Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 696: Ừ, tôn tử

- Huynh đệ, chỉ số thông minh của ngươi không tầm thường, ngang ngửa bản phong chủ.
Hiếm khi Lâm Phàm khen ai, hôm nay phá lệ khen Tần Phong không biết từ đâu tới, xem như cho đối phương tiếp đãi quy cách cao nhất.
Tần Phong mỉm cười nói:
- Đa tạ huynh đài khen ngợi, Tần Phong này không ngốc, có chút trí tuệ. Huynh đài được nhiều đệ tử ủng hộ hiển nhiên cũng không phải người bình thường, có lẽ chúng ta cùng một loại người.
Lúc này Thiên Tu bay lên cao, khí thế bùng nổ vững vàng, hình tượng cao nhân lớn tuổi bày ra, cực kỳ kinh người:
- Chàng trai, ngươi nói câu này rất đúng, chúng ta đều là người trân trọng hòa bình.
Lão sư xuất hiện không có gì đáng để ngạc nhiên, lúc này mà lão sư không ra mặt mới kỳ cục.
Tự sáng tạo hệ thống tu luyện riêng, cách điệu không thấp, không đi ra khoe một chút thì thật có lỗi với bản thân.
Tần Phong vốn rất bình thường đột nhiên rùng mình, khi nhìn Thiên Tu thì con ngươi co rút, cực kỳ kinh sợ, tay run run giơ lên, bật thốt:
- Gia gia!
Lâm Phàm đang cười tươi nghe câu này cũng rùng mình, tên này từ đâu đến, tới nhận tổ quy tông?
Thiên Tu thấy đối phương gọi mình là gia gia thì cũng đáp lại:
- Ừ, tôn tử.
Có lợi thì ngu gì không chiếm?
Rất nhanh Tần Phong phản ứng lại, mặt hơi ửng đỏ nói:
- Xin lỗi lão gia tử, nhận sai, tại người giống gia gia của ta quá, tiếc rằng gia gia đã chết sớm.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- À, không sao, lão phu cũng nhận sai, lão phu không có tôn tử.
Tâm tình của Thiên Tu khá tốt, mới bay lên đã có tôn tử đến chào, tuy là nhầm lẫn nhưng coi như kiếm lợi một chút.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
- Lão sư hơi bị thâm.
Chiếm lợi bằng miệng kiểu này hơi sướng.
Thiên Tu ho nhẹ:
- Đồ nhi, không thể trách vi sư, tự dưng có tôn tử, không thể không nhận.
Lâm Phàm gật gù:
- Có lý.
Lão sư nói rất có lý, lợi đến mà không chiếm thì khác nào đồ ngu.
Tần Phong nhìn Thiên Tu chằm chằm, càng xem càng giống, nhưng gã biết không phải gia gia của mình, bề ngoài hơi giống thôi.
- Lão gia tử chớ trách, cảm giác người rất giống gia gia của ta.
Thiên Tu đang trò chuyện với đồ nhi thấy chàng trai này dây dưa không dứt, muốn nhận thân thích đến vậy sao?
Thiên Tu ngẫm nghĩ, cảm thán rằng:
- Ài, chàng trai, lão phu không có tôn tử, nhưng có đồ nhi cũng xem như hài nhi của lão phu, nếu hắn có hài tử có lẽ bộ dạng tôn tử của lão phu sẽ tuấn tú giống như ngươi.
Lâm Phàm kéo tay áo Thiên Tu, hơi hoảng hốt sốt ruột nói:
- Lão sư, lời này hơi có vấn đề.
Thiên Tu trầm tư một giây, đột nhiên phát hiện đúng là lạ thật:
- Đồ nhi, đừng quá để ý bề ngoài, không nói chuyện này nữa.
Tần Phong ngẩn người sau đó bật cười.
Lúc này Dương Vạn Chân của Ngân Hà giáo biểu tình cực kỳ khó xem.
Tình huống vừa rồi làm y không có lời nào để nói, càng căm hận Viêm Hoa tông hơn, đều tại tiểu tử này làm hỏng việc lớn của y.
Người của vực ngoại giới khác đến, y tìm cơ hội lôi kéo làm quen, nhưng giờ bị tiểu tử này quấy phá mất hết, y không nuốt trôi cục tức này được.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc ra tay, không nói đến Viêm Hoa tông, dù biết lai lịch của Tần Phong nhưng không rõ thân phận, tu vi mạnh cỡ nào, tạm thời không rõ ràng.
Ngược lại Hắc Thiên tộc rất lúng túng, bọn họ đã đứng tại chỗ thật lâu, không cho bọn họ đi thì ít nhất nên nói gì đi chứ, cứ đứng đực mặt ra thế này sao được.
Về chuyện Hắc Thiên tộc diệt tông môn người ta thì bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì.
Ngươi không thần phục thì diệt ngươi, nếu ngươi thần phục vậy sẽ che chở ngươi, chuyện rất bình thường, sao vực ngoại giới dung hợp rồi có nhiều người thích lo chuyện bao đồng quá vậy?
Thật là khó hiểu.
Dương Vạn Chân tìm lỗ hổng đột phá, hy vọng có thể lôi kéo quan hệ với Tần Phong:
- Tần huynh, Hắc Thiên tộc ở ngay đây, chẳng bằng chúng ta liên hợp lại giết chết, trả lại bầu trời trong xanh cho vực ngoại giới?
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Chém giết cái gì? Trên trời có đứng hảo sinh, hở chút đòi chém giết, ít ra cho người ta một cơ hội thay đổi làm lại mới đúng. Không phải bản phong chủ chỉ trích gì Ngân Hà giáo các ngươi, nhưng làm vậy là cực kỳ tàn nhẫn.
Dương Vạn Chân siết chặt hai nắm đấm, trán nổi gân xanh:
- Ngươi nói cái gì!?
Thật sự không nhịn được nữa, năm lần bảy lượt châm chọc y, rõ ràng là cắn chết không nhả.
- Lâm huynh nói có lý, trên trời có đức hảo sinh. Ta lật xem sách cổ, hiểu biết nhiều vực ngoại giới, có những vực ngoại giới cách nhìn sự việc khác với tưởng tượng của chúng ta, nên hở chút đòi chém giết thì không tốt.
Tần Phong có kiến thức rộng, khi gã nói chuyện cho người cảm giác như đến từ thế lực vực ngoại giới cực kỳ cường đại.
Lật xem sách cổ đã hiểu biết nhiều vực ngoại giới, hiển nhiên thế lực này từng trải qua vực ngoại giới dung hợp. Tần Phong mới đơn giản để lộ chút đã tràn ngập hơi thở khoe khoang đẳng cấp cao.
Dương Vạn Chân sắp tức xì khói. Chuyện này là sao? Vì sao hôm nay trắc trở vậy, rất muốn giết người.
Cáp Già cẩn thận nói chuyện với Cổ Nhĩ:
- Hình như bọn họ đang thảo luận chúng ta có thể sống tiếp hay không.
Hai người ngước đầu nhìn tộc lão. Lúc này sắc mặt của tộc lão khác lạ, dường như đã đến bờ vực phun trào núi lửa.
Tộc lão sáu tay cứng rắn nói:
- Câm mồm, sống chết của tộc ta không cho phép các ngươi tự quyết định!
Nhưng khi hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn về phía mình thì tộc lão vô cùng hối hận đã xung động.
Không nên như vậy, hối hận cũng không kịp.
Lâm Phàm liếc xéo:
- Ngươi xác định?
Kiên cường là chuyện tốt, nhưng cũng tùy lúc.
Tộc lão sáu tay hắng giọng, chần chừ nói:
- Các vị đừng gấp, lão phu hơi kích động một chút. Thật ra Hắc Thiên tộc chúng ta rất thân thiện, không phải loại thích sát sinh.
Dương Vạn Chân cố gắng dời đề tài, không muốn nói chuyện với tiểu tử này, quay sang lôi Hắc Thiên tộc vào:
- Nhảm nhí! Hắc Thiên tộc các ngươi diệt vô số tông còn dám nói là không thích sát sinh?
Hắc Thiên tộc là chướng ngại vật, dù không thể làm quen với Tần Phong nhưng nếu có thể mượn tay đối phương tiêu diệt Hắc Thiên tộc thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Còn về Bắc Sơn phủ và Huyền Không giáo thì về sau tính tiếp, không gấp gáp.
Lâm Phàm hỏi:
- Được rồi, có phải Dương tông chủ muốn diệt Hắc Thiên tộc?
Dương Vạn Chân hừ lạnh một tiếng:
- Hắc Thiên tộc lạm sát vô tội, đáng bị người người tru, Ngân Hà giáo này sẽ là người đầu tiên tiêu diệt Hắc Thiên tộc.
Tộc lão sáu tay rất tức giận, nếu không phải có mặt tiểu tử này, không muốn dẫn họa cho Hắc Thiên tộc thì đã lao vào liều mạng đấu với Ngân Hà giáo rồi, khinh người quá đáng.
Lâm Phàm bình tĩnh hỏi, từ từ giăng tơ:
- Hắc Thiên tộc các ngươi có lời gì muốn nói với Ngân Hà giáo không? Bọn họ muốn diệt cả tộc của ngươi, không có gì muốn nói sao?
Tộc lão sáu tay không ngốc, nghe hiểu lời ngầm, vốn không muốn đáp lại, nhưng tưởng tượng cảnh tiểu tử này lại đến Hắc Thiên tộc thì hậu quả không chịu nổi.
Tộc lão sáu tay bá khí bay lên cao, lạnh băng nhìn:
- Ngân Hà giáo muốn diệt Hắc Thiên tộc vậy phải xem bọn họ có bản lĩnh đó không!
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu, đuổi Ngân Hà giáo và Hắc Thiên tộc đi:
- Tốt, bá khí. Được rồi, hai tông các ngươi có thể rời khỏi tông ta, nơi này không hoan nghênh các ngươi.
Hắn không muốn xen vào chuyện giữa hai tông, để bọn họ thích làm gì thì làm, tùy ý họ vui vẻ.
Dương Vạn Chân nhìn Lâm Phàm chằm chằm, mắt tóe lửa, ước gì một hơi nuốt trọn đối phương.
Lâm Phàm đứng ngạo nghễ, không hề sợ hãi nói:
- Như thế nào? Ngân Hà giáo các ngươi không muốn đi? Hay các ngươi định phá diệt Viêm Hoa tông ta? Nếu ngươi có ý tưởng này thì cứ ra tay ngay bây giờ, vị Tần huynh đệ này sẽ không ra tay, một mình bản phong chủ nghênh chiến với Ngân Hà giáo các ngươi!
Tần Phong lên tiếng:
- Lâm huynh, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu Ngân Hà giáo muốn diệt tông của huynh thì ta sẽ ra tay ngăn cản, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
Nghe mấy lời đó Dương Vạn Chân muốn hộc máu, cảm giác đều làm áo cưới cho Viêm Hoa tông, đến cuối cùng Tần Phong và Viêm Hoa tông thân thiết, Ngân Hà giáo bị xem là hung thủ diệt tông người khác.
Không thể nhịn nữa.
Một trưởng lão nhỏ giọng nói, mắt căm hận liếc xéo Lâm Phàm:
- Chúng ta đi thôi tông chủ, tiểu tử này miệng lưỡi bén nhọn, công phu đổi trắng thay đen quá giỏi, chúng ta đã khó giải thích rõ.
Ngân Hà giáo có chí hướng lớn, đó là thống nhất Nguyên Tổ vực, nhưng bây giờ ra đường vấp trắc trở, bị tiểu tử này quấy rối, mối hận này như thù giết phụ thân, không thể tha thứ.
Dương Vạn Chân không cam lòng nhưng không còn cách nào khác, đành lườm Lâm Phàm một cái, sau đó ôm quyền hướng Tần Phong:
- Cáo từ!
Dương Vạn Chân xoay người rời đi, không ở lại.
Hắc Thiên tộc thì miệng lưỡi khô khốc, có thể đi được không?
Tộc lão sáu tay dè dặt hỏi:
- Chúng ta đi thật nhé?
Lâm Phàm cười nói:
- Đi đi, nên trở về hãy về, chẳng qua khác nhau ở thời gian dài ngắn.
Câu này đầy ẩn ý, làm tộc lão sáu tay sợ teo tim, chuyện này chưa xong, còn tiếp. Không biết cụ thể biến thành như thế nào.
Thiên Tu híp mắt, đồ nhi hiện tại không phải đồ nhi mà lão quen thuộc. Hắc Thiên tộc được cho đi miễn cưỡng hợp lý, nhưng Ngân Hà giáo bình an rời đi thì hơi lạ.
Một trưởng lão của Ngân Hà giáo ra tay phá hủy một đại trận hộ tông, đó là phá hoại, với tính nết của đồ nhi sao mà nhịn được, không để đối phương đền sặc máu quyết không bỏ qua.
Xem ra ghi sổ chờ về sau tính.
Hắc Thiên tộc và Ngân Hà giáo đi hai hướng.
Đệ tử Viêm Hoa tông sôi trào, lại là tông môn chúng ta thắng! Tuy không xảy ra chiến đấu gì nhưng trong tình cảnh đó chỉ riêng khí thế có thể đè chết người.
Đối với đệ tử thì tông môn đã càng lúc càng lớn mạnh, đạt tới tình độ trước kia không thể với tới.
Lâm Phàm cười nói:
- Tần huynh, thân phận sứ giả hòa bình của huynh khiến người kính nể.
Bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, để xem có thể moi móc chút tin tức hữu dụng từ miệng đối phương được không.
Còn về Thiên Tu gia gia thì dùng ánh mắt trưởng bối đánh giá Tần Phong, thường gật gù, đôi khi lỡ miệng cứ kêu ‘tôn tử’, làm gã hơi lúng túng, nhưng không tức giận.
Đúng là rất giống gia gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận