Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 698: Chúng ta muốn đến diệt tông

Ngân Hà giáo.
Các đệ tử cảm giác sau khi tông chủ trở về không khí trở nên đặc quánh, nặng nề làm người khó thở.
Đặc biệt khi thấy trưởng lão bị nâng trở về liền biết xảy ra chuyện lớn, trưởng lão bị đánh ra nông nỗi này thì không phải việc nhỏ.
Không lâu sau bọn họ nghe tiếng rống giận dữ, là giọng của tông chủ.
Dương Vạn Chân tức đến đầu bốc khói, nếu không phải đang ở trong tông môn thì y rất muốn một chưởng đập nát nơi này để trút cảm xúc.
Có người khuyên nhủ:
- Tông chủ bớt giận.
Nhưng bị mắng xối xả.
Dương Vạn Chân rít gào:
- Bớt giận? Ngươi nói cho ta biết nên làm sao bớt giận? Một Viêm Hoa tông tầm thường cũng dám nhục Dương Vạn Chân này, ta muốn diệt tông!
Dương Vạn Chân sôi trào sát ý, bao nhiêu năm qua y chưa bao giờ giận như hiện tại.
Một trưởng lão lên tiếng:
- Tốt, đi diệt tông, diệt Viêm Hoa tông.
Thoáng chốc yên tĩnh, trưởng lão ủng hộ diệt tông ngây ra, mờ mịt. Sao vậy? Nói vuốt theo cũng có lỗi? Tông chủ đòi diệt tông thì phải đi diệt tông thôi.
Dương Vạn Chân nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm hơi khủng bố làm trưởng lão sợ hãi, tay chân lạnh lẽo.
Thật sự đã nói sai sao?
Một trưởng lão khuyên bảo:
- Tông chủ, không thể xung động, nếu chúng ta thật sự diệt Viêm Hoa tông thì tông môn khác sẽ nghĩ sao? Có hại rất lớn cho liên minh.
Một thoáng xung động là ma quỷ, Ngân Hà giáo còn có nhiều chuyện chưa làm, sao có thể vì một Viêm Hoa tông mà tự hủy tương lai.
Dương Vạn Chân dần bình tĩnh lại, dường như lời khuyên có tác dụng, tạm thời dập tắt lửa giận trong lòng y, thật sự muốn lấy đại cục làm trọng.
Nhưng trưởng lão kia không phát hiện vấn đề ở đâu, tiếp tục bảo:
- Tông chủ, chúng ta còn nhịn làm gì? Đã vậy cứ diệt Viêm Hoa tông. Khi vực ngoại giới chưa dung hợp tông mình hoành hành, ai dám không phục? Đơn độc xưng bá một giới, nếu nhịn chỗ này nhịn chỗ kia, lòng uất nghẹn sẽ ảnh hưởng lớn đến tu vi về sau.
- A?
Dương Vạn Chân dao động cảm xúc mạnh, bị lời nói của trưởng lão lôi kéo lên.
Dương Vạn Chân đang nổi nóng, đụng chút gì có thể làm y nổi khùng lên.
Dương Vạn Chân nói:
- Đúng vậy! Không cần nhịn, Viêm Hoa tông và Hắc Thiên tộc câu kết thì là ma đạo, tông mình diệt Viêm Hoa tông là thay trời hành đạo, ai nói gì được?
Trưởng lão vuốt mông ngựa:
- Chúc mừng tông chủ tâm linh thông thấu, diệt Viêm Hoa tông thì tâm linh sẽ thăng hoa, thông suốt.
Trưởng lão nhịn Viêm Hoa tông đã lâu, từ giây phút giáng lâm, tiểu tử đó năm lần bảy lượt nhục nhã Ngân Hà giáo, trong lòng lão như có rồng lửa thức tỉnh, nếu không phải vì tình huống khi đó thì lão đã ra tay trấn áp, không chờ tới bây giờ.
- Xin tông chủ suy nghĩ kỹ.
Có trưởng lão cảm giác việc này quá xung động, không ổn, nếu thật sự ra tay với Viêm Hoa tông sẽ mang đến ảnh hưởng lớn, mất nhiều hơn được.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tiểu tử đó quá đáng, mở miệng không nương tình, nếu hắn chừa chút khẩu đức thì đã không chọc tức tông chủ đến mức này, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ cần có người đứng về phía y là lửa giận trong lòng sẽ bùng cháy.
Khó thể ngăn cản chuyến đi này, Viêm Hoa tông sắp bị diệt.
Một trưởng lão không ủng hộ diệt tông mở miệng nói:
- Tông chủ, Tần Phong đến từ vực ngoại giới khác có lẽ còn ở Viêm Hoa tông, chúng ta đi qua như vậy có khi nào dẫn đến không vui?
Không phải trưởng lão cảm thấy diệt tông không tốt mà vì tình huống hiện giờ Ngân Hà giáo chủ động tiêu diệt một tông sẽ làm tông môn khác nghĩ lại, muốn thu phục các tông môn mà không đổ máu thì hơi khó.
Dương Vạn Chân dứt khoát nói:
- Không thể nào, hắn đã rời đi!
Nhiều trưởng lão không nói gì nữa, đã đến mức này rồi, tông chủ quyết tâm diệt tông, thôi thì theo tông chủ đi Viêm Hoa tông, thư giãn gân cốt.
Hôm nay là một ngày bình yên của Viêm Hoa tông, không có chuyện gì lớn xảy ra.
Làm nhiều đệ tử ngạc nhiên là Lâm sư huynh canh giữ trong tông môn không đi ra ngoài nữa.
Bọn họ thấy khó tin, trước kia Lâm sư huynh trở về không ở bao lâu sẽ vội vã rời đi.
Có đệ tử trò chuyện với nhau:
- Lâm sư huynh ở lại tông môn lâu như vậy chắc sắp xảy ra chuyện gì.
Nhưng mọi người rất bình tĩnh, có Lâm sư huynh ở thì họ không sợ gì hết.
Phía xa có tiếng gầm rú, âm thanh như sấm sét. Khí thế bàng bạc vô biên phô thiên cái địa, tựa sóng biển cuồn cuộn ập hướng Viêm Hoa tông.
Nơi đó có ánh sáng chói lòa phản chiếu nửa thiên địa.
Dương Vạn Chân nổi khùng mang theo lửa giận vô biên xông đến, quyết diệt vong Viêm Hoa tông, muốn tự tay bầm thây tiểu tử kia ra, để cắt đứt tai họa ngầm.
Các đệ tử hét lên:
- Có địch tấn công!
Trong mắt họ có kinh hoàng nhưng không sợ hãi, không ngờ qua lâu như vậy rốt cuộc Viêm Hoa tông bị người theo dõi, định đến diệt tông.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư nhìn xem, người đã đến.
Hắn cắn miếng trái cây, mắt sâu thẳm nhìn phía xa, không chút sợ hãi, không một chút vẻ lo lắng.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Đồ nhi có cần vi sư hỗ trợ không?
Thực lực tăng lên làm Thiên Tu tràn đầy tự tin, dù tông mạnh đến lão cũng không sợ hãi.
Lâm Phàm nhe răng cười hơi càn rỡ:
- Không cần, chuyện nhỏ mà thôi, không đáng lão sư ra tay, hãy để đồ nhi gặp bọn họ.
Lâm Phàm đạp chân biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở bên trên tông môn.
Một tiếng rống kinh động bốn phương:
- Ngân Hà giáo, bản phong chủ hỏi các ngươi có phải muốn chết không!?
Sóng âm trùng kích lan tỏa, tầng mây trên trời tán đi, một mảnh trời sáng sủa chiếu xuống.
Phương xa có tiếng hét thảm, là đệ tử của Ngân Hà giáo, sóng âm trùng kích làm máu trong người sôi trào, mắt mũi miệng đổ máu, người chưa đến đã bị thương nặng.
Thực lực quá yếu.
Trưởng lão Ngân Hà giáo vừa kinh vừa tức giận quát:
- Láo xược!
Bọn họ chưa ra tay mà đối phương đã tấn công trước, làm đệ tử tông môn bị thương nặng.
Lâm Phàm ngạo nghễ đứng, tóc dài bay bay, bá khí bùng nổ:
- Láo gì, Ngân Hà giáo các ngươi không có từ ngữ khác nói lên tức giận trong lòng mình sao? Hay các ngươi thật sự quá ngu ngốc?
Lâm Phàm giơ tay lên, vạn kiếm lơ lửng, kiếm ý mênh mông khủng bố phản chiếu cả thiên địa.
- Ngân Hà giáo các ngươi dám đến Viêm Hoa tông khiêu khích thì phải trả giá đắt nên nhận. Miễn nói nhiều, ra tay đi!
Vừa dứt lời, khoảng cách xa xôi, cổ tay lắc nhẹ, vạn kiếm ầm vang xé rách hư không phủ lên Ngân Hà giáo.
Vù vù vù vù vù!
Từng tiếng nổ vang vọng hư không, các đệ tử Ngân Hà giáo xem ngây người. Chuyện gì vậy? Họ còn chưa đến tông môn của đối phương, chưa nói chuyện mà đã bị tấn công phạm vi rộng.
Đáng giận!
Dương Vạn Chân nổi khùng:
- Tìm cái chết!
Không ngờ đối phương ra tay đột ngột, y dựng màn sáng rực rỡ bao trùm các đệ tử.
- Lâm Phàm, ngươi đang tự tìm chết, chút nữa bản tông chủ sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Dương Vạn Chân giận thật, dù thế nào y quyết hủy diệt Viêm Hoa tông, tại tiểu tử này hại tất cả kế hoạch của y vỡ tan, càng làm y không có cơ hội vào vực ngoại giới khác.
- Đánh nhau cứ đánh, nói nhảm nhiều làm chi. Để xem bản phong chủ đánh chết các ngươi như thế nào!
Sau khi vực ngoại giới dung hợp không có tông môn đến Viêm Hoa tông gây sự, Ngân Hà giáo dám tới kiếm chuyện, không bắt họ trả giá đắt thì không được.
Vạn kiếm cùng bắn tới va chạm với màn sáng, đây là vòng bảo vệ do Chí Tiên cảnh ngưng luyện ra, không thể phá tan. Thoáng chốc diễn ra tình huống khác lạ, màn sáng tan vỡ, không thể ngăn cản kiếm ý oanh kích.
Răng rắc!
Màn sáng hóa thành đốm sáng tan biến trên không trung.
Rộ lên tiếng hét thảm:
- A!
Một thanh kiếm ý xé gió bay tới đâm thủng ngực một đệ tử hung dữ, thủng một lỗ máu, ngay sau đó kiếm ý xuyên qua, đâm đối phương thành nhím.
Lâm Phàm hơi bất mãn:
- Điểm hơi ít.
May mà đối phương đông người, gom lại cũng tạm được. Nói về tốc độ chém người kiếm điểm thì chém yêu thú là sướng nhất.
Nhìn đệ tử tông môn bị thương, chết nặng nề, đôi mắt Dương Vạn Chân rực cháy lửa, lửa ma trong lòng bùng cháy, nghiến chặt răng, hận ý cuồn cuộn.
- Khốn kiếp, không đồ sát sạch Viêm Hoa tông thì bản tông thề không làm người!
Hóa Thần kiếm trận hiện giờ hơi khác, uy lực mạnh hơn. Dương Vạn Chân mở màn sáng ra bảo vệ đệ tử, nhưng kiếm ý đâm thủng màn sáng giết đệ tử, nếu là trước kia sẽ không đơn giản hoặc nhẹ nhàng như vậy, có lẽ kiếm Thái Hoàng được gắn bảo thạch căn nguyên nên thay đổi về chất.
Nếu kiếm Nhân Hoàng, kiếm Địa Hoàng đều khảm bảo thạch căn nguyên chắc uy năng càng khủng bố hơn.
Xác chết ở trên cao rơi như mưa, máu chảy nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Các đệ tử hò reo, nhìn trân trân:
- Lâm sư huynh uy vũ!
Cực kỳ cường đại!
Có nữ đệ tử kẹp chặt hai chân, mặt đỏ ửng nhìn sư huynh bình tĩnh như thần trên trời, bọn họ đã say mê.
Mỗi đêm họ ngủ, nhân vật chính xuất hiện trong giấc mơ là Lâm sư huynh, sáng sớm tỉnh lại sẽ cảm giác ẩm ướt.
Nếu Lâm Phàm biết các sư muội mỗi buổi sáng tỉnh dậy lấy hắn làm đối tượng mộng mơ, chắc sẽ cảm thấy người bây giờ sa tà ác quá.
Lâm Phàm bật cười nói:
- Đồ Viêm Hoa tông? Để xem ngươi có bản lĩnh đó không!
Lâm Phàm cầm Lang Nha Bổng và nồi, hai thứ biến lớn trăm trượng, siêu khủng bố, hai tay trái phải luân lưu đập mạnh, phủ lên đám người Ngân Hà giáo.
Lâm Phàm muốn xem cuối cùng có bao nhiêu người đi tới trước mặt hắn, cho họ biết Viêm Hoa tông không dễ bị đồ sát.
Các đệ tử còn sống sót trong Hóa Thần kiếm trận thầm sợ, mừng vì mình còn sống, nhưng rồi chợt thấy thiên địa tối tăm.
Bọn họ ngước đầu lên xem, sợ đến vã mồ hôi lạnh.
- Mợ nó!
Lang Nha Bổng và nồi ầm vang đập xuống, hư không bị đè ép. Người Ngân Hà giáo cảm giác như đang ở trong sóng biển cuộn trào.
Dương Vạn Chân tức giận tóc dựng đứng, tay phát sáng lực lượng khủng bố ngưng tụ vào người vỗ ra:
- Chết tiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận