Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 695: Ta sớm một ánh mắt nhìn thấu

- Hoàng chủ Ngân Hà giáo, Dương Vạn Chân, bản phong chủ biết ngươi.
Lâm Phàm không xem trọng người này, không biết cách làm người, coi khinh kẻ khác, làm hắn rất là bực bội, một kẻ thực dụng.
- A, không ngờ ngươi biết ta, mà cũng nên biết con người của Dương Vạn Chân này ra sao, lôi kéo Viêm Hoa tông tham gia vào liên minh cũng vì tốt cho các ngươi. Vực ngoại giới dung hợp, nguy hiểm bốn bề, người người cảm thấy bất an, chỉ có đoàn kết với nhau mới không ngừng lớn mạnh được.
Dương Vạn Chân kiềm nén tức giận trong lòng. Viêm Hoa tông đã chọc giận y nhưng y sẽ không giải quyết họ dễ dàng như vậy, lôi kéo Viêm Hoa tông tham gia vào liên minh sẽ có nhiều cơ hội giày vò đối phương.
Lâm Phàm không nể mặt nói:
- Ha ha ha! Thú vị, con người của Dương Vạn Chân nhà ngươi thế nào? Hôm nay bản phong chủ sẽ nói rõ cho ngươi biết, đó là tồi tệ, vô sỉ, ánh mắt mang kỳ thị!
Lâm Phàm cực kỳ bất mãn người này, tuy chuyện đã trôi qua nhưng hắn hẹp hòi, dễ ghi hận.
Mà nếu đã ghi thù rồi thì khó xóa.
Lâm Phàm mới nói xong người bên Ngân Hà giáo nổi giận:
- Láo xược!
Người này nói bây bạ cái gì, dám nhục nhã tông chủ của họ, hoàn toàn không thể tha thứ được!
- Láo cái đầu các ngươi! Câm mồm hết cho bản phong chủ! Không phục thì lên đánh, xem bản phong chủ có đập chết các ngươi không! Hành vi cử chỉ của đám người khiến bản phong chủ rất khó chịu. Đặc biệt là Dương Vạn Chân nhà ngươi, liên minh ở Thiên Vân sơn, đăng ký tông môn, tông chủ của tông ta thực lực hơi yếu chút thì có sao? Bản phong chủ thay tông môn đi tham gia, chẳng những bị đệ tử đăng ký coi khinh, còn lĩnh thẻ gỗ, không có cả vị trí, có kiểu coi thường người như vậy sao!?
Thật ra chuyện này vốn không to tát gì, Lâm Phàm không để bụng, chẳng phải muốn mắng đối phương nên tìm đại cái cớ.
Dương Vạn Chân nghe câu đó thì nhíu chặt mày, thật sự tin tưởng, cho rằng Viêm Hoa tông không thân thiện với Ngân Hà giáo là vì chuyện này.
Dương Vạn Chân biết chuyện thẻ gỗ, cũng vì bất đắc dĩ.
Nếu không làm như vậy sao khiến tông môn tham gia liên minh cảm giác tầm quan trọng của bản thân? Cho những tông môn nhỏ yếu biết một đạo lý, đó là tông yếu được vào liên minh là quanh vinh lớn lao vô cùng.
Dương Vạn Chân im lặng thật lâu sao nặn ra một câu:
- Thật ra chuyện này là hiểu lầm.
Trừ nói như vậy ra còn biết làm sao bây giờ?
Dương Vạn Chân rủa thầm trong bụng tông môn gì quái đản, sao thực lực của tông chủ thấp như vậy, cầm thẻ gỗ thì chắc dưới Bán Thần cảnh.
Tông chủ của tông môn có tu vi Bán Thần, một phong chủ thì tu vi Đại Thánh, tông chủ làm sao sống nổi vậy? Nên sớm bị lật đổ.
Lâm Phàm xua tay, không muốn nghe giải thích nhiều.
- Đủ rồi, nói nhiều vô ích. Ngân Hà giáo các ngươi đến tông của bản phong chủ gây sự tức là không nể mặt tông môn, ngươi còn lời nào để nói?
Lâm Phàm không sợ chọc tức đối phương, tình huống tệ nhất là gì?
Cùng lắm đại chiến một trận, liều mạng ngươi chết ta sống.
Đương nhiên hắn không sợ kiểu này.
Phía xa có chấn động, ánh sáng chiếu tới, thiên địa khác lạ, hạo nhiên chính khí ngưng tụ thành con rồng trắng nhỏ ở phương xa điên cuồng gào thét bay tới.
Khí thế dâng trào, chính nghĩa mênh mông, không thể coi thường.
- Hắc Thiên tộc, dừng tay!
Người chưa đến giọng đã như sấm sét ầm vang khắp thiên địa, mây đen trên trời bị chấn nát, trời sao trong vắt.
Lâm Phàm có đọc từ Tri Tri Điểu biết sẽ có người ở vực ngoại giới khác đến, người đó tên Tần Phong, đến để ngăn cản việc làm tàn ác của Hắc Thiên tộc. Hắn cảm thấy rất hứng thú, có lai lịch cỡ nào khiến một người chính nghĩa đến vậy. Còn xưng hô là sứ giả hòa bình, cùng chung nguồn gốc với Viêm Hoa tông, có chung lý tưởng và mục tiêu như họ.
- Các vị, Tần Phong đã đến, tuyệt đối không cho Hắc Thiên tộc diệt tông môn của các người!
Bóng người ở phía xa lao đến càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trên không trung.
Mặc áo trắng, khuôn mặt anh tuấn, tóc đen bay bay, chân đạp trên con rồng trắng mấy trăm trượng. Rồng trắng dữ tợn, hơi thở phi phàm, nhìn liền biết không phải thứ phàm.
Biểu tình của Tần Phong nghiêm túc, khi thấy Hắc Thiên tộc thì nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
- Hơi thở hắc ám, giết chóc quá nặng, xem ra Hắc Thiên tộc đúng là đã diệt nhiều tông môn.
Khi nói đến đây Tần Phong lộ vẻ khó chịu:
- Tần Phong ta đã đến quá muộn, không thể cứu nhiều người.
Dương Vạn Chân thầm nhủ người này bị khùng sao?
Trong óc Dương Vạn Chân nảy ra một ý. Chưa hiểu biết nhiều về vực ngoại giới khác, chủ yếu là y không dám lỗ mãng rục rịch, chưa biết vực ngoại giới ra sao, người mới đến này thoạt trông không phải hạng người ham giết chóc, cảm giác giống người tốt đến khờ khạo.
Dương Vạn Chân nảy ra một ý, hỏi:
- Xin hỏi người là Tần Phong?
Dương Vạn Chân dùng tôn xưng, đầu tiên là vì phát hiện khí thế của đối phương không yếu hơn mình, thực lực mạnh vừa trẻ tuổi như thế, rất không tầm thường, lôi kéo quan hệ sẽ giúp ích rất lớn cho Ngân Hà giáo đi lên vũ đài cao hơn.
Khuôn mặt Tần Phong bình tĩnh, ôm quyền đáp:
- Tại hạ đúng là Tần Phong.
Tần Phong đến đây để ngăn cản việc ác của Hắc Thiên tộc. Vực ngoại giới dung hợp, sao có thể để xảy ra chuyện thảm thiết diệt tông như vậy? Người ta có thể khoan dung nhưng gã tuyệt đối không cho phép.
Khi thấy Hắc Thiên tộc, Tần Phong rõ ràng cảm nhận hơi thở nhuộm máu trong người đối phương.
Tần Phong nhìn về phía Viêm Hoa tông, thở phào nhẹ nhõm, gã đến kịp lúc, Hắc Thiên tộc chưa ra tay với tông môn này.
Dương Vạn Chân vội tiến lên nói:
- Kính đã lâu, lúc xem câu nói trên Tri Tri Điểu làm ta xúc động với thảm án diệt tông của Hắc Thiên tộc, nên tự mình đứng ra tổ chức liên minh, vì muốn mỗi tông môn nhỏ yếu liên hợp lại với nhau, cùng nhau tiếp tục sống sót, ngăn chặn loại tồn tại tà ác như Hắc Thiên tộc.
Tần Phong kinh ngạc hỏi:
- Không biết ngươi là . . .?
Tần Phong rất có hảo cảm với loại người trân trọng hòa bình, nghe đối phương nói mấy lời này làm gã muốn kết bạn.
Dương Vạn Chân cười nói:
- Tại hạ là hoàng chủ của Ngân Hà giáo, Dương Vạn Chân, không biết Tần huynh đến từ đâu?
Tần Phong cười đáp:
- Ta đến từ Thiên vực, khi biết chuyện Hắc Thiên tộc thì vội đến, tiếc rằng không thể cứu tông môn lúc trước bị Hắc Thiên tộc tiêu diệt, thật tiếc thương.
Dương Vạn Chân thương cảm lau nước mắt, làm như rất đau buồn vì chuyện này:
- Ài, không thể trách Tần huynh, khi biết chuyện thì đã muộn. Ta cũng bất lực, tuy cách nhau rất gần nhưng xong chuyện mới biết.
Các trưởng lão Ngân Hà giáo nức nở nói:
- Đám Hắc Thiên tộc trời đánh đó nên bị tiêu diệt, toàn tông môn kia vô cùng thê thảm!
Lâm Phàm không nhịn được nữa:
- Mợ nó, các ngươi diễn quá thật, Ngân Hà giáo diễn giỏi dữ. Các ngươi vứt mặt đi đâu rồi? Vì ôm chân mà lời như vậy cũng nói ra được, ghê tởm chết! Tên kia đến từ vực ngoại giới khác, các ngươi muốn lôi kéo làm quen, ghê gớm, bằng vào ngươi? Đúng rồi, là ngươi đấy, nhìn cái gì? Lớn già đầu rồi còn chảy nước mắt, lúc trước nói mấy lời bá đạo với tông ta đã bỏ đi đâu?
Lâm Phàm nói một tràng, không quan tâm sắc mặt đám người Ngân Hà giáo ngày càng đen hơn.
Đám người Ngân Hà giáo rất muốn nuốt sống Lâm Phàm, nhưng Tần Phong xuất hiện, bọn họ không thể biểu hiện quá tức giận, nếu bị chọc thủng thì không hay.
Một trưởng lão lúc trước to tiếng giờ mặt hiền từ, dịu giọng khuyên nhủ:
- Xin nói chuyện cẩn thận, tông ta hiền hòa nhưng không chấp nhận bị chửi rủa.
Nhìn xem, nhìn kỹ xem, hoàn toàn thay đổi, lúc trước trưởng lão này cực kỳ vênh váo giờ làm mặt hiền, nếu không phải cảnh tượng lúc nãy còn rõ ràng ngay trước mắt thì Lâm Phàm tưởng đâu nhìn lầm người.
Tần Phong nhìn Lâm Phàm, ôm quyền hỏi:
- Không biết vị huynh đài này là . . .?
- Viêm Hoa tông, Lâm Phàm.
Lâm Phàm tự giới thiệu, chờ xem đám người kia có thể chơi trò gì. Còn về Tần Phong, gã đến từ Thiên vực khiến người hơi hứng thú, không biết Thiên vực trông thế nào.
Lâm Phàm cười nói:
- À phải rồi, Tần Phong đúng chứ? Bản phong chủ nhắc ngươi một tiếng, vị Dương tông chủ đứng cạnh ngươi cực kỳ xấu xa, hắn nói liên minh chẳng qua là để cai quản Nguyên Tổ vực. Theo bản phong chủ thấy đối phương xem ngươi chân chất khờ khạo, ngốc nên muốn lợi dụng, đừng để bị lừa.
Tần Phong ngây ra, sửng sốt nhìn Dương Vạn Chân. Ban đầu gã không nghĩ nhiều, nhưng nghe mấy câu này làm gã nhìn kỹ lại Dương Vạn Chân.
Dương Vạn Chân tức điên:
- Câm mồm, đừng hòng ngậm máu phun người!
Không ngờ tiểu tử này nói ra lời như thế, y muốn kết bạn với Tần Phong vì mong sau này vào vực ngoại giới khác sẽ có người chỉ đường, nào ngờ bị tiểu tử này vạch mặt trước công chúng, khiến Dương Vạn Chân quê quá hóa igận.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh nói:
- Ngậm máu phun người? Vậy ngươi thề đi, thề ngươi liên minh các tông không hề có ý đồ riêng, nếu không sẽ bị trời giáng sét đánh chịu không? Rất đơn giản, cũng dễ chứng minh sự trong sạch của ngươi nhất.
Cách này rất tốt, nhưng hắn biết Dương Vạn Chân không dám thề, hắn sớm nhìn thấu bụng dạ của y rồi.
Ngực Dương Vạn Chân lên xuống, ước gì bầm thây Lâm Phàm ra vạn mảnh:
- Ta . . .!
Cách như vậy cũng nghĩ ra được, rõ ràng là muốn dồn y vào đường cùng, tự vả mặt già trước mắt đối phương.
Cuối cùng Dương Vạn Chân quay sang nhìn Tần Phong:
- Tần huynh, tiểu tử này âm hiểm xảo trá, có quan hệ thân thiết vô cùng với Hắc Thiên tộc, không thể nghe lời nói từ một phía của hắn!
Tần Phong ngơ ngác nói:
- Dương tông chủ nói vậy là sao? Ta có nghe theo đối phương hay không thì ảnh hưởng gì lớn đến ngươi sao?
Dương Vạn Chân ngạc nhiên xoe tròn mắt, không ngờ Tần Phong nói câu như vậy:
- Hả?
Tần Phong tiếp tục bảo:
- Ta biết thuật nhìn người, những lời Dương tông chủ nói với ta đều là giả dối, ngược lại vị huynh đài này nói toàn là lời thật. Cách đơn giản nhất là ngươi làm tông chủ, đệ tử tông môn sau lưng ngươi ánh mắt nhìn người ẩn chứa kính sợ nhưng không có tôn kính. Còn vị huynh đài này, ánh mắt đệ tử đứng dưới nhìn huynh ấy có tôn kính, kính nể, cho nên so sánh là biết ngay cao thấp thế nào.
Những lời Tần Phong nói làm Dương Vạn Chân muốn hộc máu.
Nói cái quái gì vậy?
Vì sao ra nông nỗi này? Nếu tiểu tử này đã sớm nhìn thấu thì nói nhảm với y đến bây giờ làm chi?
Đùa nhau à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận