa.
Lâm Phàm mở ra xem kỹ.
[Phó cung chủ Tuyệt Thần cung trấn áp cường giả Đan giới, nuốt Thiên Hỏa đan cửu chuyển ngay trước mặt công chúng.]
[Hạng ba bảng Thiên Kiêu tham gia vào Đạo Thanh Vô Lượng cung.]
[Trên đỉnh Sắc sơn Cửu Đế Vực, một con rồng đen ngang nhiên xuất thế, tách rời một phần lãnh thổ của Cửu Đế vực.]
[Cường giả tuyệt thế Hỗn Độn Đao Đế định thu một nam nhân làm đồ đệ nhưng bị từ chối, nam nhân mang theo đứa bé rời đi, làm người đời kinh.]
[Một chỗ biên giới ra kỳ tài kinh thế, tự sáng tạo hệ thống tu luyện riêng cho cá nhân, tên là Thiên Tu.]
Lâm Phàm đọc đại khái, phát hiện mạng lưới tình báo của Tri Tri Điểu rất lợi hại.
Lão sư cũng bị vạch ra, được gọi là kỳ tài kinh thế. Còn tin Hỗn Độn Đao Đế định thu một nam nhân làm đồ đệ nhưng bị từ chối thẳng thừng, sao cứ cảm thấy giống như người kia.
Hắc Đế Chân Nguyệt, đã lâu không gặp, không biết đã chết hay còn sống, với tính cách của tên đó thì rất khó nói.
Đột nhiên phía chân trời xa tụ đoàn hỗn tạp đen nhánh, như có tà ma kéo đến tấn công, dần dần lan tràn, che đậy thiên địa.
Đệ tử canh giữ sơn môn hết hồn, vội gõ vang cảnh báo.
Tiếng thùng thùng vang lên, các đệ tử cảnh giác.
Lâm Phàm nhìn chăm chú:
- Tình huống gì đây?
Một bóng người lao ra từ mây đen ngòm hỗn tạp.
- A! Hắc Thiên tộc?
Lâm Phàm thấy Hắc Thiên Thần hai tay, Hắc Thiên Thần bốn tay, còn có Hắc Thiên Thần sáu tay.
Một đống đen kịt, khá nhiều Hắc Thiên Thần kéo đến.
Lâm Phàm cười bất đắc dĩ, nhưng không quá để bụng:
- Đúng là kỳ diệu, cứ tưởng Hắc Thiên tộc lại đi diệt tông môn nào, không ngờ đến Viêm Hoa tông, kiểu này giống câu nghĩ nhiều sẽ ứng lên người của mình?
Có đệ tử đến hỏi:
- Sư huynh, đó là cái gì vậy?
Bọn họ rất căng thẳng, không biết đó là cái gì, trông rất tà ác.
Lâm Phàm trấn an:
- Là một đám đến chịu chết thôi, đừng hoảng, có sư huynh ở đây, không lẽ sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Các đệ tử hơi sợ cũng hợp lý, nhưng quá sợ sệt không phải chuyện tốt, hơn nữa có gì phải sợ?
Hoàn toàn không cần thiết.
Có đệ tử nghe mấy lời Lâm sư huynh nói thì yên lòng. Đúng rồi, có Lâm sư huynh ở thì sợ quái gì, bọn họ vô cùng tin tưởng Lâm sư huynh.
Có đệ tử huơ tay thông báo:
- Mọi người đừng hoảng, Lâm sư huynh nói là không sao hết!
Những đệ tử lo âu đều bình ổn nỗi lòng, mỉm cười thư giãn.
Lâm Phàm bay lên, tới chỗ lão sư. Lão sư đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, sớm biết động tĩnh ở phía xa nhưng lão hết sức bình tĩnh, không để bụng.
Lâm Phàm ngồi xuống một bên, cầm trái cây lên tùy ý cắn một miếng, không xem chuyện Hắc Thiên tộc đến là việc lớn gì:
- Lão sư, sao Hắc Thiên tộc chọn Viêm Hoa tông chúng ta nhỉ?
Thiên Tu mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Đồ nhi hỏi vi sư thì vi sư biết hỏi ai? Nhưng hỏi họ chắc sẽ biết.
Có tiếng nổ truyền đến, tiếng động inh ỏi, hư không nổ tung, đó là vì Hắc Thiên tộc lao đến quá mau tạo thành chấn động.
Sóng âm như sóng triều liên miên không ngừng ập đến, đệ tử bình thường nghe sóng âm này miệng mũi bị chảy máu là chuyện bình thường, nhưng Lâm Phàm và Thiên Tu ngồi yên không nhúc nhích.
Khi sóng âm ập đến, bên trên tông môn hiện ra một màn sáng, sóng âm ập đến, màn sáng dao động triệt tiêu sóng âm.
Lâm Phàm bình phẩm:
- Đại trận hộ tông của Bất Diệt hoàng triều rất tốt.
Bất Diệt hoàng triều thật tuyệt, cho tài phú đều không phải loại rẻ tiền. Ví dụ như đại trận hộ tông này, có mấy trăm cái, đủ các kiểu mẫu, tất cả chồng chất bên trên Viêm Hoa tông thì rất khủng bố.
Thiên Tu cười nói:
- Thì cũng nhờ đồ nhi, mang nhiều bảo bối như vậy về cho tông môn.
Lần này đồ nhi mang đồ về thật sự là thứ tốt, giúp ích lớn cho tông môn, đủ tránh nhiều nguy hiểm.
Giờ phút này, bóng người rậm rạp lơ lửng bên trên Viêm Hoa tông, tiếng cười khùng khục mang hơi hướm khủng bố.
Một Hắc Thiên Thần bốn tay chân đạp lửa đen lạnh lùng nói:
- Các ngươi là tông môn gì, hãy xưng tên ra. Chắc các ngươi đã nhận thông báo của tộc ta, tông thần phục hãy cống hiến một vạn thiếu nữ.
Đệ tử tông môn ngước đầu lên nhìn. Họ đã nhớ ra, đoạn thời gian trước có ảo ảnh hiện ra, ảo ảnh đó là chủng tộc này đây mà, không ngờ họ tìm đến.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư nhìn xem, đối phương kéo đến nhiều thật, xem bộ dáng muốn ăn chắc chúng ta.
Hắn nhìn kỹ thì thấy mấy người quen.
Hai tên Cáp Già, Cổ Nhĩ khá quen mắt, lúc Lâm Phàm ở Hắc Thiên tộc được hai người này chăm sóc nhiều.
- Nhiều người có ích gì? Tưởng đông người là có thể quyết định sự việc sao?
Hắc Thiên tộc phát hiện không ai để ý tới mình thì nổi giận, bọn họ bị coi thường.
Hỏa Dung sợ hết hồn. Khi biết có người đến tấn công, lão định luyện tay thử, nhưng phát hiện những người ở trên trời toát ra hơi thở cực kỳ cường đại thì lão hèn, có vào Thần cảnh cũng vô ích.
Hỏa Dung đến chỗ sư huynh, thấy hai người bình tĩnh ngồi tán dốc làm lão nóng ruột nóng gan.
Hỏa Dung hoảng loạn nói:
- Sư huynh, người ta đã đánh tới cửa rồi mà sao hai người còn ở đây?
Nếu thật sự bị người đánh vào trong thì tàn đời thật.
Thiên Tu nhíu mày nói:
- Sư đệ, ngươi có bị ngốc không? Đặt nhiều đại trận hộ tông như vậy không lẽ để trưng chơi? Gấp làm gì, đừng nóng nảy, ngươi có thể mắng đối phương, miễn không ra phạm vi đại trận là an toàn.
Hỏa Dung nghe vậy sửng sốt, óc lóe tia sáng:
- Thật không?
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Không lẽ sư huynh lừa các ngươi?
Không hiểu sao các sư đệ nhát gan quá.
Cát Luyện mới bước chân vào Thiên Tu sơn phong nghe câu đó thì không ở lại lâu, trực tiếp bay lên cao, hít sâu một hơi quát lớn:
- Kẻ trộm cướp nào dám can dảm đến gây sự!
Cát Luyện bá đạo ra sân, tóc dài bay bay, gặp nguy không sợ, ngạo nghễ lơ lửng trên hư không.
Hỏa Dung mới định đi lên nhưng thấy Cát Luyện đã giành trước một bước, tức run người:
- Cái tên này sao tiện quá vậy!
Quá tiện.
Đệ tử tông môn hò reo:
- Là trưởng lão, Cát Luyện trưởng lão đi ra!
- Ghê gớm, đối mặt kẻ địch đến mà Cát Luyện trưởng lão gặp nguy không sợ, đây mới là phong phạm của trưởng lão tông mình chứ!
Lỗ tai của Hỏa Dung thính, nghe các đệ tử khen ngợi Cát Luyện thì rất muốn vạch trần, nhưng lão ráng nhịn. Những lời khen ngợi này lẽ ra là các đệ tử tặng cho lão, nhưng bây giờ đều bị Cát Luyện cướp mất.
Tiện nhân.
Còn về tông chủ, vẫn yên ổn trong sân của mình, trồng hoa, nuôi cá, ngẫu nhiên ngước đầu nhìn một cái rồi lại bận rộn việc của mình.
Chỗ đó không cần y.
Tông chủ thậm chí cảm thấy mình làm vật biểu tượng của tông là đủ rồi, sống vui vẻ, không cần nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận