Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 693: Khẩu chiến quần địch, sướng lên mây

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Cát Luyện ngẩng cao đầu, không chút e sợ nhìn chăm chú vào đám chủng tộc màu xanh đen trên cao.
Tuy biết hơi thở của đối phương hùng hậu, cảm thấy kinh dị nhưng Cát Luyện không chột dạ chút nào. Đang ở trong tông môn, có người che chở, càng có đại trận hộ tông phòng ngự, Cát Luyện không sợ đối phương dấy lên sóng to.
Một Hắc Thiên Thần bốn tay gầm lên:
- Láo xược!
Không ngờ có người dám can đảm ngông nghênh trước mặt Hắc Thiên tộc bọn họ.
Tiếng quát ồm làm người tim đập nhanh.
Cát Luyện giơ tay chỉ vào đối phương, mắng:
- Gan chó! Đám người kia, các ngươi đến tông của ta nhưng không biết tên tông ta, thật là to gan lớn mật, không thể tha thứ!
Đệ tử tông môn giật mình, tôn sùng nhìn Cát Luyện trưởng lão. Quá bá khí, đối diện nhiều cường địch vậy mà không chùn chân, chửi thẳng vào mặt, sự can đảm khiến người bội phục.
Thậm chí có đệ tử cảm thấy xấu hổ, mới rồi bọn họ đều bị hù.
Hỏa Dung đề nghị:
- Sư huynh, Cát Luyện như vậy không tốt lắm, hãy ngăn hắn lại.
Hỏa Dung rất bất mãn, tuy bọn họ không gặp các loại thương tổn nhưng thời gian dài chưa nếm mùi tự hào lần nào. Giờ có cường địch đến, nếu có thể khẩu chiến ba trăm hiệp với cường địch ngay trước mặt đệ tử toàn tông đã rất thỏa mãn, ai ngờ bị Cát Luyện giành lấy cơ hội này, tổn thương trong lòng Hỏa Dung khó miêu tả rõ.
- Sư đệ, sư huynh nói với ngươi rồi, nhanh hơn người một bước là đi trước một bước, ngươi trách được ai? Đã bị Cát Luyện giành trước thì kệ hắn đi, ngươi chờ lần sau.
Thiên Tu nhìn thấu suy nghĩ trong đầu họ, nhưng cũng nên để các sư đệ có dịp phát huy. Đã lâu như vậy rồi, không thể khiến các sư đệ không có chút cảm giác tồn tại trước mặt đệ tử tông môn.
Giữa hư không, Hắc Thiên Thần bốn tay tức điên, kinh mạch như rắn di chuyển trên thân hình màu xanh đen, hiển nhiên đã tức sắp xì khói.
- Đồ khốn kiếp, ngươi tìm cái chết!
Nếu là lúc trước Cát Luyện sẽ chột dạ, còn bây giờ chỉ muốn ha ha, tặng cho đối phương một câu, ngươi có thể làm gì được ta?
Giờ phút này, chỉ thấy Cát Luyện phất ống tay áo, một tay chắp sau lưng, ba ngón tay co lại, kiếm chỉ về phía đối phương.
- Đến tông ta càn rỡ, vốn nên tru sát ngươi, nhưng bản trưởng lão cho ngươi cơ hội sống, nhanh chóng rời đi, đừng tự chuốc lấy khổ, nếu không sẽ cho ngươi biết tông ta không phải chỗ càn rỡ!
Hàng loạt lời nói kích thích các đệ tử sôi trào máu nóng.
- Trưởng lão uy vũ!
- Tông ta không cho phép càn rỡ!
Đệ tử hò reo, Cát Luyện dẫn dắt họ bùng nổ cảm giác tự hào vì tông môn.
Hỏa Dung tức giận nghiến răng:
- Cái tên này, chọc ta tức ứa gan!
Cơ hội tốt biết bao, vậy mà bị Cát Luyện cướp mất, hận!
Lâm Phàm thở dài, ra oai là một loại tội, dễ bị nghiện, hắn lo Cát Luyện trải qua lần này rồi không thoát ra được. Ví dụ như Lâm Phàm chưa bao giờ ra oai làm gì, vì hắn oai sẵn rồi.
Nhìn sắc mặt của Hỏa Dung trưởng lão thì biết đã dồn nén quá lâu, trong người hơi nóng nảy.
Ngẫm lại cũng đúng, theo Lâm Phàm biết Hỏa Dung trưởng lão luôn kiềm nén, gặp chuyện gì cũng không vừa ý, luôn suy tính cho tông môn. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội trút ra nhưng bị Cát Luyện cướp mất, tức giận là đúng.
Lâm Phàm nhìn lên cao, nói:
- Lão sư, cũng tới lúc rồi, nên ra tay đánh đám Hắc Thiên tộc này về.
Hắn quan tâm nhất là Hắc Thiên Thần sáu tay, tu vi Chí Tiên. Nhưng không sao, đã đến rồi thì tạm thời đừng đi nữa.
Thiên Tu vội kéo Lâm Phàm lại:
- Đồ nhi, đừng xung động, có người đến!
Quả nhiên, phía xa có vô số bóng người lao đến, tốc độ rất nhanh, phương hướng là Viêm Hoa tông.
Hắc Thiên Thần bốn cánh tay oanh kích Viêm Hoa tông, nhưng thế công đều bị màn sáng ngăn cản. Nhưng đại trận hộ tông kia hơi khó ngăn cản, nếu Hắc Thiên Thần bốn tay đấm thêm một cú nữa là sẽ tan vỡ.
Tiếc rằng Viêm Hoa tông không chỉ có một đại trận hộ tông mà còn rất nhiều, muốn đánh phá nó cần thời gian hơi bị khủng bố.
Trước khi đối phương ra tay thì Cát Luyện hơi lo lắng, nhưng nhìn đối phương không cách nào đánh vào, lão thả lỏng thần kinh.
- Dừng tay!
Dương Vạn Chân lao nhanh đến, thấy tông môn này còn tồn tại thì thở phào, rốt cuộc đuổi kịp.
Cát Luyện nhìn đối phương, vẫn rất bình tĩnh:
- Còn các ngươi là ai?
Có đại trận hộ tông nên Cát Luyện không sợ chút nào, có giỏi thì đến đây, đằng sau còn hai núi dựa, sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Bán Thần cảnh?
Dương Vạn Chân cau mày, tông môn yếu quá. Hắc Thiên tộc giáng lâm mà chỉ có một Bán Thần cảnh ra nghênh chiến, đẳng cấp tông môn ngang ngửa Phục Sơn tông.
Dương Vạn Chân nói rõ ý đồ đến:
- Ta là hoàng chủ Dương Vạn Chân của Ngân Hà giáo, biết Hắc Thiên tộc giáng lâm nên đến hỗ trợ.
Sau đó y hỏi:
- Tông môn các ngươi là gì? Lần trước bản tông chắc đã thông báo về liên minh ở Thiên Vân sơn cho các ngươi rồi chứ?
Cát Luyện trả lời:
- Liên minh gì? Không biết.
Cát Luyện đâu biết liên minh, bình thường toàn tu luyện trong sơn phong, việc tông môn do Hỏa Dung quản lý.
- Lão sư, đồ nhi biết Ngân Hà giáo, tông môn này không được, có mang kỳ thị.
Lâm Phàm lắc đầu, rất là bất mãn, sau đó nói ra chuyện lần trước mình trải qua. Vì tông chủ tu vi Thiên Cương cảnh nên hắn không có chỗ trong cuộc họp, chỉ có thể buồn khổ đứng một góc, rõ là khinh người.
Thiên Tu nghe vậy cũng tức xì khói:
- Đồ nhi nói đúng! Tông môn như thế khác biệt lớn với tông mình, không có chút đạo đãi khách. Muốn chúng ta tham gia vào liên minh nhưng không có chỗ ngồi, tuyệt đối không tham gia vào, thậm chí không thèm thân thiện với họ!
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lão sư suy nghĩ giống hệt đồ nhi, lão sư nói xem nếu là Hỏa Dung trưởng lão thì chắc đã nói đỡ thay người ta.
Lão sư tốt hơn, suy nghĩ giống như hắn.
Hỏa Dung ở một bên nghe mà nín thở, ta trêu vào ai? Đang khó chịu lại bị tiểu tử này đá cho một cái, nơi này không phải chỗ cho người ở, không có nhân quyền! Có thực lực là có thể thích gì làm nấy sao?
Thiên Tu hắng giọng:
- Đồ nhi, chừa chút mặt mũi cho sư đệ của vi sư, hắn dù gì là sư đệ của vi sư.
Đừng không nể mặt vậy, sư đệ mà buồn quá máu dồn lên não thì không tốt.
Lâm Phàm gật đầu, nghe lời lão sư không nói về Hỏa Dung nữa.
Hỏa Dung thấy uất nghẹn, nói đến bây giờ sư huynh làm người tốt, thật quá đáng.
Lâm Phàm nảy ra mưu kế:
- Lão sư, chúng ta chờ xem đối phương muốn làm gì, vừa lúc Cát Luyện trưởng lão ở bên ngoài, với thực lực Bán Thần khó lọt vào mắt người ta, nếu đối phương dám can đảm nhục nhã chúng ta thì bọn họ tàn đời.
Đây là kiểu câu cá, chờ xem đối phương sẽ làm thế nào.
Thiên Tu ngẩn ngơ nhìn đồ nhi, chiêu này hơi bị thâm.
Lão ngước đầu nhìn một cái, giơ ngón tay cái lên:
- Đồ nhi, chiêu này cao!
Lâm Phàm tâng bốc:
- Nào có đáng gì, nhờ lão sư giáo dục giỏi, không cao sao được?
Hắn với lão sư không cần so đo mấy thứ này, không để ý tiểu tiết.
Lúc hắn còn nhỏ yếu toàn nhờ lão sư che chở, giờ mạnh lên rồi không biết nhường nhịn lão sư là thứ vô ơn.
- Cũng đúng, đúng là vi sư giáo dục tốt.
Hai bên kẻ tung người hứng.
Hỏa Dung mặt không biểu tình nhìn hai người, lòng thầm nhủ hai thầy trò vô sỉ, ở chỗ này ngột ngạt làm lão không thở nổi.
Tình hình trên hư không hơi nặng nề.
Ngân Hà giáo đến, Hắc Thiên tộc như hổ rình mồi, tuy Cát Luyện nói năng bình tĩnh nhưng chịu áp lực lớn, cố gắng không để mình lép vế.
Dương Vạn Chân trầm giọng nói:
- Trong Hắc Thiên tộc có ai làm chủ được? Bản tông có lời muốn nói, tông môn này tham gia vào liên minh, sẽ do Ngân Hà giáo ta che chở.
Một Hắc Thiên Thần sáu tay bước ra, thân hình màu lam, cổ đeo dây chuyền hạt châu xương người to, một con long mãng màu đen quấn quanh một cánh tay, hung hăng trừng mắt đối phương.
Hắc Thiên Thần xung quanh cung kính, biểu hiện kính sợ, đây là tộc lão.
Tộc lão sáu tay giọng âm trầm lạnh lùng nói:
- Hắc Thiên tộc và Ngân Hà giáo nước giếng không phạm nước sông, hiện giờ Hắc Thiên tộc ta muốn diệt tông môn, Ngân Hà giáo các ngươi cũng dám nhúng tay?
Dương Vạn Chân không lép vế, trực tiếp mở miệng nói:
- Đúng vậy! Hễ tông môn tham gia vào liên minh Ngân Hà giáo đều sẽ được Ngân Hà giáo bảo vệ, dù có khai chiến với Hắc Thiên tộc các ngươi cũng không tiếc!
Khai chiến gì đó chẳng qua là lời hăm dọa nhau. Dù sao không có thù sâu biển máu, hai tông mạnh trừ phi bị khùng mới đại chiến, đến lúc đó sẽ gặp mất mát lớn.
Hơn nữa Hắc Thiên tộc không cần thiết đại chiến với Ngân Hà giáo chỉ vì một Viêm Hoa tông.
Nên Dương Vạn Chân mới dám tràn đầy khí thế nói như vậy.
Cát Luyện lên tiếng răn dạy, không cho đối phương mặt mũi:
- Ai tham gia vào liên minh của Ngân Hà giáo các ngươi? Đừng tự tiện quyết định, Viêm Hoa tông ta sẽ không vào liên minh.
Càng nghe càng không dễ chịu, Viêm Hoa tông chúng ta mạnh như vậy cần gì tham gia vào liên minh Ngân Hà giáo?
Dương Vạn Chân nghe vậy mặt hơi biến sắc, có vẻ tức giận, tuy ngữ điệu lạnh nhạt nhưng ẩn chứa ý uy hiếp:
- Không tham gia vào liên minh thì tông ta sẽ không ngăn cản Hắc Thiên tộc giúp ngươi, khi đó tông môn của các ngươi sẽ gặp kết cục tông hủy người mất.
Cát Luyện nói:
- Ai cần ngươi hỗ trợ, tông của ta có tay có chân, cần các ngươi giúp làm gì?
Trưởng lão của Ngân Hà giáo quát mắng:
- Láo xược! Viêm Hoa tông các ngươi đừng không biết điều, tông chủ của tông ta không muốn các ngươi bị diệt tông mới ra mặt che chở các ngươi!
Cát Luyện giơ tay lên:
- Chờ đã.
Ngân Hà giáo tưởng đối phương hối hận, không ngờ câu tiếp theo làm bọn họ bùng nổ cơn giận.
- Các ngươi thật là tự ý quyết định. Tông ta cần các ngươi che chở cái gì? Ý của các ngươi là khinh thường tông ta phải không? Có giỏi thì đừng đi, chờ tông ta giải quyết Hắc Thiên tộc xong sẽ xử các ngươi sau, cho các ngươi nhận lỗi!
Cát Luyện cảm giác mình rất bá khí, nhiều năm qua lần đầu tiên bá khí như vậy, nếu không phải ở đây đông người thì lão đã rơi lệ đầy mặt, trút ra đè nén bao nhiêu năm.
Trong phút chốc đám người Ngân Hà giáo trừng mắt nhìn:
- Tìm cái chết!
Sắc mặt Dương Vạn Chân âm trầm như mực nước.
Cát Luyện chỉ vào đối phương, nói:
- Đừng cuồng, chờ đó, lão phu kêu người ra!
Đã trở mặt với nhau, Cát Luyện không chống đỡ được, cần tìm sư huynh và tiểu tử kia ra mặt.
Lâm Phàm câm nín:
- Lão sư, Cát Luyện làm hỏng việc rồi.
Cát Luyện bị đè nén lâu thật đáng sợ, nói chuyện rất gai góc đắc tội với người.
- Lão sư ở đây xem được rồi, đồ nhi đi rồi về.
Lâm Phàm đứng dậy, đạp không khí đi tới bên kia.
Cát Luyện vội vã chạy tới nói:
- Chuyện còn lại giao cho ngươi!
Lâm Phàm cười hỏi:
- Sướng không?
Cát Luyện siêu kích động nói:
- Sướng, quá sướng! Đời này lão phu chưa từng sảng khoái như vậy!
Khẩu chiến quần địch, không chút sợ hãi, mắng chửi là phải kinh thiên động địa mới đã. Giờ tâm tình của Cát Luyện thoải mái hơn nhiều.
- Hồi ấy nếu trưởng lão cùng Quân Vô Thiên đối phó với ta thì đã không có ngày hôm nay.
Lâm Phàm nhớ lại quá khứ, khi đó Cát Luyện trưởng lão rất hổ báo.
Cát Luyện rối rít xua tay:
- Đừng nhắc chuyện quá khứ, khởi đầu mới rồi.
Cát Luyện không muốn nhắc tới chuyện trước kia, Quân Vô Thiên là nỗi đau cả đời của lão, xem như bị mù mắt, tích góp một đời đều đổ lên người đối phương.
May mắn tiểu tử này bỏ qua hiềm khích lúc trước, còn cho Cát Luyện cơ hội biểu hiện.
Con người của hắn thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận