Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 694: Mợ nó, hèn dữ vậy

Cát Luyện vừa hâm mộ vừa ghen tỵ sư huynh, cuộc đời quá hạnh phúc, lúc trẻ thì tung hoành, về già tìm được đồ nhi như vậy, cả đời hạnh phúc mỹ mãn.
Ngược lại Cát Luyện tuổi trẻ bị sư huynh chèn ép, về già mù mắt đã chọn sai người, nhìn trúng Quân Vô Thiên, muốn bồi dưỡng người, dồn hết sức đầu tự vào đến cuối cùng tan vỡ thành bọt nước, suýt nữa không giữ được khí tiết tuổi già.
Tuy hâm mộ ghen tỵ sư huynh nhưng tiểu tử này đối xử với Cát Luyện khá tốt, còn kịp làm quen lại từ đầu.
- Giao những người này lại cho ngươi, lão phu không góp vui.
Cát Luyện không thể tham dự vào chuyện này, cũng không có năng lực đó, nếu đi lên rất có thể bị người đè xuống đất giáo dục. Lúc trước lên mặt một chút dã đủ, làm người phải tự hiểu sức mình.
Một trưởng lão mặc áo xanh của Ngân Hà giáo giơ tay phát ánh sáng từ trên cao đập xuống không khí:
- Lão già kia, nói mê sảng lung tung, lão phu phải cho ngươi biết tay!
Ngân Hà giáo vốn tưởng dựa vào cơ hội lần này lôi kéo Viêm Hoa tông tham gia vào liên minh, không ngờ đối phương chẳng những không nhận ý tốt của họ còn dám lên tiếng răn dạy lại.
Khoảnh khắc ra tay, ánh sáng huyễn lệ, uy thế vô biên nghiền áp đến.
Đại trận hộ tông mở ra, một màn sáng hiện ra, đây là một trong các đại trận hộ tông của Bất Diệt hoàng triều. Trưởng lão Ngân Hà giáo đè tay xuống, màn sáng rung rinh, răng rắc, mảnh nhỏ bay tứ tán.
- Thì ra là vậy, ỷ vào đại trận hộ tông nên mới dám tùy ý làm bậy, không sợ trời cao đất rộng.
Trưởng lão cười nhạt, cho rằng Viêm Hoa tông có đại trận hộ tông, tự tin núp vào mai rùa có thể bình yên vô sự, nhưng bọn họ tự tin quá mức rồi.
Trưởng lão Ngân Hà giáo mạnh mẽ nghiền áp, cuối cùng đại trận tan vỡ.
- Hừ! Để xem ngươi có thể mạnh miệng đến mức nào!
Khi trưởng lão định tiếp tục ra tay thì một đại trận hộ tông khác tỏa sáng chói lòa. Trưởng lão giật mình ngây người, nhanh chóng thụt lùi, không ngờ còn có đại trận nữa.
Một giọng nói vang lên:
- Ức hiếp tông môn của ta đến vậy sao?
Trưởng lão định tiếp tục tấn công nghe giọng nói đó thì tim rung lên, hư không trước mặt bị đè ép, một bóng người xuất hiện trước mặt lão.
Khi trưởng lão phản ứng lại thì thấy nắm đấm đánh tới, lão định ngăn cản nhưng cảm giác khí thế oanh kích hơi bị mạnh mẽ.
- Ha ha ha!
Lâm Phàm không thèm để trưởng lão Ngân Hà giáo hơi láo này vào mắt, cho một nắm đấm mạnh vào bụng.
Lâm Phàm thích đánh vị trí này nhất, đấm một cái dạ dày quặn thắt, đủ lấy nửa cái mạng của đối phương.
Trưởng lão bị ăn đấm, người rung lên, cong lưng như con tôm, trái cổ lên xuống, phun ra búng máu. Trưởng lão không tin nổi mình bị một đấm của đối phương trấn áp.
Các đệ tử hưng phấn, máu nóng sôi trào:
- Lâm sư huynh lợi hại!
Sư huynh ra tay, trưởng lão lúc trước vênh váo liền bị trấn áp, sung sướng lòng người.
Bộp!
Lâm Phàm giơ tay chộp đầu đối phương tùy tay ném vào nhóm bạn của trưởng lão, hắn ngước đầu nói:
- Các ngươi rất càn rỡ, tông ta không chọc vào ai vậy mà các ngươi vừa tới cửa đã muốn đánh nhau, rõ là không để bản phong chủ vào mắt.
Dương Vạn Chân giật mình, không phải sợ hãi đối phương mà vì không ngờ đến thực lực của tông môn còn có cường giả như vậy.
Trưởng lão này không mạnh nhất nhưng cũng đến cấp bậc Đại Thánh cảnh đỉnh, vậy mà bị đối phương nghiền áp, thật khó chấp nhận.
Hắc Thiên tộc Cáp Già biểu tình hờ hững, nhưng khi nhìn người đi ra từ Viêm Hoa tông thì sửng sốt, trông hơi quen mắt, càng nhìn càng thấy quen.
Lâm Phàm bước ra đại trận hộ tông, chân đạp hư không nhìn hai đoàn người, lạnh nhạt nói:
- Nói đi, các ngươi muốn làm gì? Hoặc nên nói là Hắc Thiên tộc các ngươi lúc trước đùa với bản phong chủ?
Nói đến đây Lâm Phàm nhìn sang Hắc Thiên tộc. Hắn đã giao tiếp với chủng tộc này, để lại ấn tượng khắc sâu, mới qua bao lâu mà họ đã xóa trí nhớ khỏi não rồi, hay vì lại mạnh lên nên muốn càn rỡ?
Cáp Già giật nảy mình, thụt lùi một bước, bốn cánh tay siết chặt, hơi khủng hoảng, thậm chí mờ mịt:
- Là ngươi!
Cáp Già không biết tại sao tiểu tử này ở đây.
Cổ Nhĩ cũng vậy, gã vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện xảy ra lúc đó.
Tiểu tử này thực lực không mạnh nhưng làm toàn bộ Hắc Thiên tộc kinh hoàng, cuối cùng tộc lão cúi đầu, lấy tài phú ra, tặng nữ nhân mới tiễn ôn thần này đi.
Không ngờ sẽ chạm mặt tại đây.
Có ngàn vạn ngựa xanh chạy rầm rập trong lòng Dương Vạn Chân. Y là người có dã tâm, thích thu phục tông môn khác mà không đổ máu, tuy lúc trước gặp chút rắc rối nhưng mọi việc đều thuận lợi. Bây giờ đụng phải chướng ngại trước tông môn này, còn bị nhục nhã, lòng Dương Vạn Chân rực cháy lửa giận, thậm chí muốn liên minh với Hắc Thiên tộc trực tiếp diệt tông môn không biết trời cao đất rộng này.
Nhưng tình huống hiện giờ không thích hợp, người đi ra quen với Hắc Thiên tộc, xem bộ dáng có vẻ quen thân, hay là trước kia có qua lại?
Lâm Phàm rất bình tĩnh, hắn tạo ám ảnh quá lớn cho Hắc Thiên tộc, đời này chỗ hắn chết nhiều nhất là ở Hắc Thiên tộc. Khi đó hắn chỉ là Truyền Kỳ cảnh, dựa vào thân bất tức đè ép Hắc Thiên tộc nhận hèn, càng không nói đến bây giờ hắn là Đại Thánh cảnh đỉnh, nếu hắn muốn có thể lấy mạng của họ.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, xem ra các ngươi còn nhớ bản phong chủ, không tệ, xem như có lòng.
Lâm Phàm nhìn về phía Hắc Thiên Thần sáu tay:
- Ta còn nhớ lúc đó hình như ngươi có mặt ở hiện trường? Tộc lão của Hắc Thiên tộc các ngươi đã hỏi, muốn biết tông môn của bản phong chủ ở đâu, sau này gặp sẽ nhường bước rút lui, nhưng sao bây giờ dám chủ động tới cửa khiêu khích? Xem ra các ngươi chưa nếm đủ đau khổ, có muốn bản phong chủ đi Hắc Thiên tộc các ngươi một chuyến không?
Câu này làm Hắc Thiên tộc hết hồn.
Những Hắc Thiên Thần hai tay đi theo cùng sợ tên này gần chết.
Khi ấy người này vào Hắc Thiên tộc, không biết bao nhiêu Hắc Thiên Thần hai tay chết thảm tại chỗ, không lắp ráp xác lành lặn được, nếu tên này lại đi Hắc Thiên tộc thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Tộc lão sáu tay đã trải qua sự kiện lúc đó kêu lên:
- Chờ đã, đừng xung động!
Trán tộc lão sáu tay rịn mồ hôi lạnh, mới nãy không ra tiếng không phải coi khinh đối phương, đang suy nghĩ nếu để tiểu tử này lại đến Hắc Thiên tộc một chuyến thì kết cục thê thảm cỡ nào.
Gã hơi hối hận, là tên khốn nào đề nghị chinh phục tông môn này, vì sao xui khiến tìm đến chỗ này.
Tộc lão sáu tay nói:
- Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tộc ta đi ngay đây, tuyệt đối không quấy rầy!
Với tu vi và địa vị của tộc lão sáu tay tuyệt đối không nhận thua với ai, dù Ngân Hà giáo muốn khai chiến thì gã cũng không hèn.
Nhưng bây giờ thì khác, tiểu tử này siêu khủng bố, rất khó hiểu, đấu cứng với đối phương là tự tìm chết.
Hắc Thiên tộc không chịu nổi đối phương giày xéo.
- Chuyện gì xảy ra!?
Dương Vạn Chân hết hồn, Hắc Thiên tộc muốn đi? Thật không tin nổi. Hắc Thiên tộc muốn chinh phục Nguyên Tổ vực, vậy mà giờ chưa đánh nhau, chỉ vì thấy một người đã muốn rút lui, chuyện này không phù hợp sự thật.
Dương Vạn Chân thấy rõ ràng, thực lực của tên này tạm được, Đại Thánh cảnh đỉnh, nhưng cách xa đẳng cấp như họ.
Dương Vạn Chân châm chọc:
- Ha ha ha! Không ngờ Hắc Thiên tộc các ngươi nhát gan như vậy, đối phương chỉ là Đại Thánh cảnh tầm thường mà các ngươi đã bị hù sợ rút lui. Lòng can đảm có bấy nhiêu mà muốn chinh phục Nguyên Tổ vực, đừng làm người ta cười chết!
Nếu Hắc Thiên tộc ra tay, Dương Vạn Chân có thể thừa dịp đó nhìn Viêm Hoa tông không biết điều sẽ lộ ra bộ dạng thê thảm cỡ nào.
Nhưng nay xem ra Hắc Thiên tộc định rút lui, làm loạn tiết tấu của y.
Tộc lão sáu tay lạnh lùng liếc Dương Vạn Chân:
- Ngươi giỏi, ngươi lên đi, không biết gì chỉ biết đứng nói nhảm.
Thứ ngu muội thì biết gì?
Phải tự mình trải qua mới biết tiểu tử trước mắt khủng bố biết bao.
Trong cơn lũ đổ xô không dứt kia, dù tâm thái cứng như tảng đá cũng phải nứt vỡ.
Nếu không kinh khủng như vậy thì sao Hắc Thiên tộc bọn họ nhận hèn.
Dương Vạn Chân vừa kinh vừa giận, định quát nạt đối phương, nhưng chưa mở miệng thì bên Hắc Thiên tộc đã tỏ thái độ.
Tộc lão sáu tay ôm quyền, muốn đi:
- Lần này là Hắc Thiên tộc chúng ta mắt mù, ta đại biểu tộc của ta xin lỗi quý tông.
Tiểu tử này siêu huyền bí, tạm thời không thể trêu vào.
Lần trước gặp mới chỉ là Truyền Kỳ cảnh, bây giờ đã là tu vi Đại Thánh cảnh, nếu Đại Thánh cảnh đi Hắc Thiên tộc gây sự thì hậu quả rất khủng khiếp.
Lâm Phàm giơ tay ngăn Hắc Thiên tộc rời đi:
- Chờ đã!
Tộc lão Hắc Thiên tộc không nghe theo, chỉ muốn đi thật nhanh.
- Còn đi? Vậy chốc lát nữa bản phong chủ sẽ đi Hắc Thiên tộc các ngươi một chuyến.
Một câu làm tộc lão sáu tay mặt biến sắc. Quá đáng, dây dưa không tha, bọn họ không phá hoại Viêm Hoa tông, sao không chịu bỏ qua cho họ?
Hắc Thiên tộc bọn họ thừa nhận hơi sợ Lâm Phàm.
Không giết chết được, mỗi lần đến đều phá hoại Hắc Thiên tộc nặng nề, nếu cứ tiếp tục thế này mấy trăm lần, mấy ngàn lần thì Hắc Thiên tộc tiêu đời.
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Các ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, bản phong chủ tính sổ với các ngươi, không chịu nhận cũng được, nhưng tự gánh lấy hậu quả.
Cáp Già và Cổ Nhĩ siết chặt nắm đấm bốn cánh tay, xanh mặt:
- Quá đáng hết sức!
Trước mắt bao người mà đối phương uy hiếp họ như đang răn dạy con kiến, làm lòng họ không phục.
Tộc lão sáu tay phồng lên can đảm, mở miệng nói:
- Ngươi hơi quá đáng, tuy tộc ta không muốn đối địch với ngươi nhưng quá đáng như vậy thì Hắc Thiên tộc ta cũng không ngán ngại.
Lâm Phàm giơ tay, tùy ý nói:
- Được thôi, vậy các ngươi đi đi, qua một thời gian ngắn bản phong chủ sẽ tự tìm tới cửa.
Nếu muốn đi cứ việc đi, hắn không quan tâm.
Tộc lão sáu tay thầm bực tức, khinh người quá đáng, rõ rành rành là hăm dọa, uy hiếp.
Cáp Già không cam lòng hỏi:
- Chúng ta làm sao bây giờ hả tộc lão?
Đã bao giờ Hắc Thiên tộc bọn họ bị người uy hiếp như vậy? Còn trước bao ánh mắt nhìn.
Tộc lão nghẹn nửa ngày mới nói:
- Chờ.
Các đệ tử Viêm Hoa tông ngây ngẩn, há hốc mồm, hưng phấn người run khẽ.
Sư huynh thật sự rất bá khí.
Thiên Tu cười hỏi:
- Sư đệ thấy sao? Các ngươi không bằng đồ nhi của lão phu đúng không?
Cát Luyện nheo mắt, phớt lờ sư huynh. Lại muốn nhục nhã bọn họ đây mà, tuyệt đối không tiếp lời.
Hắc Thiên tộc nghe lời đứng im không nhúc nhích.
Lâm Phàm vừa lòng gật gù, xem như có chút ánh mắt và kiến thức, hắn cũng không ngờ việc lần trước tạo ảnh hưởng lớn như vậy cho Hắc Thiên tộc.
Sau đó Lâm Phàm nhìn sang Ngân Hà giáo.
Dương Vạn Chân cảm nhận ánh mắt kia, bất giác đứng thẳng người, ngạo nghễ đối diện với Lâm Phàm.
Tuy không biết Hắc Thiên tộc và người này có dính dáng gì với nhau nhưng Ngân Hà giáo bọn họ không e sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận