Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 697: Người buộc nghĩ cách di dời

Thiên Tu sơn phong.
Ba người quay quanh bàn đá nhấm nháp nước trà, giao lưu chút chuyện.
Tần Phong bưng tách trà, mắt nhìn Viêm Hoa tông, gật đầu nói:
- Tuy quý tông không bằng tông khác nhưng có một loại phẩm chất mà ta chưa từng thấy ở tông khác.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Là phẩm chất gì?
Qua giao lưu Lâm Phàm biết đại khái lai lịch của Tần Phong, đúng là phi phàm, tu vi Chí Tiên cảnh đỉnh, còn rất trẻ đã quang vinh lên bảng Thiên Kiêu, xếp hạng hai trăm mấy.
Vực ngoại giới bao la, có thể leo lên hạng hai trăm mấy là rất khủng bố, nhưng đối phương nói không có gì đáng để kiêu ngạo, một trăm hạng đầu bảng Thiên Kiêu mới là thiên kiêu thật sự.
Thực lực mạnh mẽ, lai lịch phi phàm.
Tần Phong cười, biểu hiện rất thích loại phẩm chất này:
- Đó là toàn tông môn một mảnh yên ả, các đệ tử tuy cạnh tranh nhưng nâng đỡ nhau, ta không thấy cảnh tượng này trong tông môn khác. Các tông môn khác lệ khí rất nặng, thường xuyên đấu tranh, đôi khi có bị thương, chết. Bước vào những tông môn đó, ngửi mùi đó làm người ta khó chịu, ở đây khiến người cảm thấy yên lòng.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Đó gọi là tính sói, sẽ làm tông môn càng lúc càng mạnh, nhưng tông môn của ta không cần những thứ đó.
Hắn biết rõ hơn ai hết mấy vấn đề này.
Tần Phong cảm thán rằng:
- Nhưng phẩm chất này cũng có khuyết điểm, các đệ tử khó trưởng thành thật sự, cách biệt với những tông môn khác sẽ càng lúc càng lớn.
Với thân thế của gã tất nhiên đã trải qua nhiều, vì có thân phận nên gã không cần nếm trải những chuyện đó, chẳng qua mắt thấy nhiều, năng lực như gã không thể thay đổi điều gì.
Lâm Phàm nhấp ngụm trà, nói ra lời làm Tần Phong sửng sốt:
- Cảm giác như bây giờ khá tốt, không cần các đệ tử đấu tranh với nhau, một mình ta bảo vệ tông môn là được.
Huynh đài, ngươi hơi bị cuồng.
Tần Phong lộ biểu tình nghi ngờ, có cần bá đạo vậy không? Một người bảo vệ tông là chuyện trong mơ.
Thiên Tu cười nói:
- Đồ nhi của ta nói thật, hiếm khi đồ nhi chịu nói thật, con người của ngươi tốt lắm, giành được hảo cảm của đồ nhi.
Đồ nhi nói đúng, thật sự là đồ nhi đang bảo vệ, mấy thứ dùng để ăn uống tiêu tiểu tu luyện đa số là đồ nhi mang về. Nếu không có đồ nhi thì khó đoán tông môn này sẽ ra sao, có lẽ đã bị diệt tông, đệ tử sớm giải tán không biết đi đâu.
Tần Phong lặng im, coi như nghe chơi rồi thôi.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Ngươi là sứ giả hòa bình? Nhưng thấy ngươi cô đơn chiếc bóng, trông không giống.
Nhắc tới sứ giả hòa bình gợi lên hứng thú của Tần Phong, gã thích nhất giao lưu những chuyện này với bạn chung chí hướng. Tiếc rằng khi gã nói về sứ giả hòa bình sẽ bị người cùng thế hệ nhạo báng, trưởng bối tiếc thương, còn người thấp hơn tuy tán đồng với gã nhưng đều là a dua nịnh hót.
Càng nghĩ Tần Phong càng lộ vẻ cô đơn, gã không biết mình có thể kiên trì trên con đường này bao lâu.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Cách nghĩ của ngươi rất tốt, chẳng qua không tìm được tổ chức.
Thiên Tu bình tĩnh ngồi yên, đồ nhi lên tiếng, còn nói về sứ giả hòa bình thì hiển nhiên muốn giao lưu sâu với đối phương. Lão không rành về chuyện này, giao cho đồ nhi hết.
Tần Phong ngây người, ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm:
- Tổ chức?
Gã tự xưng là sứ giả hòa bình vì hy vọng khiến một số tông môn tránh tai nạn bị người diệt tông, chưa từng nghĩ đến tổ chức.
Lâm Phàm hỏi:
- Ừ, đúng vậy, ngươi có biết tôn chỉ của Viêm Hoa tông chúng ta không?
Tần Phong lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lâm Phàm ho khan nói:
- Tôn chỉ của Viêm Hoa tông chúng ta là hòa bình, yêu thương, đoàn kết, chính nghĩa, bảo vệ hòa bình thế giới, thực hành lý niệm yêu và lương thiện. Chúng ta không mệt mỏi ngừng nghỉ trên con đường này, chưa bao giờ quên tấm lòng ban đầu. Hãy nhìn đệ tử của tông ta, toàn là đại biểu trân trọng hòa bình. Cho nên đoàn kết tất cả lại là tổ chức, chúng ta phấn đấu, cố gắng vì vực ngoại giới và hòa bình!
Tần Phong há hốc mồm, hơi bị giật mình.
Lâm Phàm chưa nói hết:
- Nhìn lại ngươi chỉ có một mình, thế mỏng sức yếu. Vực ngoại giới lớn như vậy, ngươi bận rộn sao hết? Nên mới nói ngươi còn thiếu tổ chức, thiếu người cùng chung chí hướng. Ngươi phải tự đi đào móc, tìm ra những điều này.
Tần Phong sốt ruột hỏi:
- Vậy ta có thể tham gia vào tổ chức của ngươi không?
Lâm Phàm và Thiên Tu nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
- Không được.
Tần Phong kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
Tần Phong không ngờ mình bị từ chối. Tính cách của gã hơi cố chấp, muốn làm sứ giả hòa bình thật sự, vì điều này gã không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ tin tưởng lòng mình.
Lâm Phàm vô cùng kiên quyết nói:
- Vì ta tin tưởng ngươi không đơn giản, hơn nữa hòa bình của ngươi và ta khác biệt về mặt chữ.
Lâm Phàm nhìn đối phương với ánh mắt ‘ngươi có thể làm được’, rót năng lượng chính nghĩa cho Tần Phong, khiến gã giơ đao xung phong. Còn về tham gia vào tổ chức của họ thì đừng đùa, có lẽ sẽ diễn biến thành bình ‘bạch’.
- Ta . . .
Tần Phong không tự tin, bảo gã một mình làm sứ giả hòa bình thì gã còn tin tưởng, kêu gã hình thành một tổ chức thì gã thiếu tự tin.
Lâm Phàm đứng lên nhìn phía xa:
- Làm người phải có lý tưởng, trên đường thành công không thể thiếu chướng ngại, nếu không thử một lần thì ai biết có được hay không? Có lẽ vực ngoại giới mênh mông còn rất nhiều người đang chờ đợi ngươi đào móc ra, cần gì suy nghĩ nhiều, cứ thử một lần đi, được mà.
Tần Phong lặng im một lát sau đó vụt ngẩng đầu lên:
- Huynh nói đúng!
Tần Phong cảm giác đi chuyến này không uổng công, nghe mấy lời đó làm ngọn lửa hòa bình rực cháy trong lòng gã.
Lâm Phàm vui mừng gật đầu, năng lực lĩnh ngộ khá tốt, giúp ích đôi chút.
Hắn rút lại lời đã nói, chỉ số thông minh của người này khó sánh vai với hắn, giữa hai người cách biệt khó đo lường.
Tần Phong cảm kích nói:
- Lâm huynh, đa tạ chỉ điểm, sức một mình ta đúng là nhỏ bé, nhưng nếu đào móc ra càng nhiều người, ta nghĩ sức mạnh của ta sẽ càng khổng lồ. Giờ được Lâm huynh chỉ điểm, hay Lâm huynh đặt cho cái tên được không?
Tuy biết con đường phía trước mù mịt nhưng đã có phương hướng đại khái.
- Hải Quân.
Tần Phong ngây ra:
- Hải Quân?
Gã chưa từng nghe cái tên này, thậm chí không hiểu ý nghĩa trong đó.
Lâm Phàm nói:
- Đúng vậy, Hải Quân tức là chính nghĩa, khoác áo choàng ấn hai chữ chính nghĩa, sau này đi trong thế gian sẽ không ai nhận sai ngươi.
Tần Phong gật đầu nói:
- Được, vậy thì gọi là Hải Quân.
Gã đứng lên, nói:
- Lâm huynh, sau này nếu có cơ hội đến Thiên vực có thể tìm ta.
- Được.
Trò chuyện đã xong, cũng nên tan cuộc.
Trải qua chuyện này Lâm Phàm phát hiện vực ngoại giới khác không thiếu nhân tài, ví dụ người này cũng nằm trong số đó.
Tự xưng là sứ giả hòa bình, sau này gã sẽ bận rộn lắm đây.
Trò chuyện với nhau thật vui, sau đó Tần Phong từ biệt, ẩn vào hư không rời đi. Nói theo lời của Tần Phong là còn chuyện cần làm, chắc đi bảo vệ hòa bình rồi.
Lâm Phàm vẫy tay:
- Tần huynh đi từ từ, Hải Quân là chính nghĩa, đừng quên nhé!
Tần Phong đã biến mất không thấy bóng dáng.
Thiên Tu mở miệng hỏi:
- Đồ nhi nói Hải Quân là cái gì vậy? Sao vi sư chưa từng nghe qua?
Lúc nãy lão không chen miệng vào được, quỷ biết đồ nhi nói cái gì.
Lão cũng đoán ra người trẻ tuổi đến từ Thiên vực này đầu óc không tốt lắm.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư, đây là một tổ chức thần thánh, chờ xem hắn có thể làm được không.
Hắn lại bảo:
- Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, xem ra Ngân Hà giáo muốn làm thịt chúng ta.
Thiên Tu nghe vậy sắc mặt hơi nghiêm túc nói:
- Nhìn mặt mũi của người tên Dương Vạn Chân đến từ Ngân Hà giáo là biết hạng người cực kỳ hẹp hòi, bị mất hết sĩ diện ở chỗ chúng ta, lại phá hoại chuyện tốt của hắn, chắc chắn sẽ không dừng tay.
- Ừm, Hắc Thiên tộc thì dễ tính, cho họ lá gan cũng không dám lại đây.
Lâm Phàm để lại bóng ma quá sâu sắc cho Hắc Thiên tộc, nếu không thì với tính nết của họ tuyệt đối không nghe lời như vậy.
Bây giờ nơi quậy phá hơi nhỏ, đã có bình đài thì nên chơi vui chút, giải quyết chuyện Ngân Hà giáo xong sẽ ra ngoài bung lụa. A không, hình như lúc trước có nói nếu còn múa lụa nữa sẽ làm chó, mà thôi, tùy ý.
Hắc Thiên tộc.
Tộc lão sáu tay mang tộc nhân trở về, mặt đen thui, không phải vì bị Viêm Hoa tông chọc tức mà là giận Ngân Hà giáo.
Tuyên bố muốn diệt Hắc Thiên tộc bọn họ, quá càn rỡ, không thể tha thứ.
Cáp Già rất bực tức nói:
- Tộc lão, Ngân Hà giáo quá đáng hết sức, không thèm để Hắc Thiên tộc chúng ta vào mắt, thậm chí nhiều lần muốn diệt tộc ta, không thể nhịn thù này!
Còn về cái tên khủng bố kia thì Cáp Già không dám suy nghĩ, dồn hết lửa giận vào người Ngân Hà giáo.
Lại có tộc lão đi ra, hỏi rõ mọi chuyện, khi biết tông môn muốn diệt là của tiểu tử kia thì người ướt đẫm mồ hôi.
Đây không phải sợ hãi mà là hãi hùng.
Bị hành vi có thể nói là tự hành hạ của đối phương làm mất hết tính tình.
Tộc lão sáu tay lo lắng nói:
- Tiêu đời, thực lực của hắn đột phá đến Đại Thánh cảnh mà tha cho các ngươi trở về, vậy chẳng phải là sẽ còn đến Hắc Thiên tộc nữa? Với tu vi hiện giờ của hắn tạo chút phá hoại cho tộc ta thì không thể tưởng tượng.
Tộc lão từng đi Viêm Hoa tông im lặng thật lâu sau nói:
- Hay đề nghị tộc trưởng di dời? Đối phương đã biết rõ vị trí của tộc ta, tuy bây giờ không tìm đến chúng ta nhưng về sau thì khó nói, đến lúc đó chúng ta muốn chạy cũng không được.
- Vậy Thánh Thụ thì sao? Cắm rễ đáy vực sâu, trái cây sắp chín hết rồi, cứ từ bỏ vậy sao?
Thoáng chốc hiện trường lặng im, mọi người ngậm miệng không nói, bọn họ lo lắng không biết chuyện về sau ra sao.
- Sao có thể như vậy? Đã bao giờ tộc ta gặp tình huống như vậy? Sỉ nhục trăm năm không thể quên.
Tộc lão Hắc Thiên tộc bất đắc dĩ, chịu phục, chỉ có thể nhận thua chuyện này, đây là kiếp nạn, còn về kết quả cuối cùng đành xem ý trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận